Thật Muốn Làm Em

Chương 51: Chọc thủng Cố Chi Châu



Đào Nhuyễn ngồi ở trên giường ngây người thật lâu.

Trong đầu cô tất cả đều là Cố Chi Châu, nhưng cô lại không biết nên làm cái gì bây giờ.

Cũng may hiện tại Kỷ Hạ đã trở lại, cô ấy trước nay luôn lắm mưu nhiều kế, có lẽ sẽ có cách gỡ rối cho cô.

Nhưng mà…

Nhớ lại cuộc gọi với Kỷ Hạ lần trước, hình như cô ấy có vẻ không tán đồng việc mình ở bên Cố Chi Châu.

“Ai…”

Đào Nhuyễn sâu kín mà thở dài một hơi.

Cũng không biết Cố Chi Châu thế nào, anh hiện tại không có việc gì đi?

Tuy rằng cảnh tượng vừa rồi rất xấu hổ, nhưng lo lắng áp xuống hết thảy, Đào Nhuyễn đi ra ngoài tìm Cố Chi Châu.

Vẫn ban công lần trước, Cố Chi Châu vẫn đưa lưng về phía cô, an tĩnh mà hút thuốc.

Thiếu niên vai rộng eo thon lại đứng lẻ loi ở nơi đó hút thuốc, Đào Nhuyễn cảm thấy mũi mình cay cay.

Cô nhẹ nhàng đi tới sau lưng Cố Chi Châu, vòng tay ôm lấy eo anh.

Lưng Cố Chi Châu cứng đờ, nhưng anh cũng không phản đối hành động của Đào Nhuyễn, chỉ gọi tên cô: “Nhuyễn Nhuyễn?”

“Thực xin lỗi…” Đào Nhuyễn dùng mặt nhẹ nhàng cọ xát với lưng anh, nhỏ giọng hỏi: “Em vừa rồi rất quá đáng phải không?”

Cố Chi Châu xoay người, xoa đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má.

Thanh âm anh khản đặc: “Nên nói xin lỗi là anh.”

Đầu thuốc lá đỏ rực suýt nữa thì lan đến ngón tay Cố Chi Châu, Đào Nhuyễn vừa lúc thấy được, vội đem điếu thuốc dập đi.

“Sao anh không cẩn thận chút nào vậy?” Đào Nhuyễn đỏ mắt.

Cố Chi Châu ôm lấy Đào Nhuyễn, chôn đầu ở cổ vai cô, nói: “Thực xin lỗi.”

Đào Nhuyễn thử thăm dò hỏi: “Anh nói cho em biết, anh rốt cuộc làm sao vậy, được không?”

Thần sắc Cố Chi Châu giãy giụa khiến Đào Nhuyễn lại đau lòng.

“Được rồi, anh không muốn nói thì không cần nói.” Đào Nhuyễn không đành lòng nhìn anh như vậy, duỗi tay vuốt phẳng nếp nhăn giữa mi tâm anh.

Cố Chi Châu ngửa đầu rũ ra sau, ngón tay để ở mi tâm nửa ngày, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Anh đi tắm rửa trước, xong xuôi sẽ nói cho em biết, được không?”

Đào Nhuyễn đương nhiên là nói được.

Chẳng qua Cố Chi Châu tắm quá lâu, cô còn chưa đợi được anh ra, Kỷ Hạ đã gọi tới.

“Tớ ở cửa, Nhuyễn Nhuyễn, mở cửa cho tớ.”

Đào Nhuyễn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy mở cửa cho Kỷ Hạ.

Cô gái trước cửa có mái tóc ngắn năng động, khuôn mặt tinh xảo, chỉ là sắc mặt không tốt bao nhiêu.

Đào Nhuyễn đi qua ôm cánh tay cô, mềm mại hỏi: “Sao cậu đột nhiên trở lại vậy, còn có biểu tình này là như thế nào, có ai trêu chọc cậu sao?”

Kỷ Hạ đem tay rút ra, đứng thẳng người, lạnh mặt hỏi: “Cố Chi Châu theo đuổi cậu thế nào? Cậu hiểu hắn ta bao nhiêu mà cứ vậy đã ở bên nhau rồi?”

Đào Nhuyễn có điểm chột dạ: “Tớ cũng không biết nhiều về anh ấy lắm…”

Kỷ Hạ nói thẳng: “Cố Chi Châu đâu, kêu hắn ta ra đây cho tớ.”

Đào Nhuyễn kéo cô vào trong ngồi, rót ly nước, “Cậu ngồi đây trước đã, Cố Chi Châu đang tắm rửa…”

Đào Nhuyễn vừa nói, Cố Chi Châu đã từ trong phòng tắm đi ra, tựa hồ là không nghĩ tới Kỷ Hạ sẽ ở đây, anh nhíu mày lại, thanh âm cũng lạnh xuống: “Sao cô lại tới đây?”

Kỷ Hạ trào phúng cười: “Sao vậy, cậu thấy tôi nên chột dạ sao?”

Đào Nhuyễn nhìn Cố Chi Châu, lại nhìn Kỷ Hạ, có chút ngốc.

Tình huống hiện tại là như thế nào?

Chẳng lẽ Kỷ Hạ với Cố Chi Châu từng có cái gì sao?

Lại nói, cô không nói cho Kỷ Hạ chỗ ở của Cố Chi Châu, sao Kỷ Hạ lại đến được đây?

Chẳng lẽ… Kỷ Hạ là bạn gái cũ của Cố Chi Châu? Nhưng cô và Kỷ Hạ đã quen biết nhau hơn hai năm, sao cô không biết gì cả?

“Nhuyễn Nhuyễn,” Cố Chi Châu lại xoa đầu cô, ôn nhu nói: “Anh thấy hơi khát nước, có thể nhờ em pha một ít trà không?”

Đào Nhuyễn có ngốc cũng có thể nhìn ra được Cố Chi Châu đây là muốn mình rời đi.

Cô vậy mà có chút cảm thấy khổ sở.

“Đừng nghĩ nhiều,” Cố Chi Châu tiến lại ôm eo Đào Nhuyễn, hôn lên trán cô, thẳng thắn nói, “Kỷ Hạ là chị họ của anh, giữa cả hai không tồn tại quan hệ ái muội nào cả, chỉ là có chút ân oán cá nhân muốn giải quyết.”

Đào Nhuyễn: “A?”

Đào Nhuyễn hoàn toàn ngốc rồi.

“Cô ấy là con gái của chú anh, anh là con trai của dì cô ấy. Kỉ Hạ sinh ra sớm hơn anh mấy ngày, nên thành chị.” Cố Chi Châu nói rõ ràng minh bạch.

Nhưng Đào Nhuyễn càng ngốc hơn.

Cố Chi Châu nói rất rõ ràng, cô không phải không biết lời này là có ý gì…

Chỉ là, vì cái gì những người bên cạnh cô, mặt trước mặt sau đều có quan hệ thân thích với Cố Chi Châu? Cố Tiếu, rồi cả Kỷ Hạ, càng mấu chốt hơn chính là, cô đứng giữa mà lại hoàn toàn không biết gì cả.

“Em, em đi pha trà, mọi người chậm rãi trò chuyện đi.” Đào Nhuyễn cảm thấy mình cần yên tĩnh một mình chốc lát.

Trong phòng khách chỉ còn lại Cố Chi Châu và Kỷ Hạ, bọn họ không ngại ngần tỏ vẻ chống đối nhau, ánh mắt lạnh lẽo, bầu không khí càng ngày càng trầm xuống.

Kỷ Hạ nói chuyện trước, giọng nói đầy vẻ trào phúng: “Em trai à, hết bệnh chưa mà dám theo đuổi Nhuyễn Nhuyễn? Nhuyễn Nhuyễn là bị cậu lừa tới tay đi? Cậu ấy biết cậu có bệnh sao?”

Cố Chi Châu thanh âm càng lạnh hơn: “Tôi sẽ nói hết với em ấy.”

“Sẽ? Cho nên Nhuyễn Nhuyễn thật sự là bị cậu lừa tới tay đi?” Kỷ Hạ hất đổ ly nước xuống bên chân Cố Chi Châu, lửa giận trong mắt cháy hừng hực: “Lúc trước khi tôi đi làm trao đổi sinh cậu đã hứa gì với tôi? Nói lúc tôi không ở đây sẽ không xuống tay với Nhuyễn Nhuyễn, kết quả giờ sao?Câu bảo đảm kia cậu đánh rắm cho qua đúng không?”

Cố Chi Châu ánh mắt rũ xuống, thanh âm lại kiên định: “Tôi thích Nhuyễn Nhuyễn.”

Kỷ Hạ bị giận đến cười: “Thích cậu ấy là có thể muốn làm gì thì làm phải không? Tôi hỏi cậu, Nhuyễn Nhuyễn có biết đống tật xấu vớ vẩn của cậu không? Nhuyễn Nhuyễn có biết mấy năm qua cậu đã làm gì cậu ấy không?”

Đào Nhuyễn bị âm thanh ly vỡ thu hút, kết quả lại nghe được này một câu cuối cùng của Kỉ Hạ.

Cô ngẩn người.

“Hạ Hạ,” Đào Nhuyễn thật sự không hiểu, hỏi lại, “Mấy năm qua… Học trưởng đã làm gì tớ?”

————

Đừng hỏi, Nhuyễn Nhuyễn, là những chuyện cực kì biến thái, ma ma sợ con thừa nhận không được…