Thập Niên 70 Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con

Chương 35: Chương 35




Khi Cố Trung Quốc trở về, ba đứa nhỏ đã uống đến ly thứ hai, mùi đồ ăn ngào ngạt phát ra từ hộp cơm trong tay anh.

Đại Bảo cùng Nhị Bảo hai mắt trông mong nhìn hộp cơm, Tam Bảo tươi cười hớn hở uống hai ly sữa no rồi bây giờ nắm lấy tay của mình ngồi chơi trên ghế.

Cố Trung Quốc mở đồ ăn ra, đi vào trong bếp lấy bốn cái chén và bốn đôi đũa ra.

Có hai món, thịt heo xào cải trắng và trứng xào cà chua, cơm là cơm tẻ.

Cả nhà cũng đói bụng, bốn người trong chốc lát đã ăn sạch đồ ăn, đáy hộp còn chút nước cũng bị Đại Bảo lấy làm canh chan ăn.

Giang Uyển ăn một chén cơm là đã no rồi, hai món này không tính là ngon nhưng đầy đủ, có thịt lại có trứng nên ăn cũng được.

Nhìn ba cha con ăn như chạy giặc, Giang Uyển tính hôm nào sẽ trổ tài cho bọn họ xem, làm cho bọn họ biết đồ ăn ngon thật sự là như thế nào.


Nhưng mà bây giờ phòng bếp cũng không có gì cả, hoàn toàn trống trơn, không bột, không gia vị, không có đồ nghề gì luôn.

Sau khi cơm nước no nê xong, Giang Uyển đi gội đầu, tối hôm qua lúc ở khách sạn cô sợ tóc không khô kịp nên không dám gội đầu.

Cố Trung Quốc và ba đứa nhỏ tóc ngắn, gội xong hết lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng đã về tới nhà, nghỉ ngơi một lát rồi cô đi gội đầu ngay.

Giang Uyển kêu Đại Bảo cùng Nhị Bảo coi chừng em gái, đừng để em ngã, lại kêu người đàn ông dọn hành lý ra, cô cầm chổi với khăn vải lo việc quét tước vệ sinh.

Trong phòng không có đồ dùng gì, quét tước cũng nhẹ nhàng hơn, chỉ một xíu là xong rồi.

Sau khi quét tước xong, Cố Trung Quốc biết trong nhà không có gì cả, vật dụng trong nhà là quan trọng nhất, với lại trong một ngày chắc chắn sẽ không chuẩn bị xong mà phải tốn đâu đó mất mấy ngày: “Em muốn mua vật dụng gì? Bây giờ anh kêu người đi mua, qua mấy ngày là đến rồi.


”“Hừ! May mà anh vẫn còn nhớ trong nhà cần vật dụng, sao lúc trước không biết mua đi hả?”“Tại lúc trước anh đâu có biết sẽ cưới được em, cũng đâu biết em và ba đứa nhỏ sẽ lên đảo sống cùng anh.

”“Nói hay quá ha.

Trước hết phải mua một cái giường trẻ con, Tam Bảo ngày nào cũng ngủ chung với chúng ta sẽ không an toàn, nếu không cẩn thận nằm đè lên con thì nguy hiểm lắm, trong phòng chúng ta phải có tủ quần áo, bàn trang điểm, tủ đầu giường, bên ngoài phòng khách phải có sô pha, cái bàn,! ”Giang Uyển nói một loạt vật dụng trong nhà, nhưng lại nghĩ không biết người đàn ông có đủ tiền hay không: “Vật dụng trong nhà cần nhiều lắm, anh có đủ phiếu không? Đủ tiền không? Nếu không đủ…”“Đủ, mua vật dụng trên đảo thì không cần phiếu, đồ đều do thương binh xuất ngũ trong quân đội làm ra, tiền thì anh tiết kiệm được nhiều lắm, em không phải lo.

Nghe người đàn ông nói như vậy, Giang Uyển liền yên tâm.

Trong mấy vấn đề này người đàn ông rất đáng tin cậy, cô không quan tâm nhiều nữa miễn có đủ vật dụng là được.

Buổi tối, Giang Uyển từ nhà tắm đi ra, trên người cô mặc đồ ngủ, Cố Trung Quốc đã tắm xong từ sớm rồi, tham gia quân ngũ lâu khiến anh có thói quen tắm rửa nhanh gọn chỉ cần sạch sẽ thôi là đủ.

Bây giờ ngửi được mùi thơm xà phòng từ trên người cô gái nhỏ, anh cảm thấy vô cùng luống cuống tay chân, không biết nên đặt mắt ở chỗ nào.

Giang Uyển ngồi trên giường lau mái tóc đang ướt, quay đầu hỏi người đàn ông: “Ở nhà không có gì ăn, chẳng lẽ ngày nào cũng ăn đồ căn tin hả? Lương thực thì sao? Quân đội các anh có phát không?”“Quân đội một tháng sẽ cung cấp 45 cân gạo, mì và hai cân thịt với hai lít dầu, có người thân thì được nhiều hơn chút, có điều trước giờ anh toàn ăn trong căn tin nên cũng không lấy lương thực mà đổi thành phiếu ăn, để ngày mai anh đi nhà ăn hỏi khi nào phát lương thực rồi anh canh đi nhận.

”.