Thanh Xuân Tớ Và Cậu - Phương Thùy

Chương 15: Chuyến dã ngoại đầu tiên



Đồng hồ đã điểm bốn giờ rưỡi, chuông báo thức bắt đầu reo lên giữa không gian ấm cúng. Tiểu Vy dị ứng nhất là tiếng chuông báo thức. Cô lờ đờ mở mắt, nửa mơ nửa tỉnh nhìn thấy trước mặt mình là tay của một người. Thì ra cô đang nằm trên tay của Hàn Dân Khê. Tiểu Vy đang mơ màng nhắm mắt tiếp, vừa nhắm cô còn cho rằng mình đang mơ thấy soái ca. Đột nhiên cô mở to mắt ra quay người lại thấy trước mặt là một gương mặt vô cùng quên thuộc. Đó chính là Hàn Dân Khê còn gì nữa. Tiếng la thất thanh phát ra từ vị trí Tiểu Vy còn lớn hơn tiếng báo thức, cô đập đập tay lên trán rồi lấy chân đá vào chân Hàn Dân Khê vài cái. Có lẽ vì tối qua ngủ ngon quá nên cậu chẳng muốn dậy. Nhưng khi nghe tiếng la cộng thêm ăn vài cái đá của Tiểu Vy thì không thể không dậy nữa rồi. Vừa mới mở mắt trước mắt cậu là một Tiểu Vy đang vò đầu, còn cái mền thì vẫn còn đắp chung.

"Nhìn gì mà nhìn?" Tiểu Vy quát vào mặt Hàn Dân Khê rồi úp mặt vào gối vì quá xấu hổ. Hàn Dân Khê bật cười lên tiếng rồi biện minh.

"Hôm qua tớ ngủ rất ngoan nha, không làm gì hết. Không biết gì luôn. Cậu đừng nghĩ xấu chờ tớ."

"Tại sao tớ lại ở trên giường hả?" Tiểu Vy thút thít trong gối.

"Có lẽ cậu mới rồi bò lên đây chứ gì?" Hàn Dân Khê xếp mền gối rồi giật luôn cái gối Tiểu Vy đang ôm. Cậu vỗ vỗ cằn lưng cô ăn ủi.

"Dù gì cũng là anh em. Không sao." Nói rồi cậu nâng mặt Tiểu Vy lên nhìn nhìn.

"Ừ, da mặt buổi sáng cũng đẹp phết đấy chứ." Rồi cậu lấy đồ đi vào nhà tắm chuẩn bị mọi thứ.



Cô vẫn ngồi một mình trên giường. "Ai là anh em của cậu chứ? Hứ." Cô quay mặt sang một bên.

"Cậu không về chuẩn bị à? Năm giờ rồi còn nửa tiếng. Còn lưu luyến máy sưởi đến vậy à?" Hàn Dân Khê nói lớn trong phòng tắm.

"Máy sưởi chết tiệt, không thèm nữa." Cô chạy nhanh về nhà vì trời cũng khá lạnh, có điều nhiệt độ hôm nay cao hơn tối qua rồi nên cô chạy nhanh quá quên mất cái áo choàng luôn.

"Tiểu Vy, cậu xong chưa hả? Còn người lắm phút" Hàn Dân Khê chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng đứng trước cửa đợi Tiểu Vy.

"Ra ngay." Vừa nói xong cô mở cửa. Hàn Dân Khê sửng sốt với đống đồ mà cô mang theo hai ba lô hai vali.

"Cậu đi cư à? Mang nhiều đồ thế làm gì?"

"Bây giờ cậu có phụ tớ không? Đến trễ thì gán chịu." Tiểu Vy lè lưỡi lêu lêu. Hàn Dân Khê cũng hết cách, ai bảo chung nhóm phải chịu thôi. Hai người mang đồ xuống tầng rồi bắt taxi đến trường.

"Ê, bọn tớ ở đây." Hai người vừa bước xuống xe đã nghe tiếng Đương Tề Dân vàng vọng từ xa. Không ngờ hôm nay lại đến sớm như vậy. Đúng là đi chơi thì sẽ khác hẳn thường ngày tác phong nhanh nhẹn ra.

"Chào." Tiểu Vy vui vẻ chào hỏi.

"Nè, sao cậu có vẻ mệt mỏi nhỉ?" Dương Tề Dân vỗ vào vai Hàn Dân Khê rồi cười hỏi.

"À, tớ nhức tay một chút thôi. Tại hôm qua ngủ không ngon ấy mà." Hàn Dân Khê nhìn Tiểu Vy rồi cười. Cô đưa tay ra sau lưng nhéo cậu một cái.



"Nào chúng ta lên xe." Cô dẫn đoàn hô to.

Hàn Dân Khê và Tiểu Vy ngồi chung, Dương Tề Dân và Cao Vũ Ninh ngồi ghế sau. Nhóm đã tập hợp đủ rồi, ngồi cũng gần nhau. Tiểu Vy liền lên cơn tám.

"Nè bạn mới, cậu mang theo gì vậy. Có gì thứ vị không?" Tiểu Vy quát người ra sau nói chuyện.

"Sau này cứ kêu tớ Vũ Ninh là được."

"Ồ."

"Tớ chỉ mang theo quần áo, đồ dùng cá nhân với cả bàn cờ."

"Con trai mấy cậu chán ghê á. Sao không ai đêm đồ ăn hết vậy rồi nhóm mình ăn không khí à? Không có tớ chắc nhịn đói cả đám." Tiểu Vy khoanh tay, bắt đầu phàn nàn từ từ.

Hàn Dân Khê mở vali nhẹ nhất ra. Thì ra trong đây toàn là đồ ăn vặt.

"Tớ có đêm." Dương Tề Dân cười đắc ý, sau đó tiếp tục khoe đống đồ ăn mà cậu mang theo.

"Tớ đã chuẩn bị cả rồi, một vali đồ ăn luôn. Nào là đồ hộp cao thể đêm nướng, mấy hộp trà cao cả trà sữa để pha, bánh hộp phòng khi đối, thạch rau câu nữa.."



Tiểu Vy bắt tay Dương Tề Dân, rồi không ngừng khen ngợi.

"Tớ cũng một vali, vậy là đủ cho nhóm mình ăn rồi." Hai người cười vui vẻ. Nhưng cuối cùng ai là người đêm liều, đi cắm trại mà không chuẩn bị liều thì làm sao mà cắm.

"Tớ mang liều rồi" Hàn Dân Khê nói.

"Tớ mang dây và búa. Tuy hơi nặng nhưng tớ biết sẽ không ai mang theo." Cao Vũ Ninh tiếp lời.

Cả bốn người nhìn nhau cười. "Phối hợp cũng ăn ý nhỉ?" Tiểu Vy cảm thấy hạnh phúc vì được chung nhóm với ba người. Mấy nhóm còn lại đang loay hoay kiểm đồ, kính đồ rồi phần nàn các kiểu. Nhóm Tiểu Vy đã đâu vào đó, sẵn sàng tất tần tật hết rồi. Bây giờ các cô cậu đang bận thứ giãn, bốn người bốn cái tai nghe bốn cái gối tựa đầu rồi ngủ. Gối tựa đầu hầu như ai cũng chuẩn bị sẵn sàng khi lên xe. Gối của Tiểu Vy hình con heo đáng iu, của Hàn Dân Khê là con hổ dũng mãnh, của Dương Tề Dân là con mèo hài hước, còn của Cao Vũ Ninh là con sói hung hăng. Vì thức quá sớm và đường khá dài nên bốn người đều gật gù. Ánh nắng chiếu vào cửa sổ làm cho Hàn Dân Khê không ngủ được còn Tiểu Vy thì sắp chìm vào giấc mộng luôn rồi. Đầu cô gật gù sắp đập vào xuất sổ. Hàn Dân Khê đã nhanh tay, nhẹ nhàng kéo đầu Tiểu Vy lên vai cậu. Tay còn lại kéo màn cửa sổ cho không bị chói nắng. Hành động nhẹ nhàng vuốt tóc của Tiểu Vy làm cô nhúc nhích. Nhưng với sự ham ngủ vô biên thì cô vẫn không tỉnh. Hàn Dân Khê mỉm cười rồi nhắm mắt lại ngủ một tí. Cao Vũ Ninh ngồi sau cũng thấy được điều này. Cậu cũng đoán được rằng mối quan hệ giữa họ sẽ không đơn thuần là tình bạn.

"Ngủ đi, lát nữa sẽ dựng liều mệt lắm đấy. Kệ bọn họ, suốt ngày cứ như vậy cậu nên làm quen từ từ đi." Dương Tề Dân vừa nhắm mắt miệng vừa nói nhỏ nhỏ cho Cao Vũ Ninh đủ nghe.

Tuy Dương Tề Dân là một con người miệng dài tắm mét, tin tức đâu đâu cũng biết rõ, lại nhiều chuyện. Nhưng cậu là một người bạn tốt, biết quan tâm bạn bè. Một khi đã xác định thân rồi thì sẽ bảo vệ bạn mình đến cùng. Câu nói lúc nãy cũng đã đánh dấu chủ quyền giúp người bạn Tiểu Khê quý mến của Dương Tề Dân rồi. Cao Vũ Ninh là một người nhanh trí, có thể đoán ra được ý Dương Tề Dân muốn nói. Bốn người một nhóm này sẽ cùng nhau trải qua buổi đã ngoại đầu tiên trong năm đắp ba. Chuyến đã ngoại lần này sẽ rất vui khi có đủ các thành phần cùng một nhóm. Xe vừa đang chạy trên đoạn đường dài để đến được chỗ dã ngoại. Mọi người cũng đã chìm vào giấc ngủ để chuẩn bị cho một ngày vui chơi tràn đầy năng lượng. Ánh mặt trời dần dần lên cao chiều sáng cả vùng trời tối tăm, của tận đi cái lạnh giá, mang lại cái cảm giác ấm áp dễ chịu đến khó tả.