Thanh Xuân Em Bắt Đầu Là Khi Gặp Anh

Chương 23: Xem em là cái cớ



Hạo Thiên khi xong hết mọi việc, sau khi chào tạm biệt tất cả mọi người, anh mới nhìn xung quanh trường tìm kiếm Nhật Hạ. Trường cũng không phải là quá lớn cũng không quá nhỏ, nhìn sơ một cái cũng không thể nào nhìn thấy được Nhật Hạ, anh đành đi dạo vòng trường xem như tham quan vậy.

Và bây giờ đang là hơn 12h trưa, cái nắng cũng không phải nhẹ. Hạo Thiên biết chỉ cần đi tìm những nơi có bóng mát hay những nơi mát mẻ bị che khuất là sẽ tìm ra được cô. Đúng như vậy, chưa cần đi hết vòng trường, anh đã nhanh chóng nhìn thấy Nhật Hạ đang ngồi nhắm mắt dưới tán cây xanh ngay góc trường. Anh nhẹ nhàng bước đến, cố gắng không gây ra tiếng động để ngồi xuống cạnh bên. Nhưng chắc anh không biết cô đang đeo tai phone nghe nhạc nên dù có âm thanh phát ra từ bên ngoài cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến giấc ngủ này.

Kết quả, Hạo Thiên an toàn ngồi xuống, Nhật Hạ vẫn gục đầu yên tĩnh mà ngủ. Chỗ này cũng rất mát, vì là dưới tán cây xum xuê và lại còn khuất trong góc tường, Hạo Thiên cũng không đánh thức cô, anh an nhiên ngồi bên cạnh đọc sách.

Đợi đến khi Nhật Hạ tỉnh dậy là lúc cô phát hiện đầu mình đang dựa vào vai một ai đó. Cô mở mắt thì nhìn thấy đó là đôi giày của thầy. Nhật Hạ vội ngằn đầu dậy, kéo tai phone ra

“ Xin lỗi thầy, em chỉ định chợp mắt xíu.”

Cô mở điện thoại lên nhìn giờ, giật mình đã là 13h15, cô nhớ lúc cô ngồi đây chì là gần 12h. Nhật Hạ đầy tội lỗi nhìn thầy

“ Thầy ngồi đây lâu chưa ạ?”

Hạo Thiên vờ nhìn đồng hồ trên tay

“ Gần 1 tiếng”

Nhật Hạ trở nên tội lỗi hơn ai hết. Này sao m có thể ngủ ở đây hơn 1 tiếng vậy chứ, đã vậy còn ngủ như chết, còn dựa vào vai thầy. Nhật Hạ dời ánh nhìn lên vai thầy chỗ khi nãy mình ngủ, ánh mắt xấu hổ

“ Xin lỗi thầy, chắc vai thầy đang mỏi lắm.”

Anh gắp quyển sách lại, làm động tác vươn vai, để khởi động.

“ Cũng mỏi thật.”

Nhật Hạ lúc này xấu hổ và tội lỗi thật sự. Hạo Thiên thì vẫn đang rất hứng thú xem các biểu cảm cô, đã nói rồi, anh chính là rất thích nhìn vẻ mặt bối rối, xấu hổ của Nhật Hạ vì vậy anh rất hay trêu chọc cô.

“ Thầy đùa thôi, em chỉ mới ngã đầu qua vài thầy được khoảng vài phút thôi, thầy cũng chỉ mới ngồi đây 15 phút, còn chưa đọc xong được một chương của quyển sách nữa.”

Nhật Hạ bán tín bán nghi

“ Thầy nói thật?”

“ Thầy nói dối em thì được gì?”

“ Thật?”

“ Ừ. Thật”

Nhật Hạ yên tâm vậy, nhưng cô như vừa nhớ ra điều gì, nhìn xung quanh trường hỏi

“ Ủa mọi người đâu hết rồi thầy? Không phải mọi người sẽ đi ăn sau khi kết thúc sao?”

“ Sao em biết”

“ Nãy em nghe thầy cô trong trung tâm bàn như vậy. Chị Hoa tư vấn còn rủ em đi chung nữa mà. Chết, em đồng ý rồi, mà lại ngủ quên ở đây.”

“ Em biết mọi người đi ăn gì không mà lại đồng ý.”

“ Dạ hải sản.”

“ Xem ra biết mà vẫn đồng ý đi cùng.”

Nhật Hạ thắc mắc, khó hiểu hỏi

“ Sao vậy ạ?”

“ Vốn đã không thích đồ biển lại còn bị dị ứng với mực, em đi theo nhìn hay sao?”

Nhật Hạ bất ngờ, bỗng nhiên mặt bắt đầu thấy ấm lên.

“ Thầy nói mọi người đi trước rồi. Lần sau có dịp sẽ rủ em đi chung.”

Nhật Hạ nhỏ giọng, ấp úng hỏi

“ Vậy nguyên nhân thầy … không đi chung với … mọi người là do em???”

Hạo Thiên xoa đầu cô

“ Này, em nghĩ nhiều quá rồi đấy, hôm qua mẹ thầy vừa xào nấu 2 3kg tôm vài 3 con cua to béo. Giờ nghĩ đến còn đang ám ảnh, làm sao đi ăn với mọi người được. May là có em.”

“ Thầy lấy em ra làm một cái cớ.”

“ Xem ra cắt tóc xong thông minh lên rồi đấy.”

“ Thầy!!!! Đừng chọc em nữa được không vậy.”

Cô né đầu ra khỏi bàn tay thầy.

“ Rồi. Không chọc em nữa. Vậy đi, Thầy dắt em đi ăn.”

“ Mà thầy thấy mái tóc này ngày càng hợp với em đó.”

“ Em đi về nha.”

“ Thầy đùa mà. Em có món gì muốn ăn không? Hôm nay sẽ bao em một chầu hoành tráng.”

Nhật Hạ suy nghĩ một hồi, rồi rất phấn khích lên tiếng

“Ak. Có một quán.”

12h --- Khi buổi Workshop thật sự kết thúc, mọi người trong trung tâm thu dọn đồ đạc xong xui.

“ Đi ăn thôi. Em đói lắm rồi.”

“ Đặt quán chưa?”

“ Dạ rồi. Anh cứ lo.”

“ Hạo Thiên đâu?”

“ Anh ấy đang đi ra kìa.”

“ Ak còn Nhật Hạ nữa, con bé cũng ở đây từ sáng đến giờ. Khi nãy em có rủ đi chung, đâu rồi ta.”

“ Học trò cưng anh đâu rồi Hạo Thiên.”

“ Sao vậy.”

“ Mọi người chuẩn bị đi ăn, nãy em có rủ con bé đi cùng, giờ không thấy đâu.”

“ Chúng ta định ăn gì vậy?”

“ Hải sản. Mọi người đều lâu rồi chưa được ăn hải sản”

Hạo Thiên khựng lại vài giây

“ Xin lỗi mọi người. Chắc anh đi không được rồi. Nhật Hạ không ăn được hải sản.”

Mọi người liền nhốn nhào lên. Mỗi người một tiếng

“ Hạo Thiên, anh có phải là quá quan tâm cô học trò này rồi hay không?”

“ Nói đi mối quan hệ thật sự của hai người là gì?”

“ Đừng nói chỉ đơn giản là thầy trò. Không ai tin đâu.” ….

Hạo Thiên đẩy gọng kính, nhìn mọi người nháo nhào mà bế tắc

“ Các người đừng có suy nghĩ lung tung nữa được không. Nếu thật sự có chuyện gì sẽ báo cho các người biết đầu tiên được chưa? Còn bây giờ đi ăn đi, tụ năm tụ bảy ở đây.”

Mọi người nhìn Hạo Thiên với con mắt đầy nghi ngờ và sắc bén.

“ Không chối bỏ, vậy có nghĩa là có tương lai đó mọi người. Thanh niên FA gương mẫu của chúng ta sắp có bạn gái rồi.”

Hạo Thiên cầm túi đồ dùng của buổi Workshop hôm nay đập thẳng vào vòng tay của tên đồng nghiệp lẽo mép đang luyên thuyên kia.

“ Cầm về cho cẩn thận, đừng có để cái miệng của cậu làm mất hình tượng giáo viên của trung tâm chúng ta.”

“ Đau đó thầy Hạo Thiên.”

“ Còn không đi ăn đi, đứng đây tụ năm tụ bảy trước trường người ta. Coi chừng bảo vệ lại đuổi cả đám.”

“ Được rồi chúng ta đi, để cho thầy trò người ta có không gian riêng tư nữa”

Anh đang suy nghĩ sau này làm sao có thể bịt miệng của những người này lại, vài câu cũng có thể làm Nhật Hạ đỏ mặt lên.