Thành Thủy Tinh

Chương 4: C4



Giọng nói của chàng trai vô cùng êm tai, mang hơi hướng giọng Bắc Kinh.

Tống Hi cúi đầu xuống theo lời anh, quả nhiên dây giày bên chân phải không biết đã tuột ra từ lúc nào.

Cô ngồi xổm xuống một cách cứng nhắc để túm lấy dây giày, song vừa mới buộc được một bên của hình nơ bướm, Tống Hi đã có cảm giác chàng trai định rời đi.

Vì sốt ruột nên cô đã vội vàng mở lời để tiếp tục bày tỏ sự khẩn cầu của mình: “Xin chào, có thể làm phiền cậu chỉ đường giúp tôi được không? Hôm nay tôi mới đến đây nên chưa biết đường, hơi mất phương hướng…”

Sau khi Tống Hi nói lên tình trạng khó khăn của mình, động tác giẫm chân lên bàn đạp xe của chàng trai hơi khựng lại.

Cũng may là anh không từ chối mà chỉ quay đầu lại, để rồi bắt gặp ánh mắt của Tống Hi.

Có lẽ là thấy Tống Hi quá mức căng thẳng nên chàng trai bèn nhìn cô, khẽ nở nụ cười mang tính xoa dịu rồi thuận miệng hỏi: “Cậu muốn tới số nhà bao nhiêu?”

“... Tôi không biết nữa.”

Rõ ràng anh không ngờ tới một đáp án như vậy nên đã sửng sốt một thoáng, đuôi lông mày khẽ nhướng lên rồi lặp lại thắc mắc: “Không biết à?”

“Ừm, hôm nay tôi mới tới đây thôi...” Tống Hi cũng lặp lại câu miêu tả.

“Điện thoại di động của cậu đâu?”

“Không có.”

Cả Tống Hi và mẹ cô đều không có điện thoại di động. Họ sống ở một thị trấn nhỏ, mẹ cô không có việc làm nên chỉ ở nhà may vá, sửa quần áo và cắt may ống quần cho người ta. Trường học của Tống Hi cũng cách đó không xa. Nếu có chuyện gì thì cứ vào nhà cô gọi một tiếng, ắt sẽ có người bước ra.

Nhưng hiện tại họ đang ở thủ đô, nếu không hiểu rõ địa phương thì sẽ rất bất tiện.

“Vậy cậu có biết số điện thoại của người nhà không?”

Tống Hi gật đầu.

Cô biết số điện thoại của ba mình.

Chàng trai lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, nó có màu đen, kiểu dáng nhỏ gọn và đẹp đẽ. Anh rút tai nghe ra rồi đưa điện thoại cho Tống Hi: “Cậu gọi điện thoại hỏi người nhà thử xem?”

Tống Hi gọi vào số điện thoại di động của ba mình nhưng sau một lúc vẫn chỉ có âm thanh báo bận trong di động, chẳng ai bắt máy cả, chắc là ba và chú Tống đều đang bận.


Sau đó, cô lại thử một cách mới bằng cách hỏi chàng trai bên cạnh rằng: Anh có quen biết người nhà họ Tống, chẳng hạn như Tống Gia Quần hoặc là Tống Tư Phàm hay không.

Anh phủ nhận, đáp là không biết.

Sự việc đã đến nông nỗi này rồi nên nó có chút khó khăn đối với người giúp đỡ cô.

Sau đó, Tống Hi cũng muộn màng nhận ra rằng: Vừa rồi, khi bản thân mở lời nhờ người ta giúp đỡ, ngữ điệu của cô quá nhanh và có vẻ bất lịch sự. Vì vậy, khi trả lại điện thoại cho anh, Tống Hi đã khẽ khàng nói thêm một câu: “Cảm ơn nhé! Tôi đã làm phiền cậu rồi…”

Tống Hi chưa kịp nói xong thì điện thoại di động đã đột nhiên rung lên khiến cô giật mình. Dãy số trên màn hình không phải của ba cô.

Chàng trai cầm lấy điện thoại di động rồi bắt máy.

Có lẽ là ai đó đang thúc giục chàng trai chuyện gì đó nên ánh mắt của anh bèn đảo qua chỗ Tống Hi, sau đó trả lời người trong điện thoại: “Tôi sẽ tới muộn một chút. Bên chỗ tôi đang bận chút việc. Các cậu cứ chơi trước đi. Ừm, biết rồi. Cúp máy đây.”

Trời nắng gay gắt như thiêu như đốt. Tống Hi mặc một chiếc áo cộc tay bằng vải cotton, lớp vải sau lưng vì thấm mồ hôi nên đã dán chặt vào lưng.

Ánh nắng chói chang khiến người ta lóa mắt. Mặc dù trong lòng Tống Hi đang lo lắng nhưng cô cũng không định tiếp tục gây rắc rối cho người lạ tốt bụng này.

Sau khi nói thêm vài câu cảm ơn một cách khách sáo, cô cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nhất có thể để không khiến đối phương cảm thấy nặng nề: “Cảm ơn nhé. Cậu cứ đi đi. Tôi sẽ tự tìm đường được thôi.”

Nào ngờ anh lại không đi mà chỉ nói rằng mình không có việc gì gấp cả.

Tống Hi nhìn anh với vẻ bối rối. Chàng trai vừa điềm tĩnh vừa hòa nhã, trong mắt anh có một loại sức mạnh làm người ta cảm thấy bình tĩnh.

“Tôi cùng cậu đi tìm trước đã. Vả lại, nếu như người nhà của cậu gọi lại thì cậu cũng có thể nghe máy.”

Chàng trai lắc chiếc điện thoại trong tay rồi chủ động phân tích giúp cô: “Nhà cậu ở tòa nhà có mấy tầng? Hoặc là, cậu có trông thấy tòa nhà đặc biệt nào khi đến đây không?”

Ở thành phố hoàn toàn xa lạ này, sự kiên nhẫn của anh đã mang lại cho Tống Hi một cảm giác an toàn vô cùng.

Tống Hi vừa nhớ lại vừa kể với anh rằng: Nhà của chú Tống có hai tầng, tầng ba chỉ có một gác xép nho nhỏ thôi. Trên đoạn đường đến đây, cô có đi ngang qua một cái ao nhân tạo, bên trong có những chú cá Koi mập mạp.

Dường như không còn thứ gì khác nữa.

“Đó là nhà đơn hay là nhà đôi?”

“Cái gì cơ?”


“Chính là…”

Chàng trai đang nói thì chợt khựng lại, sắp xếp lại từ ngữ một cách chọn lọc rồi mới hỏi tiếp: “Sân nhà cậu có sát nhà hàng xóm không?”

“Gần lắm. Cạnh hàng rào nhà tôi chính là sân nhà hàng xóm đấy.”

“Không có hồ bơi à?”

“Ừm, không có. Trong sân có trồng hoa cúc màu xanh tím nữa á.”

“Đó là kiểu căn hộ đôi*.”

*Căn hộ đôi: Hai căn hộ nhỏ được ghép lại và bán theo gói.

Chàng trai búng tay rồi cười: “Tôi biết rồi. Cậu đi theo tôi đi.”

Anh gác hai tay lên tay lái của xe đạp, vừa đặt chân chấm đất vừa chầm chậm đi theo bên cạnh Tống Hi.

Dáng vẻ của chàng trai hết sức thoải mái, cũng chẳng hỏi cô bất cứ điều gì dọc đường cả. Anh không hỏi tên cô, cũng chẳng hỏi tại sao cô lại chuyển đến đây mà chỉ nói rằng: Trong trí nhớ của anh, khu phía tây mới là loại căn hộ đôi, vậy nên xác suất tìm được nhà cô sẽ rất cao.

Thời tiết thật sự rất quang đãng, suốt nghìn dặm chả có lấy một gợn mây nào, ngay cả ánh nắng mặt trời cũng không bị che chắn nên cứ chiếu thẳng vào bọn họ, nóng nực khủng khiếp.

Tống Hi có thể nhìn thấy mồ hôi chảy dài từ sườn mặt xuống cằm anh nhưng chàng trai này lại không hề bực mình chút nào. Khi quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của cô, anh còn tưởng rằng cô đang lo lắng vì không tìm thấy nhà mình nên đã an ủi Tống Hi rằng: Nếu đi một vòng mà vẫn không tìm được thì anh sẽ đưa cô đi tìm người quản lý nhà đất.

“Chỉ cần có tên chủ hộ thì có thể tìm được số điện thoại thôi. Dù sao cũng luôn có cách mà, cậu không cần lo lắng đâu.”

Trước đây, nhà của Tống Hi đều là loại hình tự xây ở thị trấn nên không có khái niệm công ty quản lý nhà đất.

Nhưng nếu anh đã nói chắc chắn như vậy thì cô cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Anh đã dẫn cô đi đúng hướng rồi. Sau khi đi bộ hơn mười phút vào ngày hôm đó, Tống Hi đã nhìn thấy cái ao nhân tạo mà mình từng thấy khi đến đây, đàn cá Koi mập mạp đang bơi lội giữa những cây thủy sinh.

Trên đoạn đường sau đó, cuối cùng Tống Hi cũng tìm được nhà chú Tống dựa vào ấn tượng mơ hồ của mình.

Vầng thái dương đang lặn xuống ở hướng tây, ánh nắng mặt trời kéo dài cái bóng của hai người họ.

Tống Hi đứng trước cửa với vẻ vui mừng không thể nào che giấu trên khuôn mặt, thậm chí cô cũng chẳng nhận ra mình đang cất cao giọng khi nói “cảm ơn” anh bằng ngữ điệu vui vẻ.

Chàng trai đứng dưới ánh nắng đẹp đẽ của ngày hè, mỉm cười với cô.

Anh có vẻ ngoài vô cùng sắc sảo và lạnh lùng, đôi mắt hẹp có hai mí, sống mũi cao cao, thoạt nhìn có phần kiêu ngạo.

Ấy vậy mà lúc cười rộ lên, đôi mắt của anh lại cong cong, vừa dịu dàng vừa đẹp trai.

Sau này, khi nhớ lại ngày đầu tiên bản thân đến thủ đô vào đầu năm 2008, Tống Hi cảm thấy nơi đây chỗ nào cũng đẹp cả. Nhưng khung cảnh đẹp đẽ nhất mà cô nghĩ mình từng nhìn thấy chính là hình ảnh này.

Chàng trai không cho Tống Hi cơ hội để nói lời cảm ơn thứ hai, vậy nên anh thản nhiên làm động tác “tạm biệt”, sau đó đạp xe rồi rời đi ngay.

Ở phía sau lưng anh, Tống Hi thốt lên: “Cảm ơn cậu nhé! Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.” Chàng trai cũng không quay đầu lại mà chỉ giơ tay lên cao vẫy vẫy, bóng dáng anh nhanh chóng biến mất ở một góc cua giữa hàng cây vừa cao to vừa xanh tốt.

Ngày hôm đó, Tống Tư Phàm mải chơi đến tối muộn, tới tận giờ cơm tối mới xuất hiện. Vừa bước vào cửa, cậu ta đã bị dì Trương quở mắng một trận.

Tuy nhiên, thằng nhãi trẻ trâu này hoàn toàn không sợ mẹ mình, cứ như đàn gảy tai trâu vậy. Cậu ta tiện tay nhét ván trượt vào cạnh tủ giày, đá rớt giày ra, vừa ngoáy tai vừa nhếch môi với vẻ mất kiên nhẫn: “Cái người châu Phi kia đã tố cáo con rồi sao?”

Thực ra Tống Hi không hề nói gì cả nhưng làm gì có người mẹ nào không hiểu con trai mình chứ.

Trương Thiến hết sức tức giận. May mà có mẹ Tống Hi ở đó nên đã nói vài câu hòa giải. Đúng lúc Tống Gia Quần và ba của Tống Hi từ bên ngoài trở về nên bầu không khí mới hòa hoãn lại.

Bình thường thì chú Tống và ba cô sẽ không ăn cơm ở nhà vì đã có ký túc xá cùng với thức ăn cho nhân viên ở nhà máy bên kia rồi. Những lúc bận rộn, bọn họ luôn ăn tạm mấy bữa ở đó.

Người giúp việc tệ lậu trước đây đã bị Trương Thiến sa thải rồi. Hôm nay mẹ của Tống Hi xuống bếp và nấu rất nhiều món ăn của quê nhà.

Mùi thơm của thức ăn tràn ngập khắp phòng ăn. Hai gia đình ngồi quanh một chiếc bàn, trên tivi đang phát sự kiện Olympic khiến người xem phải sôi trào nhiệt huyết.

Mấy người đàn ông khui bia ướp lạnh rồi cụng ly với nhau, không khí còn náo nhiệt hơn cả dịp Tết Nguyên Đán.

Tống Hi đang cầm một ly nước Sprite ướp lạnh để cụng ly với người lớn.

Chỉ có Tống Tư Phàm không nâng ly mà lại ngồi sang một bên, châm chọc cô: “Này, người châu Phi à, cụng ly không phải làm giống như chị đâu nhé?”

Rõ ràng bản thân cậu ta còn vô lễ và thiếu tôn trọng người khác hơn nhiều, thế mà Tống Tư Phàm lại muốn soi mói người ta.

Một thằng quỷ nhỏ khiến người khác chán ghét.

Ba Tống vừa mỉm cười vừa xoa đầu Tống Hi: “Hi Hi à, khi con cụng ly với người lớn tuổi thì phải đặt ly của mình thấp hơn ly của bậc bề trên một đoạn nhé.”

Tống Hi nghe xong thì cảm thấy có lý nên cũng chẳng tranh cãi với Tống Tư Phàm. Cô xem như không hề nghe thấy câu nói của cậu ta mà chỉ gật đầu với ba mình, sau đó lại nâng ly để cụng ly với những người lớn tuổi một lần nữa, lần này cô đã đặt ly của mình thấp hơn ly của bọn họ.


Mẹ Tống Hi gắp thức ăn cho Trương Thiến: “Thiến à, đây là măng khô do chị tự phơi nắng đấy. Không biết nhà em có ăn măng không nhỉ?”

“Nhà em cũng ăn măng mà, hơn nữa từ nhỏ em đã thích món này rồi. Chị à, chị ăn nhiều một chút đi. Đừng lo cho em nữa.”

Tống Gia Đàn cũng cười: “Sau này nếu có cơ hội, hai nhà chúng ta hãy về quê của Trương Thiến chơi một chuyến đi. Nhà cô ấy có một hồ nước vô cùng nổi tiếng, đẹp lắm luôn. Ba vợ và mẹ vợ của em cũng rất tốt tính nữa.”

Sau khi bà nội qua đời và ba cô đến thủ đô, đã lâu Tống Hi không cảm nhận được sự vui vẻ lẫn thoải mái này.

Cảm giác ấm áp này đã lâu không xuất hiện rồi.

Vào giờ nghỉ ngơi buổi tối, dì Trương vừa ưỡn bụng vừa lên gác xép để trò chuyện với mẹ con Tống Hi.

Mẹ của Tống Hi không bao giờ xem cô là một đứa trẻ, vậy nên hễ trong nhà có chuyện gì, Tống Hi đều biết hết cả.

Mặc dù dì Trương nói rằng người giúp việc trước kia không phải là người tốt, chuyên lấy trộm đồ đạc trong nhà, hơn nữa cũng không thèm chăm sóc Tống Tư Phàm nhưng mà dì Trương lại đang mang thai đứa con thứ hai, cần có người chăm sóc. Vì vậy, bà ấy đã mời mẹ Tống tới nhà mình để làm nội trợ và nấu ăn.

“Em thà đưa tiền cho chị còn hơn trả tiền cho những kẻ có ý đồ xấu xa đó. Vả lại em cũng thấy yên tâm hơn nữa.”

Nhưng mà thực ra, cả Tống Hi và mẹ cô đều biết rằng: Chính chú và dì đã giúp đỡ gia đình cô khi bọn họ đến thủ đô lần này.

Họ thực sự là những người rất tốt, thậm chí còn không thu tiền thuê nhà của gia đình Tống Hi mà lại nói rằng: Kiếm tiền không dễ dàng, mà tiền thuê nhà ở thủ đô lại đắt đỏ, trong nhà họ lại có nhiều chỗ bỏ trống như vậy nên cả nhà cô chỉ cần vào ở là được rồi.

“Thừa dịp mấy năm nay làm ăn thuận lợi, nếu tiếp tục tiết kiệm hơn nữa thì sau này cả nhà chị cũng có thể mua một căn nhà ở thủ đô luôn đấy. Thành tích của Hi Hi cũng giỏi, nếu đỗ vào một trường đại học ở thủ đô thì sau này con bé cũng sẽ định cư ở đây luôn. Thật tuyệt biết bao.”

Trong lúc hai bà mẹ đang tâm sự, Tống Hi bèn ngồi sang một bên và quan sát những cuốn sách trên giá sách nhỏ. Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Sau khi được cho phép, ba của Tống Hi mới đẩy cửa ra.

Ông không sống ở đây vì bất tiện, vẫn nên quay lại khu nhà xưởng thì hơn. Lúc này, khi chuẩn bị rời đi, ba Tống lại sực nhớ ra một chuyện.

Ba Tống Hi không bước vào mà chỉ đứng trước cửa: “Đúng rồi, Hi Hi à. Lúc sập tối ba mới thấy có một cuộc gọi nhỡ trong điện thoại di động...”

Sau khi ông gọi lại thì người ở đầu dây bên kia là một chàng trai. Anh đã kể lại sơ lược chuyện Tống Hi bị lạc đường vào buổi chiều cho ông nghe.

Vì ngại Trương Thiến đang ở đây nên ba Tống cũng không đi sâu vào chi tiết mà chỉ hỏi Tống Hi: “Là bạn của con hả? Con có muốn lưu lại số điện thoại này không?”

Không gian trên gác xép không rộng rãi lắm nên ánh mắt của ba vị phụ huynh đều đổ dồn về phía cô.

Chẳng hiểu sao Tống Hi lại cảm thấy bối rối nên đã dứt khoát từ chối: “Không, không cần đâu ạ.”

Thật ra cô cũng không thể giải thích được tại sao mình lại miệng nói một đường, lòng nghĩ một nẻo. Rõ ràng Tống Hi phải dùng điện thoại di động của ba mình để gửi tin nhắn cảm ơn người ta, như thế mới là cách làm chu đáo và thỏa đáng.

Cũng tựa như lúc này, sau kỳ nghỉ hè, Tống Hi cũng không rõ tại sao mình lại phải soi gương và cẩn thận sửa sang lại mái tóc trước khi ra ngoài.