Thành Thủy Tinh

Chương 1: C1



Trên mạng có một câu thế này: Một số người không nên duyên phận tựa như hai đường thẳng giao nhau, chỉ gặp gỡ nhau tại một địa điểm, một thời điểm thoáng qua, để rồi càng lúc càng chia xa.

Trước khi bước vào cửa hàng trò chơi Murder Mystery ấy, Tống Hi cũng ngỡ rằng mình và Bùi Vị Trữ là hai đường thẳng như thế.

...

Đó là một chiều hoàng hôn thứ bảy, chẳng mấy khi mới có dịp không phải tăng ca vào cuối tuần, tâm trạng Tống Hi vui vẻ hơn hẳn. Cô vừa ngâm nga vừa tung ta tung tăng lôi cái máy ép nước trái cây nhận được khi chơi trò rút thăm trúng thưởng vào bữa tiệc hằng năm của công ty ra, nghiên cứu tờ hướng dẫn sử dụng vài ba phút rồi ép một cốc nước trái cây cho mình.

Cầm cốc nước cam vừa ép xong ra khỏi nhà bếp, cô ngước lên, trông ra khoảng trời vời vợi ngoài cửa sổ.

Sau nhiều ngày trở gió, cát bụi tứ tung mù mịt, cuối cùng thời tiết cũng quang đãng hơn, những áng mây bồng bềnh nối đuôi nhau tạo thành những dải lụa thơ mộng phơn phớt trên khoảng trời miên man, ánh chiều tà với sắc cam hồng nơi phương tây xa xôi trải dài muôn nơi.

Nơi đây đã không còn chốn biển rừng um tùm cỏ cây sừng sững chọc trời nữa mà nhường chỗ cho những ngôi nhà hiện đại mọc san sát nhau, nắng chiều ấm áp chiếu rọi trên kính cửa sổ, đem đến sự mơ mộng, lung linh đến nao lòng như "Người đẹp thấm men say, gò má ửng hồng*" của phương đông.

*Trích bài thơ Chiêu hồn - Khuất Nguyên.

Đến cả bể cá vàng trên cửa sổ lồi cũng được dát lên một tấm lụa sặc sỡ mà êm đềm.

Bên cạnh bể cá là lịch trái đất, những trang giấy lịch trên đó đã được xé đi đáng kể, để lộ hình trái đất nghệ thuật bằng giấy ở giữa.

Hôm nay là ngày 10 tháng 9 năm 2016, lúc này đã bước sang mùa thu, quả địa cầu cũng đã được phơi bày ba phần tư hình dạng vốn có của nó.

Tống Hi lấy một ít cám cá cho hai chú cá vàng trong bể ăn. Chúng nó đang ăn thật hăng say thì bỗng điện thoại của cô đổ chuông, tên người gọi được hiển thị trên màn hình là một biểu tượng cảm xúc hình Koala.

Người được lưu danh bạ hình Koala là cô bạn thân từ thời đại học đến tận bây giờ của Tống Hi - Dương Đình.

Khi vừa mới tốt nghiệp đại học, hai cô gái khờ dại chân ướt chân ráo bước vào đời bị công ty mới bóc lột sức lao động khủng khiếp, Dương Đình từng phàn nàn với Tống Hi rằng đã lâu lắm rồi mình chưa có một giấc ngủ ngon, ước gì được ngủ hai mươi tiếng đồng hồ mỗi ngày như Koala.

Để ủng hộ ước mơ tốt đẹp của bạn thân, Tống Hi bèn đổi tên danh bạ của Dương Đình thành Koala.


Nhưng nói sao thì nói, hai người chỉ mới độ hai mươi tuổi nên thật ra vẫn vượt qua được cửa ải đầy cam go và thử thách lúc mới vào chốn công sở, được nghỉ xả hơi vào cuối tuần thì cũng không dành những hai mươi tiếng để ngủ thật, có thời gian thì ra ngoài đi chơi đây đó còn hơn. Cuộc sống của hai người cũng khá an nhàn, ví dụ như lúc này:

"Hi Hi ơi, cậu chuẩn bị đến đâu rồi, mấy giờ bắt đầu đi?" Ở đầu dây bên kia điện thoại, Dương Đình hào hứng hỏi.

Hai người đã hẹn tối nay sẽ đi chơi game Murder Mystery.

Vào năm 2016 này, không biết từ khi nào ngoại trừ KTV, trò chơi nhập vai giải đố Escape Room và rạp phim ra, trò chơi Murder Mystery đột nhiên thịnh hành như một hoạt động giải trí.

Dương Đình và bạn trai của cô ấy từng xem các chương trình giải trí được tổ chức chơi theo hình thức tương tự, thích quá nên giới thiệu Tống Hi xem, thậm chí còn thảo luận về chiều hướng phát triển của "vụ án" trong nhóm chat.

Do đó, ngay khi cửa hàng trò chơi Murder Mystery khai trương tại thủ đô, ba bạn trẻ đã hẹn nhau khi nào có thời gian rảnh nhất định phải đi trải nghiệm cho biết.

Có điều kể từ khi bán mình cho tư bản, quỹ thời gian của họ không còn được tự do như trước nữa. Cuộc hẹn của ba người bị bỏ ngỏ suốt hơn một tháng trời, cuối cùng cũng đợi được đến lúc cả ba đều rảnh rỗi vào cuối tuần.

Dương Đình ở đầu dây bên kia điện thoại trông phấn khích đến là rõ. Bạn trai cô ấy vừa mới xác nhận với chủ cửa hàng, kịch bản mà họ sẽ chơi hôm nay dành cho sáu người, ba người còn lại được rủ chơi cùng là những người con trai xấp xỉ tuổi họ, hơn nữa trong đây có hai người đã từng chơi những kịch bản khác trong cửa hàng, nghe đồn suy luận rất giỏi, được chủ cửa hàng gọi điện thoại hẹn tới chơi cùng họ.

"Smart is the new s3xy*! Tớ hóng quá đi mất!"

*Trích phim The Big Bang Theory.

Khi Dương Đình thốt lên câu này, Tống Hi nghe thấy rõ mồn một bạn trai của Dương Đình cố gắng đánh trống lảng bằng cách cao giọng bảo mình đi mua đồ ăn vặt trước, vì chơi game Murder Mystery sẽ khá lâu, sợ hai cô gái đói bụng.

Có tiếng "lạch cạch" truyền đến từ điện thoại, có lẽ Dương Đình đang đậy nắp hộp đồ trang điểm gì đó như hộp phấn. Sau đó, Dương Đình vứt phăng câu "Thông minh là một kiểu quyến rũ mới" vừa reo lên ra sau đầu, tất cả sự chú ý của cô ấy đã đổ dồn vào đồ ăn vặt, cô nàng điệu đà làm nũng với bạn trai: "Thế mua snack khoai tây đi anh! Tống Hi thích vị nguyên bản, em thích vị dưa leo. Mua gói to nhất đó nha, anh đi mua đi, em xuống lầu ngay."

Tống Hi liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, nốc hết chỗ nước cam còn lại: "Chưa gì đã gần tới giờ rồi, tớ cũng sửa soạn chút rồi đi luôn. Tớ cúp đây, lát nữa gặp nhé."

"À đúng rồi, Hi Hi, cậu đi bằng gì?"

"Tàu điện ngầm, nhanh lắm!"


Sau khi cúp máy, Tống Hi dùng thẻ kẹp sách làm dấu cho cuốn sách mà mình đang đọc dở thật gọn gàng, sau đó lấy chiếc áo sơ mi mỏng dùng để khoác ngoài, chuẩn bị xuất phát.

Cô là mọt sách chuyên đọc các tác phẩm của Agatha Christie, Tống Hi đã "ngấu nghiến" hết tất cả những cuốn sách đã được xuất bản của nữ hoàng trinh thám này, không bỏ qua một cuốn nào.

Cuốn sách mà cô đang đọc có tên là Mười người da đen nhỏ, cô đã đọc đi đọc lại cuốn sách này mà vẫn thấy bánh cuốn vô cùng. Những khi không tìm được sách nào hay ho, Tống Hi lại lôi ra nghiền ngẫm một lần nữa, dù đọc cả trăm lần cũng không biết chán là gì.

Tháng 9 đã đến, không khí oi bức bao trùm thủ đô đã dịu đi phần nào, trời chiều bóng ngả về tây, gió thu cũng xem như mát mẻ khoan khoái.

Khu chung cư mà Tống Hi thuê cách tàu điện ngầm và công ty rất gần. Những trung tâm thương mại nhiều tầng, đồ sộ nhìn đâu cũng thấy, gió thổi đến lan tỏa hương cà phê đắng chát khắp nơi, tất cả đều cho thấy nhịp sống rộn ràng, nhộn nhịp của một thành phố lớn.

Có đôi khi đứng dưới buổi chiều hôm như thế, lòng Tống Hi lại bồi hồi những cảm xúc bùi ngùi hụt hẫng.

Lý do là gì ư...

Có lẽ vì không khí khô hanh tràn về vào những ngày đầu mùa thu hằng năm ở phương bắc luôn gợi cô nhớ về con đường đến trường, tan học về nhà vào thời học cấp ba:

Những gốc cây ngô đồng hai bên đường rợp bóng sum suê, một người thiếu niên đạp xe đạp lướt qua cô, bóng người ấy bị ánh tà dương lê rõ dài, in dấu trên con đường nhựa.

Nỗi niềm thầm kín mơ màng thuở thanh xuân dại khờ năm nào như trở thành nguồn động lực khiến cô nhạy bén hơn bao giờ hết.

Thậm chí cô còn có thể phân biệt được đâu là tiếng xe đạp của anh, đâu là giọng nói của anh giữa đám học sinh nhốn nháo tan học.

"Tàu đã đến trạm, hành khách hãy chú ý đứng ở ngoài vạch kẻ an toàn, xếp hàng lên tàu, lần lượt từng người một..."

Tiếng phát thanh trong tàu điện ngầm cắt ngang mạch suy nghĩ thẩn thơ của Tống Hi, kéo cô trở về thực tại. Cô theo dòng người nườm nượp lên toa tàu, nhường chỗ cho một ông cụ, còn mình thì đứng nép cạnh cửa, qua năm trạm thì lại theo đám đông xuống xe.

Cửa hàng trò chơi Murder Mystery nằm trong khu thương mại dịch vụ và dân cư, phía trước cửa hàng là một tầng nửa hầm, ánh sáng mập mờ, u tối để tạo bầu không khí bí ẩn. Tường dán đầy poster, có một chiếc kệ sách lớn sát tường bày biện một số hộp đựng kịch bản.

Lúc Tống Hi đến nơi, Dương Đình và bạn trai của cô ấy đã có mặt trong cửa hàng. Thoạt trông hai người cũng vừa mới đến, bởi vì họ cũng đang nhìn ngắm các hộp đựng kịch bản cũng như những tờ poster trên tường một cách bỡ ngỡ như cô. 

Phần thông tin giới thiệu của các kịch bản đều chỉ có đôi ba câu ngắn ngủi, đem lại sự huyền bí, rùng rợn, thôi thúc người ta phải tìm hiểu sâu hơn.

Dương Đình thằng thừng bỏ anh bạn trai đang xách túi đựng đồ ăn vặt lỉnh kỉnh lại, chạy qua khoác tay Tống Hi, nói nhỏ vào tai cô: "Làm sao đây, tớ chưa chơi bao giờ, tự dưng thấy căng thẳng quá!"

Tống Hi vẫn bình tĩnh, chẳng hề có chút lo lắng nào, cô thắc mắc hỏi: "Sao lại căng thẳng?"

"Tớ sợ tớ gà quá, xem Thám tử lừng danh Conan từ bé đến lớn mà chưa đoán đúng hung thủ lần nào cả..."

"..."

Thôi rồi, bắn trúng tim đen mất rồi, Tống Hi chuyên đọc tiểu thuyết trinh thám của Agatha Christie mà cũng chưa bao giờ đoán chính xác được hung thủ, cô với cô bạn thân thì cũng kẻ tám lạng người nửa cân thôi, thế là Tống Hi cũng thì thầm: "... Thôi chết, tớ cũng bắt đầu căng thẳng rồi."

Nhân viên cửa hàng đang đứng ngay bên cạnh, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người thì xua tay, mỉm cười an ủi hai cô gái: "Không sao đâu ạ, không sao đâu ạ, đa số khách hàng đến đây đều mới chơi lần đầu cả. Hai người đừng căng thẳng quá, đợi đủ người rồi thì chúng tôi sẽ phổ biến luật chơi cho mọi người."

Còn một lúc nữa mới đến giờ hẹn, ba người rủ chơi cùng vẫn chưa đến.

Có lẽ sợ họ chờ lâu, nhân viên cửa hàng chỉ vào chồng hộp giấy trên bàn sô pha, bảo với nhóm Tống Hi rằng có thể chơi vài ván board game để giết thời gian.

Hầu hết hộp nào cũng có bìa sặc sỡ, Dương Đình cầm vài hộp lên xem, nào là bài hoa quả Halli Galli*, cờ tỷ phú Monopoly*, ai là gián điệp*...

*Halli Galli là 1 trò chơi phản xạ nhanh. Trong trò chơi này người chơi phải tìm đủ 5 trái của 1 loại trái cây. Mỗi người chơi sẽ có 1 chồng bài và khi tới lượt họ sẽ phải lật lá trên cùng lên và bỏ vào giỏ trái cây ở giữa. Ngay khi có 1 loại trái cây bất kỳ trong giỏ trái cây vừa đủ 5 trái, tất cả mọi người sẽ phải tranh nhau xem ai là người bấm chuông đầu tiên để được lấy tất cả trái cây trong giỏ. Người chơi lấy được nhiều trái cây nhất sẽ giành chiến thắng.

*Monopoly là trò chơi trong đó mỗi người chơi cần phải tích góp thật nhiều tài sản về cho mình bằng các hoạt động mua, cho thuê và bán bất động sản.Trò chơi này đòi hỏi người chơi phải có tính toán cẩn thận, tư duy chiến thuật và sự may mắn.

*Ai là gián điệp: Đây là trò chơi với sự tham gia từ ba người trở lên. Những người chơi không phải gián điệp được nhận một từ khóa như nhau, người giữ vai trò gián điệp thì được nhận một từ khóa khác có liên quan với từ khóa trước đó. Mỗi lượt chơi chỉ được nói một câu miêu tả về từ khóa mà mình nhận được (nhưng không được nói thẳng từ đó), vừa không được để gián điệp phát hiện, vừa phải ra ám hiệu cho đồng đội biết. Sau mỗi lượt chơi, tất cả sẽ bỏ phiếu để chọn ai bị nghi là gián điệp, người nhận số phiếu nhiều nhất sẽ bị loại, số phiếu bằng nhau thì tiếp tục vào vòng sau. Nếu cuối cùng còn lại ba người (bao gồm gián điệp) thì người giữ vai trò gián điệp thắng, ngược lại thì những người khác thắng.

Bình thường cả ba đều không hay chơi những trò tiêu khiển nên không biết cách chơi những trò board game đang thịnh hành này.

Tống Hi ở nhà chơi bài Poker với trẻ con họ hàng mà còn chỉ biết rút bài so sánh con nào to hơn, con nào nhỏ hơn, làm gì biết chơi những trò này?

Trong số các đạo cụ được bày biện sẵn trên bàn chơi board game, chỉ có con cá sấu nhựa nhấn răng xuống được là bị bạn trai Dương Đình nhấn lên nhấn xuống một cách buồn tẻ.


Dáng vẻ ba người ngồi trên ghế sô pha nhìn nhau quá nghiêm túc và rụt rè, nhân viên cửa hàng quyết định đưa ba người họ đi chọn mặt nạ cần dùng trong quá trình chơi trước, bỏ lại một câu "Thôi quý khách đi với tôi đi" rồi dẫn ba người vào một căn phòng kế bên.

Đây là một căn phòng chứa đầy các loại trang phục và đạo cụ, trang sức phối kèm, trông chẳng khác gì phòng hóa trang ở trường quay vậy. Mặt nạ mà họ cần chọn là kiểu mặt nạ dùng khi đi vũ hội, chỉ che nửa mặt, hình dáng nom cũng khá đẹp và tinh xảo.

Trong lúc họ chọn mặt nạ, có giọng nam vọng từ bên ngoài vào, có lẽ những người chơi khác đã đến.

Tống Hi nghe loáng thoáng một giọng nam nói: "... Sắp đến rồi, hình như đi mua nước cho chúng ta, để tôi ký thay anh ấy. À, chủ quán, có phải ký ở đây không?"

Khi Tống Hi đeo mặt nạ ra khỏi phòng, có hai người đàn ông trẻ đang đứng ngoài này, một người trong đó ngồi trên ghế sô pha cúi đầu bấm điện thoại, thuận miệng hỏi, sau đó nói với người bạn đi cùng đang đứng hút thuốc lá cạnh cửa: "Anh Bùi tới chưa?"

Người bạn vừa ngậm điếu thuốc lá vừa lúng búng trả lời: "Rồi, hồi nãy tôi mới thấy anh ấy lái xe vào đây, chắc đang tìm chỗ đậu."

Lần theo âm thanh nhìn sang, không hiểu sao Tống Hi lại thấy sườn mặt người đang ngồi trên ghế sô pha khá quen thuộc, nhưng khi cố gắng nhớ lại thì cô chẳng có ấn tượng mình đang gặp người này khi nào.

"Đúng rồi, phiền các cô ký tên vào chỗ này."

Nhân viên cửa hàng đi tới, đưa bút cho Tống Hi, giải thích rằng cửa hàng của họ nằm tại khu thương mại dịch vụ và dân cư, khách hàng nào đến đây đều phải đăng ký tên và điện thoại vì sẽ có người đến kiểm tra.

Tống Hi nhận lấy cây bút, đang định viết tên mình vào bảng đăng ký thì bỗng một thứ thu hút sự chú ý của cô.

Ba chữ dòng cuối trong số những cái tên xa lạ được viết bằng chì than đã khắc sâu trong lòng cô đến nỗi tưởng chừng không thể nào thân thuộc hơn nữa.

Ấy là ba chữ đã từng bao lần xuất hiện trong giấc mộng của cô trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng, trở thành một vầng trăng dẫu cô có kiễng chân vẫn chẳng tài nào chạm đến được, một làn gió thoảng dù dang rộng đôi tay thì vẫn thản nhiên vút qua thật tàn nhẫn.

Giờ phút này, nó bất thình lình hiện ra trước mắt Tống Hi, cách đầu ngọn bút của cô vỏn vẹn trong gang tấc.

Tống Hi siết chặt cây bút chì trong tay, trống ngực bỗng đập bình bịch xốn xang mất mấy giây.

Cô hít một hơi thật sâu, đọc đi đọc lại hết lần này đến lần khác để xác nhận mình không nhìn nhầm.

Ba chữ ấy là...

Bùi Vị Trữ.