Thành Phần Cá Biệt

Chương 38: C38



Trong căn phòng nhỏ, điều hoà chạy ro ro, có đến gần hai chục thằng con trai đang ngồi với tâm thế căng thẳng. Giấy tờ các loại rải đầy mặt đất, một tên cao lớn ngồi giữa số đó đột nhiên bật dậy khỏi thế trận hỗn loạn. Anh ta nghẹn đỏ cả mặt, cái mũi phập phồng thở hổn hển chỉ vào người đối diện, trao đi bao lời yêu thương:

- Ông lại vả cho mày phát bây giờ?

Đối phương cũng chẳng vừa, bắt đầu phanh cúc áo ra tỏ vẻ có ngon thì nhào vô, hùng hổ quát:

- Mày vả đi, vả tao xem nào? Mày có dám cùng bố đi ba mặt một lời với thằng chó đấy không?

- Mày làm thế là xúc phạm người khuyết tật!

- Sao? Xúc phạm mày hả đồ khuyết tật não?

Tình hình lúc này hoàn toàn hình dung được bằng hai từ "bế tắc", không có bất cứ manh mối hay sơ hở nào chứng minh đại tỷ vô tội. Mọi thứ đều chỉ ra rằng, trừ khi Ái Lạp tự mình đeo cái tai nghe lên cổ, còn không là do cái tai nghe tự bay lên cổ nó.

- Sao não mày hoạt động như cái máy lọc nước thế hả? Sạch sẽ thì thải ra cặn bẩn thì ôm lại. Mày nghĩ bằng ngón chân cũng phải biết đeo tai nghe vào cổ thì đéo nghe được cái mẹ gì hết chứ?

Đối phương hét lên, lúc này người cậu ta nghi ngờ không ai khác là cậu bạn ngồi sau bàn đại tỷ, dù cho anh không hề có bằng chứng chính xác.

Tên con trai thì khác, anh suy nghĩ rất cẩn trọng. Anh đã lên cấp III, nhưng hồi còn trẻ trâu xưng tao gọi mày với bọn này quen, giờ không sửa được, đành để mặc cho chúng nó chỉ tay chửi mình. Đại tỷ nhà này tính cách thế nào anh còn không biết chắc, đâu đến lượt một thằng oắt con dạy. Nhưng tính chúng nó hấp tấp, chuyện điều tra lại chưa có kết quả gì, tất cả chỉ là sự phỏng đoán.

- Trí mới nói khả năng cao là thằng oắt đấy còn gì?

- Nhưng rõ ràng mình không có bằng chứng!

- Tao kệ mẹ mày, cứ đánh cho đến khi nó nôn ra sự thật, lúc đấy còn sợ thiếu bằng chứng à?

- Các ông có để cho con bé ngủ không?

Bảo lạnh giọng cắt ngang cuộc cãi vã, căn phòng đang ầm ĩ bỗng chốc trở nên tĩnh lặng lạ thường. Mọi người đồng loạt nhìn về phía đại tỷ bé nhỏ đang ngủ say trong lòng Bảo, quay sang liếc nhau, rất tự giác ngồi xuống vị trí cũ. Bảo thở dài, chỉnh lại tư thế cho Ái Lạp đỡ khó chịu, bắt đầu phàn nàn về trí thông minh của bọn đàn em:

- Học sinh lớp 8E, khiếm thính. Sau khi đi moi móc thì mấy ông đã dò ra được cậu ta có đeo máy trợ thính khi vào phòng thi. Một người ngồi ngay sau lưng Ái Lạp, màu máy trợ thính đồng màu với cái tai nghe của Ái Lạp, thử hỏi xem có đáng bị nghi ngờ không? Còn về vấn đề động lực gây chuyện, chính vì không ai biết nên mới cần mấy ông đi tìm hiểu, chứ giờ ngồi đây cãi nhau thì tôi cũng cãi được.


Hai đàn em cúi thấp đầu xuống, không dám ho he câu nào. Giọng của Bảo rất nhẹ vì sợ con bé trong lòng thức giấc, nhưng vang vào tai đám đàn em lại lớn như tiếng búa gõ vào tường, đục nát tinh thần chúng nó. Trí thấy không khí quá căng thẳng liền vội vàng cười hề hề, ôm một đồng đồ ăn cầm sẵn trên tay tới phát cho mọi người rồi giở giọng an ủi:

- Thôi nào, vụ này chắc hẳn đã được lên kế hoạch tỉ mỉ, đội mình đi dò la tin tức lâu thế mà mới moi được tí thông tin bọ. Nào là ai ngồi xung quanh đại tỷ này, ai đáng nghi này, còn cả màu của máy trợ thính nữa. Tao thấy thế là giỏi lắm rồi đấy!

- Ông trật tự đi.

Tiếng Bảo phát ra từ sau lưng khiến Trí lạnh gáy, không dám ho he thêm câu nào. Ai cũng biết tâm trạng đại ca đang rất tệ, kì hạn xét xử hình thức kỉ luật cho Ái Lạp đã đến gần mà mọi chuyện vẫn chẳng ra đâu vào đâu. Dù sao thành viên của Thống Trị Thế Giới trước giờ toàn là dân đánh đấm, dùng chân tay chứ không dùng trí thông minh, mấy việc vận dụng óc suy luận cao thế này vẫn phải để đầu não ra tay mới xong được.

Vốn dĩ thông tin đang có có được đều là nhờ sử dụng chiêu trò mà An bày ra. Chị sai người đi theo dõi tất cả thí sinh ở phòng thi hôm ấy, cố tìm một bí mật nào đó rồi uy hiếp họ khai báo điều cần thiết. Tất nhiên chuyện này đã gây động tĩnh đến cho người hại Ái Lạp, nên lượng thông tin moi được chỉ vỏn vẹn đếm trên đầu ngón tay.

- Nếu đúng là cậu ta, sao cậu ta mang tai nghe vào mà không bị sự kiểm duyệt?

Cường hỏi, Trí ngẫm một lát rồi đáp:

- Thì cứ nói là máy trợ thính rồi mang vào, đeo ở tai ai mà biết.

- Mình cần tìm bằng được một người diễn tả chi tiết diễn biến trong phòng thi hôm ấy. Người đó hoặc là yêu quý đại tỷ, hoặc là có thể uy hiếp và không phải là người của phe kia.

- Tôi thấy việc uy hiếp có vẻ không hợp lí lắm, đôi khi người ta ghét cách làm của mình sẽ khai thông tin sai sự thật, mình không thể biết được.

Cường rót một cốc nước đưa lên miệng, chầm chậm phát biểu. An nghe xong khoé môi giật giật, sau nhận ra có gì đó không đúng, ngạc nhiên nói:

- Không liên quan nhưng mà ê, hình như thằng nhóc này tự ý tham gia vào bang xong còn không đeo vòng tay nhé!

Thông tin bất ngờ tung ra đã thức tỉnh 500 anh em đang bàn bạc trong phòng. Đàn em của Thống Trị Thế Giới lúc này mới ngỡ ngàng nhận thức vấn đề, mồm há hốc, thi nhau nhao nhao lên:

- Ờ nhể, nó lù lù xuất hiện ngồi ở ghế cạnh đại tỷ, còn sai sử anh em làm tao tưởng nó là quốc sư giống chị An chứ?

- Không, nó giống kiểu nam sủng của ấy. Đại tỷ suốt ngày vuốt ve tóc nó xong còn để nó làm kiệu vác đại tỷ đi loanh quanh.

- Người hầu riêng à? Xịn nhể?


- À há, Nước Tiểu quản gia.

- Sao lại nước tiểu?

- Thì Hắc quản gia tóc đen, còn thằng này tóc màu nước tiểu!

Đám đàn em chém gió với nhau xong thì phá lên cười, ngả ngớn phát ghét. Ngoại trừ những người thuộc đầu não ra, chưa ai được thấy dáng vẻ đánh nhau chân chính của Cường. Đợt trước đi phá bùa cũng do Cường đánh giả vờ để thua Bảo, chúng nó chưa thấy nên chưa sợ, còn nhờn, còn trêu. Cường thì hiền lắm, đối diện công kích khích bác của các anh chỉ cười mỉm rất nhẹ nhàng, đôi mắt xanh biếc dập dềnh sóng nước. Quản gia hay người hầu đều chẳng sao, cậu trở nên có ích khi Ái Lạp cần là ổn rồi.

- Thôi thôi giỡn ít thôi, tất cả cút lên trường đi tra hỏi tiếp nhanh lên!

Trí nhận ra sát khí chậm rãi toả từ sau lưng Bảo, vội vội vàng vàng dí đầu đám đàn em, nhanh chóng đá đít chúng nó ra khỏi phòng. Bảo nhìn Ái Lạp ngủ say vùi mặt vào ngực mình, bực tức véo vào cái má phúng phính của nó thật đau khiến cho nó tỉnh giấc.

***
Vì thi cùng phòng với Ái Lạp, Lân đương nhiên bị người thuộc bang Thống Trị Thế Giới tìm tới. Trong mắt thầy cô và bạn bè, Lân hoàn toàn không có bất kì nhược điểm gì để uy hiếp. An hết cách, đành thử dùng biện pháp thương lượng xem thế nào.

- Hôm đó đội xung kích có nói để đảm bảo tính công bằng và tránh làm ầm việc này, mong những người trong phòng không tiết lộ những gì diễn ra trong phòng thi ngày hôm đó. Các anh thử hỏi Ái Lạp xem?

Lân liếc sơ qua cô bạn mới mái tóc xoăn dài đang đứng dựa tường, trả lời thản nhiên. Song từ câu nói vừa rồi, An đã phát hiện ra điểm kì lạ mới, đó là đội xung kích. Mắt chị sáng lên, ghi chép gì đó vào sổ, đoạn ra hiệu tiếp tục:

- Ái Lạp là tình nghi, lời khai sẽ không được tính. Với cả, bọn chị cần người ngoài để làm nhân chứng.

- Sao chị không để đương sự ra làm việc với tôi nhỉ?

Lân thẳng thừng, cảm thấy mình đang bị làm phiền. Cậu không có nghĩa vụ phải giúp ai cả, nhưng đây là vấn đề của Ái Lạp, chí ít nó phải tự giải quyết, không thể để một người ngoài cuộc ra nói chuyện với cậu được. Đối với Lân, giao tình của cậu và Ái Lạp chỉ dừng lại ở mức quen biết sơ qua, nhưng vài ngày làm project chung cũng khiến cậu đủ hiểu tính cách con người này. Tác động duy nhất khiến cậu muốn nói chuyện với Ái Lạp là sự tò mò về phản ứng dạo gần đây của nó.

Thông thường khi bị oan ức, hoặc "đại tỷ" sẽ làm um lên một trận gà bay chó sủa, hoặc là len lén dần cho hung thủ ra bã. Lần này đại tỷ đặc biệt quá im hơi lặng tiếng làm Lân nghi ngờ trong sạch của đại tỷ, băn khoăn không biết nó có gian lận thật hay không, và băn khoăn phỏng đoán của mình mấy hôm nay có đúng hay không.

- Được thôi, chúng ta đi ra kia nói chuyện riêng.


Ái Lạp nhún vai chấp thuận, cùng với Lân bước ra chỗ gốc cây to ở sân sau. Nó sờ lớp đất dưới cây, chọn một chỗ không ẩm rồi ngồi bệt xuống. Cảm nhận cái nắng gắt của mùa hè đã được tán cây che đi bớt, Ái Lạp ngẩng lên nhìn Lân, mắt híp lại, vui vẻ nhoẻn miệng cười:

- Cậu nghi ngờ điều gì à?

- Sao cậu biết?

Lân đẩy gọng kính, nghiêm chỉnh đứng đối diện với Ái Lạp. Thật ra con người Lân vốn khá bàng quan, dù luôn tỏ ra hiền lành nhưng không hề quan tâm tới mọi việc. Ái Lạp ban đầu còn cho rằng Lân sẽ từ chối khai bất cứ chuyện gì, không ngờ cậu ta lại chủ động đến thế, hẳn phải có lí do gì đó.

- Liên quan đến Ngọc Anh?

Ái Lạp nghịch lọn tóc của mình, hỏi. Ngày cái phòng tự học được ban bố, con bé đã tình cờ bắt gặp Lân hỏi thầy hiệu phó về việc chuyển nhượng phòng tự học nếu mình không thích dùng. Trong danh sách những người có khả năng nhắm đến phòng tự học mà An đưa cho Ái Lạp, lớp 8E chỉ có hai cái tên là Lân và Ngọc Anh. Ái Lạp còn nghe nói Lân tuy quen nhiều nhưng đều không thân thiết với bất kì người nào, khó có khả năng cậu sẽ nhường phòng tự học cho một người khác lớp.

- Đúng, nó bị ảnh hưởng trực tiếp.

- Tất cả học sinh trong trường này, người duy nhất cậu để tâm là Ngọc Anh đúng không?

- Đúng.

- Tôi hỏi tại sao được không?

Ái Lạp dựa vào gốc cây, đối diện với cái nhíu mày của Lân thì bĩu môi hờn dỗi. Bầu không khí lặng im giây lát, Lân mỏi chân nên cũng ngồi xuống cùng với Ái Lạp, cất giọng nhàn nhạt:

- Tôi quý những người không phức tạp và có chí tiến thủ.

- Sao cậu không quý tôi?

- Chí tiến thủ của cậu chỉ xuất hiện khi có lợi ích. Cậu thông minh sẵn, không hiểu cái khổ của những người từng bước đi lên.

Lân nhớ đến lần Ái Lạp cùng Bảo đứng đầu bảng xếp hạng, chễm chệ chiếm lấy hai suất của phòng tự học, cậu đã sốc đến không nói thành lời. Quá trình phấn đấu lên hạng là một quá trình rất dài, nhưng Ái Lạp và Bảo chỉ cần khoảng thời gian ngắn đã từ hạng 4 nhảy lên đầu. Khi ấy cậu cảm thấy những người có trí thông minh sẵn đúng là không cần cố gắng nhiều như người khác. Lực học của Bảo và Ái Lạp hoàn toàn vượt xa Lân, nhưng trước đó họ không quan tâm, nên Lân mới có thể giữ vị trí top 1. Giống như thứ mà cậu ta phấn đấu để có, bọn họ lại chẳng hề để vào vậy.

- Được thôi, vào chuyện chính đi, mở bài quá dài rồi.

Ái Lạp gật đầu, hất tóc ra đằng sau, ra hiệu dừng cuộc tán gẫu lại. Lân nhìn Ái Lạp, đoạn xoay mặt đi, ngón tay gõ đều vào bắp đùi:

- Cho tôi một lí do để nói.


- Bạn yêu à, cậu làm mất thời gian của tôi quá đấy!

Ái Lạp nghiêng đầu nghĩ ngợi, cố gắng tìm một lí do thích hợp cho Lân. Con bé liên hệ đến sở thích của Lân vừa rồi, khoanh tay ra vẻ nghĩa khí:

- Tôi cũng thích những người có chí tiến thủ, nên muốn loại bỏ hết những thứ gian dối cản trở thành tích thực của những người đó.

- Cậu được!

Lân bật cười, tâm trạng trở nên thoải mái hẳn. Cậu ta bắt đầu hỏi Ái Lạp rằng liệu nó có nghĩ đến việc người đeo máy trợ thính, ban đầu đeo hai bên tai, rồi lát sau bỗng dưng còn có một hay không. Ái Lạp bảo có nghĩ đến rồi, tiếp đó Lân lại nói:

- Nếu vậy khi bị giám thị kiểm tra cậu ta vẫn còn hai cái, nhưng đến khi xung kích kiểm tra thì chỉ còn một. Nhưng các cậu không tìm ra được sơ hở nào vì đội xung kích hôm đó không làm chứng việc cậu ta chỉ còn một bên máy trợ thính.

- Tức là trừ khi tôi làm cho đội trưởng xung kích nói ra được sự thật, hoặc sẽ không có ai làm chứng số lượng máy trợ thính trên người cậu bạn kia bị thay đổi đúng không?

- Đúng, hôm đó ngoài ra còn vài người khác thuộc đội xung kích vào kiểm tra. Hẳn là chị dẫn đội xung kích ấy đã dùng cách gì để qua mắt họ.

Ái Lạp nghe xong nghĩ ngợi lúc lâu, sắc mặt con bé nhanh chóng trở nên tệ đi, uể oải nói:

- Trời đụ, chị ta tuồn thêm máy trợ thính vào cho bạn kia! Giết tôi đi! Nhưng thế thì liên quan gì đến Ngọc Anh?

Lân không đáp, trưng ra vẻ mặt ồ ngạc nhiên chưa. Ái Lạp đặt hai tay lên trán, cố căng não ra mà suy nghĩ. Ở phía xa đám đàn em đang rất sốt ruột, chúng nó thấy đại tỷ đau khổ ôm đầu, tiếp đến lại thấy đại tỷ sững sờ há hốc mồm ra, gào ầm:

- Ôi mẹ ơi, cậu đừng nói Nim là người bày kế, còn tìm chứng cứ đổ vạ cho Ngọc Anh phòng khi tôi khui ra được đấy nhé?

Ngọc Anh là người thẳng thắn, chắc chắn sẽ không làm chuyện này. Người gần Ngọc Anh nhất là Nim, cậu ta có thể dễ dàng cho thêm thứ gì đó vào người Ngọc Anh bất cứ lúc nào, nên người bị ảnh hưởng trực tiếp mới là Ngọc Anh.

Trước sự căng thẳng của Ái Lạp, Lân đành cười nhạt. Ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu vào đôi mắt cậu, vài từ ngữ đơn giản buông ra từ miệng nhưng thoáng chốc lại nặng cả ngàn cân:

- Cậu đoán xem?

Bảo đứng cách đó không xa sử dụng điện thoại đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện, không nói hai lời lập tức bước đến lôi Ái Lạp đi. Cậu mặc kệ Lân vẫn còn đang nhìn mình, ý lạnh nhanh chóng tràn ngập khắp con ngươi, cục cằn quát:

- Lôi cái vẻ đanh đá của mày ra cho tao. Lên 8E xiên thịt chúng nó, ngay lập tức!

***