Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 231: Tung tuyệt chiêu



Vĩnh viễn không nên cố giải thích bất kỳ chuyện gì mà mình gây ra, bởi vì nó sẽ càng khiến lời nói dối của ngươi trở thành trăm ngàn lỗ hổng.

Đó là luật!

Hàn Nghệ rất ít khi giải thích, chí ít hắn sẽ không giải thích cho lời nói dối của mình, bởi vì một khi giải thích, sẽ trở nên vô cùng bị động.

Huống hồ, việc này hắn cũng không tiện giải thích, bởi vì hắn thật sự có đùa giỡn Nguyên Mẫu Đơn, còn làm ướt tấm... khăn lụa của nàng.

Chỉ là lúc ấy hắn cho rằng Nguyên Mẫu Đơn là thân thích của Thôi Tập Nhận, nếu như là thân thích của Thôi Tập Nhận, hắn đương nhiên sẽ mặc kệ, dù sao cũng đã đắc tội rồi, cho nên lúc ấy hắn cũng không sợ hãi, thế nhưng lại không nghĩ tới Mẫu Đơn này vậy mà là họ Nguyên, hơn nữa còn là cô cô của Nguyên Liệt Hổ.

Chuyện này liền thành chuyện lớn rồi.

Nguyên Liệt Hổ không thể so với Thôi Tập Nhận, Thôi Tập Nhận không phải loại người kích động, mọi việc đều để lại lối thoát. Mà theo hiểu biết của Hàn Nghệ đối với Nguyên Liệt Hổ, thì thằng này bình thường là hiền lành vô hại, hơn nữa vô cùng phóng khoáng, thế nhưng một khi kích động lên, thì chính là một thằng điên.

Hàn Nghệ không sợ loại người như Thôi Tập Nhận, chỉ sợ mấy thằng điên có giá trị vũ lực biến thái, lại còn hay kích động như Nguyên Liệt Hổ.

Nhất định phải thận trọng đối đãi.

Thế nhưng giải thích chắc chắn là không được, cho nên từ đầu chí cuối Hàn Nghệ đều không nhắc tới việc hôm đó, mà là đi phân tích từ một góc độ khác.

Vừa phân tích xong, Nguyên Liệt Hổ liền si ngốc.

Mặc kệ chân tướng sự tình là thế nào, dù sao chiếu theo lời Hàn Nghệ nói, chuyện này là không thể nào phát sinh được.

Bởi vì luận xuất thân, luận võ lực, luận trí lực, thậm chí luận bộ dạng, Hàn Nghệ đều không bằng được Nguyên Mẫu Đơn, hơn nữa lại còn ở Nữ Sĩ các, ngươi nói Hàn Nghệ đùa giỡn Nguyên Mẫu Đơn, sao có thể có chuyện đó được.

Hàn Nghệ thấy Nguyên Liệt Hổ đã bị lừa, trong lòng thoáng thở phào.

"Đúng đấy! Tiểu tử ngươi dựa vào cái gì để đùa giỡn cô cô của ta, cho dù cho ngươi trăm lá gan, ngươi cũng không có bản lãnh này a." Nguyên Liệt Hổ buồn bực nói.

Thấy chưa, tự gã đã nói ra rồi. Hàn Nghệ vội vàng nói: "Đúng là như vậy nha, việc này nói ra, căn bản là sẽ không có người tin tưởng." Trong lòng lại bổ sung thêm một câu, trừ mấy thằng ngốc như ngươi.

Dừng một chút, hắn lại nói: "Nguyên công tử, xin thứ cho ta cả gan nói một câu."

Nguyên Liệt Hổ hoang mang nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ nói: "Cá nhân ta cảm thấy Nguyên công tử nói ta như vậy, ngược lại là một loại tán thưởng đối với ta. Thậm chí có thể nói là nâng ta đến một độ cao mà chính ta cũng không thể nào tưởng tượng đươc. Thế nhưng đối với cô cô của ngươi mà nói, chính là một loại sỉ nhục. Ngươi thấy ta nói có đúng hay không?"

"Rất đúng, rất đúng."

Nguyên Liệt Hổ liên tục gật đầu.

Đúng cái đầu của ngươi, lão tử đùa giỡn cô cô của ngươi, đó là vinh hạnh của nàng. Hàn Nghệ thầm chửi một câu, lại nói: "Vì lẽ đó ta cảm thấy việc này vạn lần không thể tuyên dương ra ngoài, bằng không đều sẽ tạo nên tình huống xấu hổ cho cô cô của ngươi.

Đây vốn là chuyện không có thật, nếu là từ trong miệng của người khác, thì sẽ không có ai sẽ tin tưởng, nhưng nếu như từ trong miệng của Nguyên công tử nói ra, vậy mọi người khó có thể không tin rồi.

Như vậy vấn đề liền xuất hiện, đến lúc đó mọi người nhất định sẽ nói, đường đường cô cô của Nguyên công tử lại bị một tên mở thanh lâu đùa giỡn, trời ơi! Chuyện này ta thật không dám tưởng tượng sẽ ra sao nha. Đây thậm chí là một sự nhục nhã đối với Nguyên gia các ngươi, chuyện này căn bản là có người ác ý hãm hại mà."

"Nói có lý." Nguyên Liệt Hổ gật gật đầu, lại một mặt buồn bực nói: "Nếu là chuyện không có thật, vì sao hảo hữu của cô cô ta lại kể như vậy."

Hóa ra Nguyên gia nhà gã có một toà lâm viên tốt nhất Trường An, ngày thường có rất nhiều phu nhân, thiên kim đều yêu thích đến nhà bọn họ ngắm hoa, vui chơi, Nguyên Liệt Hổ đương nhiên hết sức quen thuộc với những nữ nhân kia. Buổi sáng hôm nay trong lúc vô tình cùng những nữ nhân kia nói tới Phượng Phi Lâu, vì thế liền nghe thấy có nữ nhân thuận miệng kể lại chuyện gặp phải Hàn Nghệ tại Nữ Sĩ các, Nguyên Liệt Hổ vừa nghe thấy Nguyên Mẫu Đơn bị Hàn Nghệ đùa giỡn, tức giận đến mức không nói hai lời liền chạy đến tìm Hàn Nghệ tính sổ.

Hàn Nghệ lắc lắc đầu nói: "Cái này ta cũng không rõ lắm, có phải là Nguyên công tử nghe lầm hay không, hoặc là không có nghe được câu chuyện hoàn chỉnh?" Trong lòng lại nghĩ, với cái tính của ngươi, nếu có thể kiên nhẫn nghe xong, thì họ Hàn nhà ta liền viết ngược.

Quả nhiên, sắc mặt của Nguyên Liệt Hổ liền cứng đờ, đột nhiên vỗ trán một cái, dậm chân nói: "Ai u! Tại sao ta vẫn luôn xúc động như vậy nhỉ, xong, xong rồi, cái này nếu để cho cô cô của ta biết, vậy ta liền thảm rồi." Nói rồi gã đột nhiên nhìn Hàn Nghệ, trong ánh mắt lộ ra từng trận sát khí.

Fuck! Hình như nói hơi quá nhiều, thằng này sẽ không phải muốn giết người diệt khẩu chứ! Hàn Nghệ vội vàng nói: "Nguyên công tử xin yên tâm, chuyện hôm nay nếu như truyền đi, ách, chỉ cần là từ Phượng Phi Lâu truyền đi, thì không cần Nguyên công tử động thủ, chính ta liền tự cắt đầu lưỡi của mình dâng lên."

Ầm!

Chợt nghe thấy một tiếng vang thật lớn, cửa đột nhiên mở ra, nhìn từ cường độ, nhất định là bị người đá văng ra.

"Kẻ nào?"

Nguyên Liệt Hổ giống như chim sợ cành cong nói.

"Giỏi cho một tên khéo mồm khéo miệng."

Theo một tiếng cười lạnh, chỉ thấy một vị đại mỹ nhân dáng người thon dài từ bên ngoài đi vào.

Không phải chứ! Lẽ nào ông trời đang khảo nghiệm xem thuật lừa gạt của ta có lui bước hay không à, làm ơn đi, ta đã hoàn lương nha! Hàn Nghệ nhìn thấy vị đại mỹ nữ này, trong mắt loé ra một vệt kinh hoảng.

Người tới chính là Nguyên Mẫu Đơn.

Nhưng hôm nay Nguyên Mẫu Đơn là nữ giả nam trang, thân mặc áo bào cổ tròn màu đỏ, eo buộc đai lưng tím, giữa hai hàng lông mày càng toả ra anh khí bừng bừng, đặc biệt là vóc người khác hẳn với người thường kia, khí tràng còn hơn hẳn nam nhân một bậc.

Cũng đúng, ta sớm nên đoán được điểm này, con gái gì mà lại cao được như thế. Hàn Nghệ đột nhiên một mặt kinh hỉ, đứng dậy đón chào, vô cùn nhiệt tình nói rằng: "Ai u, Mẫu Đơn cô nương, sao cô lại đến nơi này? Thực sự là khách quy, khách quy nha, mau mau ngồi xuống, mau mau ngồi xuống." Phảng phất như là bạn cũ nhiều năm gặp lại vậy.

Lúc này nhất định phải cố cứng cổ lên, nếu như Nguyên Mẫu Đơn vừa đến, hắn lại coi như cừu nhân tới cửa đòi nợ, như thế chẳng phải là không đánh đã khai.

Nguyên Liệt Hổ hơi run run, cũng vội vàng đứng lên đến, mỉm cười nhỏ nhẹ nói: "Cô cô, sao cô cô lại đến đây?"

Đôi mắt của Nguyên Mẫu Đơn hơi lay động một chút, ánh mắt hơi đảo qua hai người một chút, nhàn nhạt nói: "Vừa mới rồi các ngươi đang nói chuyện gì?"

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Nguyên công tử là ai cơ chứ, đó là trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, có thể tán gẫu cái gì với loại nông phu như ta chứ, đơn giản chính là một ít việc nhỏ liên quan tới vở kịch mà thôi."

Hắn biết Nguyên Mẫu Đơn khẳng định đã nghe được một ít, nếu không sẽ không nói cái gì mà "mồm miệng lanh lợi", thế nhưng nàng cụ thể đã nghe được bao nhiêu, hắn cung không rõ ràng lắm. Hơn nữa hắn càng không rõ ràng Nguyên Mẫu Đơn rốt cục là nghĩ như thế nào, vì lẽ đó trước tiên phải ứng phó lấy, nhìn xem nàng ra chiêu làm sao, sau đó sẽ gặp chiêu phá chiêu.

Nguyên Liệt Hổ gật đầu liên tục nói: "Đúng đúng đúng, vở kịch, chúng ta đang nói về vở kịch." Y tựa hồ cung rất sợ Nguyên Mẫu Đơn biết chuyện y kêu gào Hàn Nghệ đùa giỡn Nguyên Mẫu Đơn, liền tỏ ra nơm nớp lo sợ.

"Vậy sao?"

Nguyên Mẫu Đơn nhìn Hàn Nghệ, khóe miệng thoáng giương lên một vệt nụ cười như có như không.

Nguyên Liệt Hổ liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, lại liếc nhìn Hàn Nghệ, một mặt hồ nghi.

Nguyên Mẫu Đơn cũng không có lập tức vạch trần Hàn Nghệ, nhìn cung không giống là nang bảo Nguyên Liệt Hổ đến. Chỉ cần một câu nói của Nguyên Mẫu Đơn, phỏng chừng Nguyên Liệt Hổ sẽ nhào lên, căn bản không cần bất kỳ lý do gì.

Trong thơi gian ngăn Hàn Nghệ cung đoán không ra tâm tư của nàng. Thầm nghĩ, nếu như nang muốn đụng đến ta, ngày đó tại Nữ Sĩ các chắc đã động thủ rồi, không có đạo lý hiện tại mới tìm đến ta tính sổ, hơn nữa chuyện Nguyên Liệt Hổ tới đây hẳn không phải là nang trong bóng tối thao túng. Ừ. Đã như thế, vậy ta vẫn còn có cơ hội, nhưng ma, vì sao nang lại dễ dàng buông tha ta đây? Ta có phải là quên mất cái gì không? Ồ, ta nghĩ ra rồi, ai u, chuyện trọng yếu như vậy mà suýt chút nữa liền quên đi mất.

"Ha ha!"

Hàn Nghệ đột nhiên cười to hai tiếng, nói: "Mẫu Đơn cô nương tới thật đúng lúc, ta còn đang định chuẩn bị đi tìm cô đây."

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Tìm ta? Tìm ta làm gì?"

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Đương nhiên là tìm cô thương lượng, làm sao để cho nữ nhân cung có thể quang minh chính đại đến xem kịch nha. Lẽ nào Mẫu Đơn cô nương đã quên rồi sao."

"Thì ra ngươi vẫn còn nhớ nha!"

Nguyên Mẫu Đơn khẽ mỉm cười, tựa như đang nói, coi như tiểu tử ngươi thức thời.

Nguyên Liệt Hổ vẫn mang một mặt mê man, nhìn qua giống như làm gì có chuyện Hàn Nghệ từng đùa giỡn Nguyên Mẫu Đơn nha.

Mẹ kiếp, xem ra vừa rồi là nang cố ý bắt ta đi vào khuôn phép đây, được lắm, xem như ngươi lợi hại, lần này coi như "nể mặt" Nguyên Liệt Hổ, ta liền không tính toán với cô. Hàn Nghệ đưa tay ra lần nữa nói: "Mời ngồi. Mời ngồi."

Nguyên Mẫu Đơn lúc này mới ngồi xuống.

Nguyên Liệt Hổ thấy tình huống này, trong lòng càng la chột dạ muốn chết, thầm mắng, ta xem như là bị mấy con mụ kia hại thảm rồi. Nếu như Hàn Nghệ đã từng đùa giỡn qua Nguyên Mẫu Đơn, Nguyên Mẫu Đơn sao lại có thể hữu hảo như vậy, một mặt cười nịnh nói: "Cô cô, việc nhỏ cơ nay, đâu cần làm phiền cô cô tự mình chạy tới, cô cô gọi ta đến liền được a, ta cũng khá là quen thuộc với Hàn Nghệ mà."

Hàn Nghệ thấy thế cũng sững sờ. đây không phải Nguyên Liệt Hổ nha, rõ ràng chính là Lý Liên Anh mà! Trong lòng cung là nói thầm, xem ra Nguyên Mẫu Đơn này cũng không phải là một cô gái yếu đuối, sau này tuyệt đồi nên ít chọc giận nàng mới tốt.

Nguyên Mẫu Đơn nhàn nhạt liếc nhìn Nguyên Liệt Hổ một chút, nói: "Bảo ngươi tới? Cứ với cái tính tình kích động này của ngươi, đã làm chuyện gì nên hồn chưa." Nghiễm nhiên là một bộ khẩu khí của trưởng bối.

Nguyên Liệt Hổ lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, không nói tiếng nào.

Ta đây nhưng thật ra khá là đồng ý. Hàn Nghệ lặng lẽ tự nói với mình.

Nguyên Mẫu Đơn chỉ tay sang bên cạnh, nói: "Ngồi đi, đừng đứng đực ra đấy."

"Vâng."

Nguyên Liệt Hổ lập tức ngồi xuống tựa như một học sinh tiểu học, hai tay phóng tới sau lưng, ngồi nghiêm chỉnh chờ mong lão sư khích lệ chính mình, thực sự là ngoan đến không thể ngoan hơn.

Hàn Nghệ đều nhìn ở trong mắt, con ngươi hơi chuyển, nghĩ thầm, xem ra Nguyên Liệt Hổ rất sợ Nguyên Mẫu Đơn, mà lão tử lại tương đối sợ tên điên có vũ lực dũng mãnh nhưng lại kích động này. Tuy nhiên đối phó nữ nhân, lại là điểm mạnh của ta, ách, tiền đề là ngoại trừ Tiêu Vân ra, nói cách khác, ta chỉ cần thu phục, không, hàng phục được Nguyên Mẫu Đơn chứ, như vậy Nguyên Liệt Hổ liền không còn dám ở trước mặt ta diễu võ dương oai nữa.

Nghĩ tới đây, hắn ha hả cười, mặt dày ngồi ở bên cạnh Nguyên Mẫu Đơn.

Nguyên Liệt Hổ vừa thấy, vội vàng nói: "Hàn Nghệ, sao ngươi dám ngồi nơi đó, ngồi sang một bên đi."

Giao tình rõ ràng như thế, ngươi không thấy được sao. Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Ta phải đàm luận cùng Mẫu Đơn cô nương, ngồi quá xa sẽ không dễ đàm luận."

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Không sao."

Nguyên Liệt Hổ lập tức cụt hứng, lại nói: "Hàn Nghệ, ngươi đừng cứ luôn mồm Mẫu Đơn cô nương Mẫu Đơn cô nương, đây chính là cô cô của ta, ngươi hãy tôn trọng một chút."

Hàn Nghệ trong mắt loé ra một vệt giảo hoạt, nói: "Nguyên công tử, ngươi sao lại có thể nói như vậy, Mẫu Đơn cô nương còn trẻ như vậy, ngươi cũng không thể bắt ta xem nàng là trưởng bối mà xưng hô đi, cái này là không thể nào, ta thật sự không làm được, bởi vì việc này quá che giấu lương tâm."

Nguyên Liệt Hổ vừa nghe được, cảm thấy trong lời nói này có cạm bẫy, liền cẩn thận liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn một chút.

"Cái này cũng không trọng yếu."

Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên nói.

Nguyên Liệt Hổ lập tức minh bạch, cái đề tài này không thể nói tiếp rồi.

Không có nữ nhân nào hy vọng bị người kêu là già, cổ đại và hiện đại đều là như thế.

Nguyên Mẫu Đơn lại hướng về Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, lần trước ngươi đáp ứng ta sẽ nghĩ biện pháp để nữ nhân chúng ta cung có thể xem kịch nói, nhưng la đã qua mấy ngày rồi, một chút động tĩnh cung không có, xem ra ngươi căn bản không có đem chuyện này để ở trong lòng."

"Lẽ nào lại có lí đó."

Nguyên Liệt Hổ lập tức hung thần ác sát nói: "Hàn Nghệ, tiểu tử ngươi còn muốn tiếp tục sống ở Trường An này nữa hay không? Ngay cả lời nói của cô cô ta ngươi cũng dám không để ở trong lòng à."

Nguyên Mẫu Đơn cũng không có lên tiếng.

Nguyên Liệt Hổ vừa thấy chính mình cuối cùng cũng coi như nói đúng một câu, lập tức lại nói: "Cô cô, nếu cô cô muốn xem kịch, nói với ta là được, ta trực tiếp bảo bọn họ đến vườn nhà chúng ta diễn cho cô cô xem."

Chậc chậc, nghe giọng điệu này của ngươi, thật giống như ta là tôi tớ của ngươi vậy. Hàn Nghệ khoát tay một cái nói: "Cũng không phải, cũng không phải, Nguyên công tử, lời ấy sai rồi. Ta chỉ là hứa hẹn để nữ nhân có thể tới xem kịch của ta, mà không phải là để Mẫu Đơn cô nương đến xem kịch."

Nguyên Liệt Hổ nói: "Vậy thì có gì khác biệt, cô cô ta chăng lẽ lai còn là nam nhân à?"

Hàn Nghệ cười nói: "Khác nhau rất lớn nhà, nếu như chỉ là để Mẫu Đơn cô nương đến xem kịch mà thôi, chuyện này cũng không khó, liền giống như hiện tại, nếu như Mẫu Đơn cô nương muốn xem, ta hiện tại có thể dẫn Mẫu Đơn cô nương từ phía sau đi vào, đứng ở sau đài quan sát. Thế nhưng nếu như muốn cho nữ nhân cùng nhau tới xem, vậy thì không phải một chuyện đơn giản rồi."

Nguyên Liệt Hổ nói: "Chuyện này thì có khó khăn gì, nhà ta có vườn, ngươi trực tiếp đến đấy diễn kịch là được, ta cũng sẽ không đòi tiền của ngươi, hơn nữa vườn nhà ta có thể so với nơi này của ngươi còn tốt hơn."

Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu nói: "Tiểu Hổ nói không sai, cái này cũng là mục đích ta tới đây hôm nay, ta có thể cho ngươi mượn một khu vườn, ừm, ngươi cung có thể thu lấy tiền tài, sẽ không để cho các ngươi chạy không."

Quý phụ, thiên kim Trường An đều rất muốn xem kịch nói, nhưng Bình Khang Lý lại thật không thích hợp nữ nhân đi vào, vẫn luôn kìm nén, Nguyên Mẫu Đơn đồng dạng cũng là như thế, mỗi ngày nghe thấy người khác nói về kịch nói này, thế nhưng kịch nói rốt cục ra sao, nang cung chưa từng thấy.

Tiểu Hổ?

Hàn Nghệ sững sờ, con hổ này có chỗ nào nhỏ chứ, rõ ràng chính là nguyên con hổ to đùng nha, còn là một con lão hổ thích tinh tướng nữa chứ, ta biêt nhà ngươi là cường hào, nhưng cung không cần mỗi ngày đều treo ở trên miệng chứ.

Nguyên Liệt Hổ nghe thấy thế càng la kích động không thôi, nói: "Được rồi, liền quyết định như vậy, ngày mai ngươi kêu đám Mộng nhi đến vườn nhà ta diễn là được."

Quyết định con em ngươi, không, quyết định cô cô ngươi. Hàn Nghệ cũng không thích bị người bài bố, dù sao hắn cũng là người theo trường phái tự do, thế nhưng cứng đối cứng khẳng định cung không phải cử chỉ sáng suốt, dù sao chênh lệch thực lực vẫn ở đó, gật gật đầu cười nói: "Cái này xác thực là một ý tưởng vô cùng tốt, ta hoàn toàn không có lý do gì từ chối chuyện tốt như vậy."

Nói tới chỗ này, hắn dừng một chút, ra vẻ cao thâm cười một tiếng nói: "Thế nhưng ta cho rằng đây chỉ là biện pháp trị ngọn không trị gốc."

Trong lời nói lộ ra một luồng ý vị làm hàng nhàn nhạt.

Nhưng dường như tìm lầm đối tượng rồi.

Nguyên Liệt Hổ nghe thấy thế liền buồn bực, không chút lưu tình đâm thủng nói: "Tiểu tử ngươi cũng thật là lắm chuyện, không phải chỉ là xem một vở kịch nói thôi sao, còn trị ngọn với chả trị gốc, lừa gạt ai thế."

Chỉ cho phép ngươi tinh tướng, lại không cho ta tinh tướng, đúng là không có vương pháp mà. Hàn Nghệ một mặt lúng túng.

"Ngươi câm miệng cho ta."

Nguyên Mẫu Đơn khó chịu liếc nhìn Nguyên Liệt Hổ, tên kia lập tức bé ngoan ngậm mồm lại, nang lại nhìn Hàn Nghệ nói: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Xem ra chỉ có thể xuất tuyệt chiêu rồi. Hàn Nghệ khe khẽ thở dài, nói: "Không dối gạt nhị vị, kỳ thật ta vẫn có một mộng tưởng vĩ đại."