Thần Y Xuất Ngục

Chương 14: Chỉ là độc hoa U Hồn thôi



Tân Giang lắc đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào Lục Hồng Diên nói: "Độc tố hoa U Hồn trong cơ thể cô đã bắt đầu phát tác, người trước đó chữa trị cho cô chỉ đẩy độc tố ra khỏi cơ thể, không chữa khỏi tận gốc ... Cô Lục, tình hình của cô vẫn rất gay go. ”

Lục Hồng Diên vội vàng đứng dậy nói: “Đã biết là độc hoa U Hồn, vậy thì nhất định có thuốc giải, xin hãy giúp tôi!”

Liễu Chi Nhan nghe nói Lục Hồng Diên còn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, lạnh lùng nhìn Tân Giang nói: "Nếu anh đã lợi hại như vậy thì cứu Hồng Diên đi."

"Sau khi mọi việc xong xuôi, tập đoàn Tứ Hải nhất định sẽ cảm tạ anh hậu hĩnh."

Tân Giang nhìn Liễu Chi Nhan nói: “Tôi cũng có thể chữa trị chuyện kinh nguyệt và vết bớt của cô.”

Liễu Chi Nhan nghe được hai cụm từ này sắc mặt tối sâm lại.

Tân Giang không nhìn Liễu Chi Nhan mà quay lại nói với Lục Hồng Diên: “Chỉ là độc hoa U Hồn thôi, có là gì chứ, tôi có thể chữa được”

Lục Hồng Diên hiểu ý mỉm cười.

Sắc mặt của Liễu Chi Nhan cũng tốt hơn rất nhiều.

"Nhưng tôi cần một cây kim bạc!" Tần Giang nói.

“Ở chỗ tôi đúng lúc có một cây kim bạc!” Lúc này, một ông lão từ ngoài cửa đi vào, sắc mặt trắng bệch, không có râu, có dáng dấp của bậc tiên nhân.

Tân Giang nhìn ông lão vô cùng kính trọng, bởi vì ông lão được bao quanh bởi một lớp khí tức thánh khiết màu trắng, đó

là công đức tích lũy cả đời làm việc thiện mà thành.

Rõ ràng ông lão phải là một người phi phàm, tích thiện thành đức.

Điều mà Tân Giang không biết đó là ông lão này chính mà là Tôn Thánh Thủ của bệnh viện Trung Hải.

Nhìn thấy ông lão, Lục Hồng Diên và Liễu Chi Nhan đang. định chào hỏi thì bị ngăn lại.

"Anh bạn, ở đây tôi có một cây kim bạc, có được không?" Ông lão đưa cây kim bạc qua, cười nói.

Tân Giang liếc nhìn cây kim bạc, nhận lấy nói: "Được..." Ông lão cười và nói: "Anh bạn, xin hãy bảt đầu đi!"

Tân Giang quay người lại bảo Lục Hồng Diện năm xuống ghế sô pha bên cạnh.

Sau khi Lục Hồng Diên nãm xuống ghế sô pha, Tân Giang lấy cây kim bạc ra và bắt đầu châm cứu.

Rít rít!

Những chiếc kim bạc cắm xuống, giống như gieo mạ, tốc độ quá nhanh, kỹ thuật tỉnh xảo khiến Liễu Chi Nhan ở bên cạnh phải hoa mắt.

Cô ta lo lắng hỏi: "Lão Tôn, Tân Giang đâm bừa sao? Có phương pháp cứu người nào mà lại nhanh như vậy chứ? Hồng Diên sẽ không sao chứ?"

Nhưng hai tay của Tôn Thánh Thủ ở bên cạnh cũng đâm mồ hôi, toàn thân run rẩy không ngừng, nằm đấm siết chặt, như thể ông ấy đã nhìn thấy thứ gì đó mà cả đời chưa từng thấy.

Liễu Chi Nhan nhìn thấy cảnh tượng này đã vô cùng ngạc nhiên liền hỏi: "Lão Tôn, ông sao vậy? Sao ông đổ nhiều mồ. hôi vậy”

Tuy nhiên Tôn Thánh Thủ lại nhìn chăm chäm vào thủ pháp của Tân Giang và không ngừng lẩm bẩm.

“Trời ơi, trời ơi, trên đời làm sao có tay nghề thần kỳ như vậy.."” Lão Tôn không ngừng cảm thán, vẻ mặt hưng phấn:

“Tôi hành nghề y nhiều năm như vậy, tự cho rằng y thuật của mình hơn người, nhưng hôm nay nhìn thấy kỹ thuật của anh bạn này, tôi tự cảm thấy xấu hổ"

Liễu Chi Nhan không nói nên lời, nhìn chằm chăm vào Tân Giang, anh ta thực sự mạnh mẽ như vậy sao?

Nhưng nghĩ đến sự kích động của lão Tôn, Tân Giang có lẽ thật sự có thể loại bỏ độc tố trong cơ thể Hồng Diên.

Tân Giang vẫn tiếp tục, tiếng cảm thán của Tôn Thánh Thủ vẫn không dừng lại, thậm chí còn mạnh mẽ hơn.

"Quỳ xuống, quỳ xuống, thủ pháp của anh bạn thật là kinh người." Tôn Thánh Thủ kích động đến mức run rẩy:

"Tôi chuẩn bị quỳ xuống trước cậu, tôi hoàn toàn phục rồi." Bụp!

Quả nhiên Tôn Thẳng Thủ đã quỳ xuống phía sau Tân Giang.