Thần Y Trở Lại

Chương 6796: Em có một tòa biệt viện nơi đó





Sau đó, Ngô Bình sử dụng Thiên Ảnh kiếm pháp, mười vạn kiếm quang giáng từ trời xuống, xoay tròn vào nhau lập tức giết chết hơn vạn Linh Giáp tộc! Vô số linh quang bay ra khỏi xác và bị Quỷ Thánh kiếm hút hết.



Đám Linh Giáp tộc còn lại đều sợ đến ngây người như đã quên mất chống đối, cứ thế ngạc nhiên đứng yên tại chỗ.



Ngô Bình lạnh lùng nói: “Người nào đầu hàng sẽ được tha chết!”



Thủ lĩnh đã chết, Ngô Bình chỉ dùng một kiếm đã giết sạch một vạn tộc nhân mà đại quân của đối phương vẫn chưa rat tay, đánh thế nào nữa? Ý chí của Linh Giáp quân lập tức lung lay.



Nhưng vài lúc này, Ngô Bình nhân cơ hội sử dụng ảo thuật hút hết ý thức của chín vạn Linh Giáp quân vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh. Xung quanh xuất hiện màn sương mù, đám Linh Giáp quân ở trong màn sương đều rơi vào ảo cảnh không tự thoát ra được. Ngô Bình lại lệnh cho Thiên Nguyên quân ra tay, trói đám Linh Giáp quân lại mang về Thiên Nguyên!







Sau khi bắt chín vạn Linh Giáp quân làm tù binh, lúc này Ngô Bình mới nấu thuốc và tiếp tục luyện chế Cấm Kỵ Quỷ binh. Một trăm Linh Giáp binh chỉ có thể luyện chế ra hai mươi mấy Quỷ binh theo lẽ thường, còn lại đều chết sạch. Chúng bị Quỷ Thánh kiếm hút hết linh lực.



Cuối cùng, chín vạn Linh Giáp quân đã luyện ra hơn hai vạn một ngàn Cấm Kỵ Quỷ binh. Tính cả quân trước đó, thì tổng cộng đã có hai vạn bốn ngàn tên rồi. Ngô Bình đưa Cấm Kỵ Quỷ binh kiểm soát đội quân này giao cho Hà Tử Trần. Có quân Quỷ binh này ở đây đã đủ ngăn đám dị tộc bình thường xâm lược vào Thiên Nguyên rồi.



Tình hình Thiên Nguyên đã ổn định lại, Ngô Bình nghỉ ngơi một chút rồi đi đến Đông Hải trước.



Sáng sớm, Lý Thuần Như đã đứng đợi trước Tiên Kiếm môn. Khi nàng ta vừa thấy người đợi cuối cùng cũng đến, thở một hơi nhẹ nhõm nói: “Anh Bình, đám sinh linh trong biển xâm lấn vào Tiên Kiếm môn ngày một nhiều lên rồi, vừa rồi chúng còn giết vài tên đệ tử của chúng ta”.



Ngô Bình bay lên giữa không trung, đập vào mắt anh là đảo nhỏ của Tiên Kiếm môn, có mấy vạn đảo lớn nhỏ, trên mỗi hòn đảo đều có dân chúng sinh hoạt. Hiện tại biên giới đã biến mất, vậy nên phạm vi của Đông Hải trở nên rộng lớn và bao la vô cùng, có thể nói lớn gấp mấy trăm lần với trước đó. Nhưng sinh linh vừa xuất hiện trong Hải Vực cũng nhiều đến khủng khiếp.



Thật ra Đông Hải chỉ là một trong những hồ nước mặn ở Thiên Giới, cũng không phải là Hải Dương. Trước kia Nguyên Thủy Tiên Giới chỉ chiếm một phần nhỏ của hồ lớn, đa phần đều vào Thiên Giới.



Nhưng lúc này, Ngô Bình thấy được một con giao long hai đầu đang bay từ xa đến. Nơi con giao long này đi qua đều kéo đến mây đen, gió lốc nổi lên cuồn cuộn.



Lý Thuần Như tức giận nói: “Nó lại đến nữa rồi!”



Ngô Bình vươn tay ra chém một nhát, một đường kiếm quang sắc bén lao ra trăm dặm chém rụng một đầu đen của con giao long kia. Con giao long đen bị ăn đau vội vàng quay đầu bỏ chạy, thoắt cái đã biến mất khỏi tầm nhìn của hai người.



Lý Thuần Như vừa mừng vừa sợ: “Anh Bình, sức mạnh của anh bây giờ còn mạnh hơn trước nữa rồi!”



Ngô Bình gật gật đầu: “Thuần Như, anh đã tìm hiểu được rất nhiều tuyệt học trong Kiếm Đạo Vương Tọa, mấy ngày tới đây anh sẽ dạy cho em. Em có thể lựa chọn một ít người đáng tin trong tông môn để truyền lại cho họ”.



Lý Thuần Như gật gật đầu: “Anh Bình, đi đến Cửu Kiếm đảo với em. Em có một tòa biệt viện nơi đó”.



Vì vậy hai người đi vào một đảo nhỏ rộng vài kilomet vuông, trên đảo chỉ có vài tỳ nữ, rất nhiều kỳ hoa dị thảo và cây cối quý hiếm phong phú, đa dạng giống loài. Trong đảo có một cái sân nhỏ, nơi đó là nơi yên lặng tu luyện của Lý Thuần Như vào ngày thường.



Ngô Bình vừa đi vào đảo đã nghĩ, bản thân tìm hiểu thức thứ mười ba trong Tam Giới Kiếm trước, bởi bản thân anh cảm thấy thức thứ mười ba này có thể kết hợp với Trảm Đạo Thập Tam kiếm của mình. Vả lại, anh còn hiểu được gì đó trong Kiếm Đạo Vương Tọa, chắc chắn uy lực của nó sẽ rất mạnh.



Anh nói suy nghĩ của mình cho Lý Thuần Như nghe: “Thuần Như, anh đã mở đạo mạch giúp em. Sau đó, anh giúp em tu luyện Thất Tinh Trảm Đạo Đồ”.



Lý Thuần Như vô cùng vui mừng hỏi: “Em cũng có thể tu hành như vậy được à anh Bình?”


Ngô Bình cười nói: “Có anh ở đây đương nhiên, em có thể tu hành được!”
— QUẢNG CÁO —