Thần Tử Hoang Cổ

Chương 55



Tuy là lần đầu tiên Quân Tiêu Dao hành tẩu bên ngoài. 

Nhưng tên tuổi của hắn sớm đã truyền khắp toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực. 

Hầu như không ai không biết, không người không hiểu. 

Nhưng người biết tên tuổi Quân Tiêu Dao thì nhiều, thật sự gặp qua Quân Tiêu Dao lại cực kỳ ít. 

Dưới sự tò mò cực độ này, Quân Tiêu Dao càng có vẻ thần bí, càng làm mọi người chờ mong. 

“Không ngờ lần này là Quân tộc lão tự mình tiến đến, thật là làm vẻ vang cho Đạo Cực Tiên Tông này.” Lão đạo nhân Đạo Cực Tiên Tông cười chắp tay và nói. 

“Ha ha, lão đạo nhân khách khí.” Quân Chiến Thiên đi ra, bước lên hư không, cười sang sảng một tiếng. 

“Đúng rồi, vị Thần Tử kia...” Ánh mắt lão đạo nhân đảo qua. 

Nói thật, trong thế hệ tuổi trẻ, người có thể để lại ấn tượng khắc sâu như vậy cho lão là cực kỳ ít ỏi. 

Quân Tiêu Dao tuyệt đối làm lão ấn tượng nhất. 

“Ha hả, không ngờ còn có thể làm tiền bối nhớ kỹ, Quân mỗ thật thụ sủng nhược kinh.” 

Trên liễn xa do chín con Long Mã Bạch Ngọc lôi kéo, bàn tay trắng như ngọc của Quân Linh Lung đẩy rèm châu qua, Quân Tiêu Dao lạnh nhạt đi ra. 

Cả người hắn là bạch y như tuyết, dáng người thon dài, như thanh phong tu trúc, khí chất tuyệt hảo. 

Da thịt hắn lóng lánh như ngọc thạch, mái tóc sinh quang, quanh thân bao phủ trong sương mù tiên quang mông lung. 

Một tuấn nhan thần tú tuyệt thế cũng bị sương mù tiên quang như có như không bao phủ. 

Cái này không phải do Quân Tiêu Dao cố tình che giấu, mà là thể chất của bản thân, cộng thêm Chí Tôn Cốt khiến toàn thân hắn được đạo vận bao phủ, trời sinh đã có tiên quang làm bạn. 

“Trời ạ, người kia chính là Thần Tử Quân gia sao?” 

“Đây là giá trị nhan sắc thần tiên gì thế này, yêu yêu!” 

“A ta đã chết!” 

Thời khắc Quân Tiêu Dao hiện thân, toàn bộ Nam Thiên Thành đều oanh động! 

Đừng nói là nữ tu sĩ Nhân tộc, giờ phút này tất cả sinh linh giống cái đều như nam châm gặp phải sắt, ánh mắt dán chặt lên người Quân Tiêu Dao. 

Thậm chí có một ít nam tu sĩ cũng hơi ngây người. 

“Trời xanh, vì sao lại cho ta nhìn thấy dung nhan của Thần Tử Quân gia, vậy thì trong quãng đời còn lại còn có nam tử nào vào được mắt của ta?” 

Một thiên chi kiêu nữ đạo thống nhất lưu ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đẹp thất thần, rất là buồn rầu. 

Mà một Thánh Nữ thánh địa lại quấn mái tóc dài của mình lên, tự lẩm bẩm: “Cuộc đời này để tóc dài vì quân, nếu không gả cho chàng, tóc dài không cắt, thanh đăng cổ phật, tự chải trong khuê phòng...” 

Cảnh tượng như vậy trình diễn ở mọi nơi trong Nam Thiên Thành. 

Có thể nói, Quân Tiêu Dao xuất hiện khiến những nữ tu sĩ đó thiếu chút nữa ** tại chỗ... 

Cho dù là nam tính cũng không sinh ra nổi nửa điểm ghen ghét, bởi vì chênh lệch thật sự quá lớn. 

Bàn về thân phận, địa vị, dung mạo, thực lực thì cái nào cũng làm bọn họ theo không kịp Quân Tiêu Dao. 

Quân Tiêu Dao nhàn nhạt nhìn lướt qua phía dưới. 

Những nữ tu sĩ đó làm hắn nhớ tới đám fan não tàn theo đuổi thần tượng ở kiếp trước. 

Tuy nói dung mạo của Quân Tiêu Dao có tiên huy bao phủ, nhưng cho dù chỉ mơ hồ kinh hồng thoáng nhìn, cũng soái đến kinh tâm động phách, đủ làm những nữ tu sĩ đó choáng váng si mê. 

“Ha hả, Thần Tử khách khí, lão đạo sớm đã chuẩn bị sẵn địa điểm, mời các vị...” Lão đạo nhân hơi chắp tay và nói. 

Sau đó, dưới sự dẫn đường của lão đạo nhân, đám người Quân Tiêu Dao mới đi theo. 

Toàn bộ Nam Thiên Thành bộc phát những tiếng ồ lên vô tận. 

Có thể nghĩ, Thần Tử Quân gia hiện thân có sức ảnh hưởng lớn hơn rất nhiều so với bất cứ thiên kiêu thế lực nào xuất hiện. 

Mà giờ phút này, trong một trạch viện của Nam Thiên Thành. 

Một nam tử tuổi trẻ mặc chiến khải màu bạc đang ngồi xếp bằng. 

Khuôn mặt hắn chính trực mà cương nghị, trên má có những vết sẹo đan xen, càng tăng thêm khí chất lạnh lẽo đến tận xương. 

Ở quanh người hắn có điện quang quấn quanh, vô số phù văn lôi điện hiện hóa trên hư không, tản mát ra dao động hủy diệt mạnh mẽ tuyệt đối. 

Nam tử này chính là Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia, Quân Vạn Kiếp. 

Ở trước người hắn, một người theo đuổi quanh thân bao phủ trong sương đen đang bẩm báo tình huống. 

“Đã tới sao?” Trong mắt Quân Vạn Kiếp có lôi kiếp đan chéo. 

Đồng thời còn mang theo chút lạnh lẽo. 

Trước đó hắn tới Nam Thiên Thành trước, chỉ có một ít đệ tử của Đạo Cực Tiên Tông tiếp kiến hắn. 

Mà hiện tại, đám người Quân Tiêu Dao vừa đến thì toàn bộ Đạo Cực Tiên Tông xuất động, các đại đệ tử trưởng lão đều hiện thân. 

Thậm chí còn có lão đạo nhân địa vị còn cao hơn tông chủ cũng xuất hiện nghênh đón. 

Cách đối đãi khác nhau này quá mức rõ ràng. 

Tuy họ cũng có ý tiếp kiến các tộc lão Quân Chiến Thiên. 

Nhưng Quân Vạn Kiếp biết, thật ra nguyên nhân chủ yếu vẫn là Quân Tiêu Dao. 

Trong mắt đoàn người Đạo Cực Tiên Tông, tầm quan trọng của Quân Vạn Kiếp hắn còn kém xa Quân Tiêu Dao. 

Quanh thân người theo đuổi kia bị sương đen bao phủ, gã cũng tức giận bất bình và nói: “Bọn người Đạo Cực Tiên Tông đó thật là mắt mù, một tiểu tử mới ra đời làm sao có thể so sánh với Vạn Kiếp đại nhân?” 

Người theo đuổi này là thiên kiêu mà Quân Vạn Kiếp thu phục từ bên ngoài, tên là Hắc Thổ, đến từ Hắc Vân tộc. 

Nghe đồn tổ tiên nhất tộc này là một áng mây đen thành đạo, thành tựu cảnh giới Vô Thượng Chí Tôn. 

“Không ai sinh ra đã cao cao tại thượng, cho dù là Quân Tiêu Dao kia!” 

“Ta sẽ chứng minh cho Quân gia thấy, hắn không xứng với vị trí Linh Hào Tự Liệt!” Quân Vạn Kiếp lạnh nhạt nói. 

Hắn trải qua trăm cay ngàn đắng, không biết bị bao nhiêu vết thương, nếm bao nhiêu đau khổ, mới đổi lấy được vị trí Đệ Ngũ Tự Liệt. 

Mà Quân Tiêu Dao chỉ tùy tiện bâng quơ đã có được vị trí Linh Hào Tự Liệt. 

Đổi lại là ai thì tâm thái cũng sẽ nổ mạnh. 

Quân Vạn Kiếp cảm thấy mình đã rất khắc chế.