— QUẢNG CÁO —

Thần Giữ Của Ban Duyên

Chương 49: “Anh Ấy”



***
Tiếc nuối là một cảm giác rất khó chịu!

Ngồi bên thềm nhà khi đêm đã quá khuya, âm thanh phát ra từ cái đài cát xét không giúp tôi cảm thấy khá hơn. Tâm trạng của tôi rất khó tả, đó là thứ tâm trạng trộn lẫn giữa tiếc nuối, hạnh phúc, mơ màng, ước ao… lại thêm cả tự trách bản thân không làm gì đó liều hơn một tí. Gò má trái của tôi lúc nãy chưa thể cảm nhận được nụ hôn nhanh như chớp giật là bởi vì nó đã hứng gió lạnh trong hàng giờ đồng hồ, trở nên tê cóng. Bây giờ ngồi một mình lặng lẽ gặm nhấm cảm giác sung sướng chưa tới tầm khiến tôi chỉ muốn… được trải nghiệm lại một lần nữa.

-Thằng này không đi ngủ còn ngồi thừ một đống ở đây làm gì?

Mẹ tôi từ trong nhà bước ra hỏi.

-Con cũng chuẩn bị đi ngủ đây ạ. Chúc mẹ năm mới nhiều sức khỏe, buôn may bán đắt và luôn trẻ đẹp.

- Đi ngủ đi!

-Vâng, con ngồi thêm tí nữa.

Tôi tắt cái đài rồi mang vào trong nhà cất, đồng thời thắp thêm một tuần hương nữa trên bát hương gia tiên.

-Mày về lâu chưa hả con?

-Con về lâu rồi, năm nay quê mình có bắn pháo hoa đấy mẹ ạ.

-Mày lại đi cùng với con An phải không?

-Con đi cùng mấy đứa bạn bên xã, toàn con trai. Con gái con đứa bố mẹ nào cho đi chơi khuya hả mẹ.

-Mày cũng lớn rồi, đầu năm mẹ cũng chẳng muốn nói nhiều. Nhiệm vụ trước mắt của mày là học hành cho tốt, thi đỗ đại học rồi sau đấy thích yêu ai thì yêu, mẹ không cấm.

Tôi không đáp lời mẹ, thay vào đó tôi cúi người vặn nhỏ cái đèn dầu ở bên trong tủ kính.

-Nó học lớp 11 là bằng tuổi mày, nếu lấy vợ bằng tuổi thì vợ sẽ mau già con ạ. Bố mày lấy mẹ hồi trước cũng kém đến mấy tuổi đây, lấy vợ trẻ có nhiều cái lợi.
-Con chưa có suy nghĩ đến việc xa như vậy đâu mẹ ạ.

-Mẹ đẻ ra mày thì mẹ biết, mày mà vập vào yêu là sẽ tính đến chuyện đường dài nên mẹ nhắc vậy để mày biết. Đàn ông con trai phải lập thân lập nghiệp trước rồi hãy tính đến chuyện yêu đương. Nhà có hai anh em trai, em mày thì xác định khó mà theo con đường học hành được vì nó mải chơi, bố mẹ chỉ còn hy vọng vào mỗi mình mày thôi.

-Con cũng đã có kế hoạch riêng cho tương lai của con, mẹ không cần phải lo về việc này. Thầy giáo con bảo đại học không phải là cách duy nhất để bước vào đời, con sẽ cố gắng hết sức nhưng nếu không đạt được thì con sẽ tính cách khác. Năm nay không còn khối H nữa nên con sẽ phải thi khối C, mà khối C… - Tôi chép miệng. – Thì không có nhiều lựa chọn đâu ạ.

-Mày đừng nói với mẹ là mày ôm mộng làm nhà văn đấy nhé?

-Con tính như vậy mà chắc khó.

-Nhà văn đói thối mồm ra con ạ! Thời buổi này phải học kinh tế mới mau giàu. Bố mẹ trước đây không được ăn học đến nơi đến chốn đã đành, mày bây giờ có điều kiện thì phải cố mà học. Công việc làm ăn của nhà mình mỗi ngày một phát triển, bố mẹ có làm được bao nhiêu thì cũng là của mày cả, mày phải học kinh tế để sau còn quản lý công việc của gia đình chứ.

-Trước tiên cứ phải đỗ tốt nghiệp đã mẹ. – Tôi nói. – Ai cũng có ước mơ, mẹ có ước mơ của mẹ, con cũng có ước mơ của con. Con cũng không muốn thua kém bạn bè nên con tự biết mình phải làm gì, mẹ cứ yên tâm.

Mẹ tôi chỉ biết thở dài rồi vén màn vào ngủ cùng với bà Già. Tôi hiểu rằng bố mẹ kỳ vọng nhiều ở tôi, tuy mẹ và tôi khắc khẩu nhưng mẹ lại là người thể hiện rõ sự tự hào về tôi nhất bởi vậy mà mẹ kỳ vọng vào tôi nhiều cũng là điều dễ hiểu. Trong gia đình tôi, bà Trẻ có duyên buôn bán nhất rồi đến mẹ tôi. Ba anh em tôi, thế hệ kế tiếp của gia đình, chỉ có tôi là đứa mau mồm mau miệng, đặc biệt nhạy cảm với đồng tiền và để kiếm tiền thì tôi không nề hà bất cứ việc gì, miễn sao việc đó mang lại cho tôi lợi ích về vật chất dù ít hoặc kinh nghiệm để lần sau kiếm được nhiều hơn. Thú thật là tôi cũng muốn kế nghiệp bố mẹ để phát triển công việc kinh doanh của gia đình nhưng tôi lại không học khá những môn tự nhiên mà muốn thi vào khoa kinh tế của bất kỳ trường nào cũng cần phải giỏi những môn ấy. Biết mình biết người trăm trận trăm thắng, các cụ đã dạy như vậy rồi.

Ngọn đèn dầu trong ngôi miếu nhỏ vẫn sáng, tôi châm thêm mấy nén hương rồi đứng trước bệ thờ lâm râm khấn vái trước khi cắm chúng vào bát. Tôi cảm ơn chị Ma đã giúp tôi qua cơn hiểm nguy khi nãy, tôi chẳng thể biết được đó là lần thứ bao nhiêu tôi được chị Ma giúp đỡ như vậy. Hà An dạo này cũng hay đề cập đến việc thắp hương ở miếu, ban đầu tôi thấy lạ nhưng giờ thì tôi không còn thắc mắc nữa bởi tôi biết rằng chị Ma là người đưa đường chỉ lối cho Hà An. Tôi chẳng biết mình nên cảm ơn hay trách móc chị Ma khi gán ghép Hà An với tôi thành một cặp. Mặc dù đã có quyết định của riêng mình nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn có chút lấn cấn khi biết rằng thứ tình cảm mới chớm nở này rồi sẽ đôi người đôi ngả. Tình cảm của tôi dành cho Hà An mỗi ngày một nhiều hơn, tôi nhận ra điều này rất rõ ràng, khi tình cảm lớn dần thì những nghĩ suy, những băn khoăn cũng vì thế dần bị tôi gạt bỏ cũng là lẽ thường tình.

Hà An xuống nhà tôi chúc Tết vào đầu giờ chiều, cô nàng giao tiếp hoàn toàn tự tin như mọi lần và Hà An cũng tỏ ra đặc biệt quan tâm đến Chục Cân, cô em gái bé bỏng của tôi. Mẹ tôi dù không muốn nhưng vẫn phải tỏ ra bình thường, còn bố tôi tuyệt nhiên không tỏ thái độ gì bởi đây là lần đầu bố gặp mặt Hà An. Hà An ở lại ăn bữa cơm đầu năm cùng gia đình tôi vào buổi chiều, sau đó tôi chở cô nàng về. Mẹ tôi dù không thích nhưng không có lời nào phàn nàn, chẳng biết là do đầu năm mới hay là vì không muốn thằng con trai mất vui.

-Bây giờ hãy còn sớm, tớ định đến chúc Tết nhà thằng bạn bên thôn Đường Vỹ. Hôm nay mùng Một, mấy đứa lớp tớ có hẹn hò nhau tụ tập ở đấy.

-Ừ, đi thôi! – Hà An tỏ ra hồ hởi.

-Tớ hơi ngại vì bọn nó hay trêu. – Tôi ngập ngừng. – Tớ nói trước như vậy để An biết.

-Bạn thật lạ! Chính bạn từng bảo rằng mặc kệ người ta có nói gì đi chăng nữa cũng không để tâm nhưng giờ bạn lại thiếu tự tin và chú ý đến những lời nói của bạn bè, như vậy liệu… liệu lời bạn nói có thực sự đáng tin không?

-À… đấy là… là tớ lo An nghĩ ngợi.

-Tớ thì không! Những gì xưa cũ tớ đã gửi lại năm ngoái rồi, hôm nay tớ là một con người hoàn toàn mới. Đêm vừa rồi tớ đã suy nghĩ rất kỹ, bạn nói đúng, chỉ khi tớ gạt bỏ mọi buồn phiền không đáng có thì tớ mới vui vẻ và hạnh phúc được.

Tôi nghĩ Hà An nói đúng, nói và làm là hai việc hoàn toàn khác nhau, nói thì dễ nhưng làm theo thì rất khó. Tôi không nghĩ Hà An lại thông suốt tư tưởng nhanh đến vậy.

-Đêm vừa rồi bạn ngủ ngon chứ? – Hà An bất chợt hỏi.

-Hả?... À… à… tớ cũng hơi trằn trọc một tí.

-Sao vậy, tớ tưởng ấy sẽ đánh một giấc đến trưa chứ?

Bình thường tất nhiên là như vậy nhưng lần đầu tiên trong đời được một đứa con gái thơm vào má thì tôi làm sao mà ngủ cho ngon được. Hơn ba giờ sáng mới chợp mắt và bảy giờ đã thức giấc, cả buổi sáng đầu năm cứ ngơ ngơ như người mất hồn, thi thoảng lại đưa tay lên sờ má rồi cười tủm tỉm một mình.

-Tớ xin lỗi vì đêm qua hơi đường đột.
-Không, không có gì, không đường đột đâu. – Tôi đáp vội.

-Thế thì tốt! – Hà An nói tiếp. – Bạn chỉ được cái nói miệng thôi chứ nhát gan quá.

Hà An ngồi sau nên chẳng thể biết được mặt tôi đang đỏ bừng vì xấu hổ. Đời một thằng con trai mà bị con gái chê bai như này đúng là nhục không để đâu cho hết. Tôi chỉ đành tự động viên bản thân rằng cái gì cũng cần phải có thời gian, rồi tôi sẽ sớm thích nghi với việc cầm tay con gái, thậm chí là… là hôn nữa, sẽ có ngày tôi thành thục việc đó cho mà xem.

Tôi dắt xe vào sân nhà thằng bạn, chúc Tết bố mẹ nó. Trong sân nhà có dựng mấy cái xe đạp và hai cái xe máy mà chỉ cần nhìn qua là tôi biết đám bạn cùng lớp của mình đang tụ tập ở đây.

-Bọn nó đang ngồi ở trên gác đấy, hai đứa lên trên đi.

-Vâng ạ!

Đây là nhà thằng Thanh lớp trưởng, bố mẹ nó là bạn học của mẹ tôi. Bố nó là bộ đội đặc công giải ngũ, nay đã gần bốn mươi tuổi mà nhìn rất trẻ và đẹp trai. Lần đầu bọn con gái lớp tôi đến chơi cứ gọi bố thằng Thanh bằng anh mà bố nó cũng nhận luôn, đến khi biết đó là bố của lớp trưởng thì đám con gái đứa nào đứa nấy mặt đỏ như gấc vì ngại.

Sau khi chúc Tết bà nội của Thanh và mừng tuổi cho bà, tôi dẫn Hà An lên tầng hai, mới lên được nửa cầu thang đã nghe tiếng nói cười huyên náo vọng xuống. Tôi đẩy nhẹ cánh cửa rồi cất tiếng chào đám bạn, gần chục đứa con trai và hai đứa con gái hoa khôi của lớp đang ngồi quanh mâm cơm.

-Đây là An, bạn của tao. – Tôi giới thiệu.

Anh khẽ cúi đầu cất tiếng chào, cô nàng tỏ ra bẽn lẽn đến là lạ.

-Vào đây, vào đây! – Thằng Thanh đứng dậy đón khách. – Bọn anh chờ hai đứa mãi, cứ nghĩ là thằng Nam năm nay mải đưa người yêu đi chơi quên hết bạn bè cơ đấy.

-Dạ, anh ấy nhắc em qua đây chúc Tết gia đình từ năm ngoái mà bọn em phải đi chúc Tết họ hàng mãi mới đi được ạ.

Tôi khẽ giật mình khi nghe chính miệng Hà An nói đến “anh ấy” bởi quen biết mấy tháng qua, tôi chưa bao giờ nghe Hà An gọi mình như vậy cả. Thêm nữa, giọng điệu và thái độ của Hà An dường như thay đổi hoàn toàn khi cánh cửa căn phòng này mở ra.

Đây là một Hà An khác và tôi sẽ còn phải bất ngờ dài dài.

***