Tham Lam Sự Dịu Dàng Của Em

Chương 59: 59




Mấy bài viết kèm hot search không ra gì của Trình Doãn nóng chảo chưa được ba ngày đã mất sạch toàn bộ.

Vốn dĩ Trình Nhược còn đang háo hức suy nghĩ không biết làm sao để "an ủi em gái" thì đến trưa xem lại, đến một cái bình luận tiêu cực cũng không còn.

Hàng ngàn bình luận tác phong như đội ngũ "thủy quân" tiên phong khởi xướng đều là kêu gọi vote cho "Vòng vây" lên rank.

Trình Nhược bán tín bán nghi.

Từ bao giờ mấy tin tặc của Trình Doãn lại được xử lý gọn gàng như thế?
Cô ta ném điện thoại trong tay đi, đầu mày nhíu chặt lộ rõ nếp nhăn trên khóe mắt.

Cùng lúc đó, từ ngoài cửa có người đi vào.

"Không biết xấu hổ!"
"Cô ta từ chối tôi, tôi cũng chẳng mất mát gì, cô giận dỗi...!tôi cũng chẳng già đi."
"Vương Tần Lâm, vậy chứng tỏ là anh kém cỏi! Đến việc nắm giữ trái tim phụ nữ cũng thua Dụ Ngôn Gia!" Trình Nhược cao giọng, ánh mắt độc địa như muốn khảm cái bộ dạng ngả ngớn làm không được việc của người trước mặt vào trong mắt.

"Mẹ kiếp! Cô nói thử câu nữa xem?" Vương Tần Lâm di điếu thuốc xuống dưới đất, tàn thuốc đỏ rực rơi xuống sàn nhà cũng hóa thành tro tàn.

"Ha, đem bộ dạng này đè con nhỏ đó dưới thân đó có phải tốt hơn không? Hay là..." Trình Nhược dài giọng, nhướn ánh mắt lên cao, hàm ý khiêu khích khiến đối phương không chống cự nổi.

"Anh bị yếu sinh lý?"

Vương Tần Lâm nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt đỏ ngàu long sòng sọc.

"Trình Nhược, ả điếm này! Cô cho rằng tôi không dám đè cô ra sao?"
Lúc này Trình Nhược mới hoảng hốt, định rút tay khỏi móng vuốt của Vương Tần Lâm nhưng không kịp nữa, hắn đã ôm kín lấy người cô, cười điên rồi dùng miệng cởi khóa áo.

Không, tên điên này...!tôi không muốn!
...!
Hoa Thần ngồi nghiền ngẫm.

Tốt quá rồi, dù không biết là ai làm những chuyện này, nhưng Trình Doãn lúc quay về sẽ không cần nghĩ ngợi gì nữa.

Ai là người làm việc này nhỉ?
"Hoa Thần, cô có biết Tống Nguyên gọi bao nhiêu câu rồi không?" Quản lý Sa nghiêm giọng quát, từ lúc nào đã đứng sau lưng cô rồi.

Hoa Thần giật mình tắt điện thoại, đứng bật dậy.

"Tôi xin lỗi..."
Quản lý Sa khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cau có.

"Cô hay thật, nghệ sỹ nhà mình lo chưa xong đã đi lo chuyện bao đồng rồi.

Tôi nói thật, cô là trợ lý đào tạo kém nhất ở Giai Thụy!"
Đáy lòng Hoa Thần trùng xuống, cô nhìn lên, chút hy vọng tàn mọn bị ánh mắt như dao găm kia đốt trụi.

"Cô ghét tôi như vậy sao?"
Cô cũng là con người, cũng muốn được khen ngợi, động viên...!chứ không phải xỉa xói.

Cô biết buổi công diễn lần này quan trọng với anh nhường nào, cũng biết bản thân cần phải cố gắng ra sao, để trở nên ưu tú hơn...!xứng với anh hơn.

Trong chốc lát quản lý Sa cảm thấy mình đã quá lời, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

"Tôi thích Tống Nguyên là sai sao? Tôi muốn được bên cạnh anh ấy, chăm sóc anh ấy hàng giờ là sai sao? Rốt cuộc tôi đã chọc giận cô khi nào vậy hả?" Sự bực tức trong mấy tháng nay như được trút hết trong từng lời nói, cổ họng Hoa Thần run run, nghẹn đến nỗi không thể khóc thành tiếng.

Đúng lúc này, bước chân Tống Nguyên dừng lại trước bậc cửa...!
...!
"Tổng giám đốc, vụ của cô Trình đã thu xếp ổn thỏa.

Đảm bảo không ai có thể tìm ra bất kỳ lời mắng chửi nào nữa."
Dụ Ngôn Gia ngồi trên ghế, ngón tay nhàn nhã lướt ipad rồi gật đầu.


Thư Ký cũng ngó vào màn hình của anh, cẩn trọng hỏi.

"Tổng giám đốc, anh cũng thấy kỳ lạ đúng không?"
Ngón tay Dụ Ngôn Gia dừng lại trong chốc lát, Thư Ký biết ý, tiếp tục nói.

"Chúng ta chỉ động tay đến những bình luận tiêu cực, đẩy thủy quân lên nhằm đổi hướng dư luận đồng thời gây sức ép với antifan, còn no3 hot search...!là ai làm chứ..."
Đuôi mắt dài khẽ nheo lại, khí tức âm u trong ánh mắt người đàn ông như đang suy tính điều gì đó.

"Bảo bối~"
Thư Ký giật mình thon thót, còn tưởng là mình nghe nhầm, lúc ngẩng mặt nhìn rồi hướng ra cửa, lại trông thấy sắc mặt dần thả lỏng của Dụ Ngôn Gia, biết điều lui đi.

Tổng giám đốc, "thần tài" của anh đến rồi...!
"Đói chưa?" Dụ Ngôn Gia để ipad sang một bên, vòng tay đỡ lấy cô ngồi lên đùi mình, nhẹ giọng hỏi.

"Anh muốn làm mẹ em à?"
Trên trán người đàn ông xuất hiện ba vạch đen.

Trình Doãn lập tức cười khúc khích.

"Bởi em đi đâu anh cũng quản, đến ăn uống cũng chi li từng tí, mẹ em còn không lo giỏi bằng anh."
Bàn tay Dụ Ngôn Gia siết lấy eo cô, gằn giọng.

"Em muốn ăn đòn đúng không?"
Chụt!
Dấu môi hồng hồng in trên má.

Dụ Ngôn Gia nhất thời ngây người ra, biểu hiện này càng khiến Trình Doãn thích thú hơn.


Nhìn xem, rất ngoan ngoãn, cũng rất muốn được cưng chiều.

"Em muốn anh duyệt lễ phục cho em."
Dụ Ngôn Gia gật đầu, nhìn đống vải vóc trong tay cô, lật xem từng bộ một, tấm tắc khen.

"Cái nào cũng đẹp."
Trình Doãn nhe răng trừng mắt.

"Bớt giả trân một tí được không? Em mặc từng cái cho anh xem!"
Nghe được câu này, khóe miệng người đàn ông cong cong tràn ngập tà ý.

Mới thử xong bộ đầu tiên, đứng trước gương dài, cô không ngắm người mà chỉ nhìn mỗi phía trên.

"Bé Dụ, có phải dạo gần đây em béo lên rồi không?"1
Dụ Ngôn Gia nghiêm túc nhìn ngắm, thận trọng trả lời.

"Không có, thân hình vẫn rất đẹp."
"Anh lại trả lời qua loa rồi đấy! Gương mặt này rõ ràng tròn lên không ít, em không muốn béo chỗ này tẹo nào."
Chán nản một hồi, Trình Doãn nhìn qua gương quan sát Dụ Ngôn Gia, chỉ thấy trong mắt anh vụt sáng, ngay giây sau lao đến ôm chầm lấy cô.

"Không muốn béo mặt đúng không? Thế anh làm em béo bụng đi, kiểu chín tháng mười ngày ấy!".