Thái Hậu Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 2: Tự An Ủi (2)



Quan Tĩnh Xu không hề biết ở trong bóng tối có một con rắn khổng lồ đang rình mò lấy nàng, nàng bất an mà xê dịch lấy thân thể của bản thân mình.

Tại sao lại khó chịu như thế này?

Mái tóc đen mềm mại bày ra ở trên cái gối mềm được thêu hoa hợp hoan, tôn lên hai bầu ngực phấn nộn đang run rẩy ở trong không khí, vòng eo nhỏ nhắn tựa như những hàng bồ liễu ở trong gió, chiếc váy được khảm nạm những sợi tơ bạc cuốn lấy đôi chân của chính nàng.

Tựa như người cá biết câu dẫn hồn phách, biết ăn nội tạng của con người.

Nàng muốn có một cái tay to có thể hoàn toàn bao bọc lấy thân thể nở nang của nàng, muốn có một cây gậy thịt có thể tiến vào hoa huyệt của nàng mà cắm rút, dục vọng như thuỷ triều dâng đem nàng nuốt chửng.

Quan Tĩnh Xu không nghi ngờ gì nữa, nếu như trước mặt có một người nam nhân, chỉ cần hắn hơi khiêu khích một chút thôi, nàng sẽ có thể nằm ở dưới thân của hắn, câu lấy sống lưng của hắn, cầu xin hắn ở bên trên nàng.

Mồ hôi làm ướt cả hai bên tóc mai, sự xấu hổ nhục nhã khi trần truồng ở trong phòng ngủ tự mình an ủi chuyển hoá thành từng đợt từng đợt khoái cảm trên da đầu.

" Ahhhh...ha...ahhh..."

Nàng cuối cùng cũng thở hắt ra vài tiếng hít thở thoả mãn, tựa như tiếng vui hát của thần tiên ở trong núi sâu, mĩ lệ uyển chuyển, nhu mì đa tình.

Thẩm Vũ không hề ngờ đến rằng còn có thể nghe thấy được tiếng ngâm nga vui tai như thế này, con dã thú bị nhốt ở trong lồng ngực rục rịch ngóc đầu dậy, sẵn sàng xuất chiến.

Hắn muốn đẩy cánh cửa gỗ được trang trí như bức tường này ra, đem nàng đè ở dưới thân, ép nàng phải dùng giọng điệu ngọt ngào của mình từng tiếng từng tiếng kêu ra.

____phu quân.

Hắn không phải là hoàng nhi của nàng, nàng cũng không phải là mẫu hậu của hắn.

Nàng là nương tử của hắn, là người nữ tử mà hắn muốn ở cùng một đời, vào lúc động tình, hắn cũng sẽ gọi nàng một tiếng nương tử.

Như thế hắn sẽ có thể lừa gạt bản thân mình, bọn họ trai tài gái sắc, hai bên cùng có tình cảm, là trời sinh một cặp.

Cho dù hắn sinh sớm sáu năm, người xứng đáng với nàng nhất không phải là Dĩnh Xuyên công tử Tạ An, mà là hắn Thẩm Vũ.

Cuối cùng, Quan Tĩnh Xu không còn thoả mãn với kiểu thăm dò lướt qua thế này nữa.

Nàng đem váy kéo đến ngang eo, cái quần lót đã bị dâm dịch làm ướt đẫm rồi, giữa hai khe hở không tránh khỏi bị nhớp nháp, hoa huyệt trống rộng đang luật động, cứ mở ra khép vào.

Đợi chờ thức ăn của nó.

Nàng cong ngón tay lại đem quần lót cởi xuống, cặp đùi trắng nõn như ngọc khép chặt lại, chỉ có thể nhìn thấy một khe hở rất nhỏ.



Trên hoa huyệt không có lông mao, trắng nõn sáng sủa hơn cả cái túi thuỷ tinh vừa ra khỏi lồng rèn.

Hầu kết của Thẩm Vũ hơi động đậy, nuốt xuống một ngụm nước miếng.

___ừng ực

____ừng ực

***************

Còn chưa có xong đâu.

Hắn biết nơi tư mật của nàng khẳng định còn ngon hơn cả bát canh bổ dưỡng, cắn một ngụm trong miệng sẽ toàn là chất dịch ngọt ngào.

Những dòng chất dịch ấy sẽ từ trong hoa huyệt phấn nộn nhỏ bé chảy ra ngoài, hắn sẽ dùng miệng tiếp lấy, không để chúng nó lãng phí chảy ra trên tấm chăn kia chút nào.

Đáy mắt của Thẩm Vũ ửng đỏ, giữa điện quang hoả thạch, hắn thậm chí còn có một loại ý nghĩ muốn hạ thuốc kích tình cho nàng.

Không thể.

Không được làm thế.

Thẩm Vũ lắc đầu, sáu năm hắn còn có thể nhịn xuống được, cũng chỉ còn thiếu vài tháng nữa thôi mà?

Thuốc kích tình đối với thân thể có tổn hại rất lớn, hắn không nỡ làm thế, Vu Y nói nến có thể chậm rãi thôi thúc kích tình mà không làm tổn thương thân thể, chỉ là hiệu quả quá chậm chạp.

Là quá chậm chạp.

Hắn chờ đợi một năm ba tháng sáu ngày, mới đợi được lần đầu tiên nhìn thấy nàng tự an ủi.

Đây là lần thứ bảy nàng tự an ủi trong tháng này, nhiều hơn so với những năm vừa qua.

Hắn nhìn thấy ánh sáng của hy vọng, tin rằng không qua bao lâu nữa, nàng sẽ ngấn lệ đong đưa mà cầu xin hắn, đem cả thân thể lẫn trái tim đều dâng hiến cho hắn.

Nhưng vạn nhất không phải thì sao?

Loại dày vò thôi thúc tâm gan này khiến Thẩm Vũ sụp đổ, hắn sợ nàng sẽ lộ ra thần sắc ngạc nhiên, sửng sốt, hoảng hốt, hắn sợ nàng sẽ nói hắn ghê tởm.



Bọn họ ở trong thâm cung này đồng hành đã chín năm rồi, nàng trước giờ không thiếu tỷ muội chơi cùng, phu nhân của nhà đại thần đều sốt sắng gửi đủ kiểu công tử quý nữ vào trong cùng của nàng để tuỳ tùng quây quanh bên cạnh nàng.

Hắn chỉ có nàng, chỉ có mỗi nàng.

Hắn không thể chịu đựng được cảm giác mất đi nàng dù chỉ là một chút.

Quan Tĩnh Xu không xem ai ra gì mà đem bàn tay ngọc ngà đặt ở trên hoa huyệt mân mê, âm đế phấn nộn chỉ có to bằng một hạt đậu đỏ, cảm giác nước tiểu từ nơi hoa huyệt sâu thẳm trào ra ngoài.

Nhưng nàng lại không tiểu ra được, tựa như bị một sợi dây thừng móc ở giữa hai vách khe, lên không lên được, xuống cũng xuống không được.

Khó chịu đến vô cùng.

Nàng không khỏi đối với "chuyện vui sướng trên thế gian" trong lời đồn có chút nghi ngờ, rõ ràng là lúc Tiên hoàngvà Thục phi làm loại chuyện này đều vui vẻ đến như thế.

Nhưng nàng lại bị tình dục dày vò như thể đang chịu đựng một trận cực hình, lẽ nào thật sự là do thiếu một người nam nhân hay sao?

Trên trán và bả vai đều ửng lên một tầng mồ hôi, nốt ruồi lệ chi màu đỏ ở khoé mắt dưới ánh nếu càng trở nên phong tình hơn.

Một tay Quan Tĩnh Xu niết lấy bầu ngực , một tay mân mê lấy âm đế của bản thân, không khác gì mấy so với người goá phụ bị tình dục dày vò nơi thâm cung.

Đôi tay từng cầm bút son nắm ngọc tỉ ấy, cái tay từng nắm lấy cửu ngũ chí tôn bước lên ghế rồng, cái tay từng ra lệnh khiến máu nhuộm khắp núi sông...

Hiện tại đang nằm trên chiếc giường phượng với tấm màn màu hồng đào, mân mê lấy đầu ngực và âm đế của bản thân mình.

Khoái cảm tựa như dòng điện lưu che phủ lấy da đầu, nàng càng dùng lực vân vê lấy âm đế đã bủn rủn của bản thân, cảm giác đau đớn và sung sướng lại càng xen lẫn nhau.

Quan Tĩnh Xu nhắm mắt lại cảm nhận sự vui sướng chưa từng có qua, mu bàn chân gắt gao căng ra thành một đường thẳng, phần thịt ở dưới lòng bàn chân cuộn lên vài vết hằn sâu thẳm.

Nàng tựa như cảm nhận thấy mỗi khi bị cảm lạnh ở sau đầu có lúc sẽ xuất hiện cảm giác lăng liệt, loại bỏ hết tất cả cảm giác khó chịu, chỉ còn lại sự sung sướng kéo dài.

Tựa như một bát canh mơ ngọt ngào giữa ngày hè, từng ngụm từng ngụm rót xuống dạ dày, rõ ràng ở trong bụng khó chịu, giữa cổ họng và đầu óc lại đủ để xua tan đi hơi thở sương tuyết nóng rực.

Khiến người ta chấp mê, ngọt như rót mật.

Nàng run lẩy bẩy đạt đến cao triều, dòng chảy ấm nóng trong hoa huyệt lại lần nữa không thể che giấu được, mật dịch trắng đục chảy lên trên váy, toàn thân run rẩy.

Quan Tĩnh Xu ngây ngốc nhìn tấm màn nhẹ nhàng lung lay trên đỉnh đầu, tay chân mềm nhũn.

Trong hoa huyệt hư không vẫn không có được sự xoa dịu.