Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 38: Thiên Lộc, Thế Giang bị đánh úp




Lúc này ở Đồn Thiên Lộc.
Sau khi cho quân lính dựng nên các hàng rào tạm bảo vệ, lập trạm canh gác thì Lân cho người gọi Điểm, Nhất, Tú, Huy Đống cùng đến giao nhiệm vụ.

Cả bốn người gặp Lân thì chắp tay chào:
''Đại ca!''

''Các đệ ngồi đi, ta có nhiệm vụ giao cho các đệ đây.''

Tú hào hứng hỏi:
''Đại ca có kế sách gì lạ đối phó với quân triều đình hay sao?''

Nhất cũng chen vào:
''Kế không thành của đại ca quả thật tinh diệu, quân triều đình khi tấn công chắc tức đến dậm chân nghiến răng, hahaha.''

Lân mỉm cười, giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng:

''Chỉ là một kế nhỏ thôi, kế này chỉ dùng được khi quân địch đang gấp gấp tấn công, không thăm dò thật kỹ, giả như địch thong thả thì kế này khó thành''

''Hôm nay ta gọi các đệ tới đây là có việc giao phó. Điểm sẽ đi thu mua bột vôi, hoặc đá vôi cũng được, càng nhiều càng tốt, cố gắng trên 50 nghìn cân.

Nhất sẽ phụ trách cho quân đi chặt tre, trúc đan thành hình con voi, số lượng 50 con. Về việc đan này đệ tìm thêm phụ cận quanh vùng các thợ thủ công lành nghề để phụ giúp, trong quân của ta có một đội thợ mộc và thợ thủ công nhưng không đủ để làm kịp thời gian.

Tú sẽ phụ trách cho người làm bè trúc có thể chở được trên 1000 cân vôi mỗi bè''

''Các đệ nhanh chóng làm ngay đi, việc này cần phải làm gấp.''

Cả ba lĩnh mệnh, đồng thanh đáp:
'' Vâng, đại ca''.

Thấy đại ca giao nhiệm vụ cho cả ba người mà không nhắc đến mình, Huy Đống lên tiếng hỏi:
''Đại ca, vậy còn đệ phải làm gì?''

Lân giả vờ trêu chọc:
''Ồ ta quên mất, còn có đệ nữa. Vậy để ta giao cho đệ việc quan trọng nhất.''

Nghe đại ca nói là việc quan trọng nhất thì Huy Đống có phần hơi hồi hộp, không biết việc trọng đại ấy là gì, nên vội hỏi:
''Việc ấy là gì, xin đại ca chỉ rõ, đệ sẽ cố gắng hết sức hoàn thành.''

Lân cười nói:
''Đó là…ra bờ sông câu cá cùng ta''

Huy Đống đang hồi hộp chờ đợi việc trọng đại được giao, nhưng khi nghe đại ca nói là đi câu cá thì ngớ cả người.
''Đại ca, cái này…''

Lân đứng dậy vỗ vai Huy Đống:
''Cứ đi rồi đệ sẽ rõ''.

''Nhưng bây giờ lấy đâu ra lưỡi câu và dây'?'

Lân cười ha hả nói:
''Cái đó thì đệ không cần lo, cứ để ta chuẩn bị.''

Lân vội đi tìm Phi Yến. Lúc này cô nàng đang bận bịu xử lý một số sổ sách ghi chép các binh sĩ bị thương, tử trận. Số lượng vũ khí tiêu hao…

Thấy Lân bước vào, Phi Yến dừng tay lại hỏi:

''Đại ca tìm muội có việc gì sao?''

Lân đáp:
''À, là ta muốn đi câu cá nên tìm muội hỏi lưỡi và dây câu, ta biết muội rất chu đáo, mỗi lần ta đi câu cá về quăng cần lung tung đều do muội cẩn thận cất đi.''

Nói xong Lân cũng cười gượng, tuy rằng hắn có sở thích câu cá, nhưng đi câu xong lại quăng cần câu lung tung.

Phi Yến nghe nói thế thì nhẹ mỉm cười:
''Để muội đi lấy cho huynh''

Có được dụng cụ ''hành nghề'' Lân hào hứng cùng Huy Đống ra bờ sông ngồi câu cá. Như thường lệ Lân có mang theo một bình rượu nhỏ bên mình, chỉ khác với những lần trước là Lân câu cá lên rồi nướng nhấm rượu, lần này có Phi Yến chuẩn bị cho Lân một túi nhỏ thịt khô và bánh.

Khi ra tới bờ sông, Lân lên tiếng:
''Đệ chọn nơi câu đi, điểm câu cá phải quan sát được tổng thể khu vực này.''

Nghe câu nói này của đại ca, Huy Đống lờ mờ đoán được nhiệm vụ mà đại ca giao cho. Huy Đống đi một vòng, cuối cùng chọn ra được một nơi rất lý tưởng, đó là một mỏm đá nhô ra, cạnh bên có 2 cây to bằng một vòng tay phủ bóng che mát.

Thả cần xong, Lân hít một hơi, vui vẻ nói:
''Đánh trận liên miên, chỉ những lúc như thế này ta mơi thấy mình được thư thái.''

Huy Đống cũng phụ họa:
''Ngày trước đệ vân du đó đây cũng thường hay câu cá, nhưng câu chỉ là phụ, cái chính là quan sát địa thế, tìm địa khí, linh mạch.''

''Việc đại ca giao cho đệ làm ắt hẳn có liên quan đến phong thủy nơi này, huynh đừng úp mở nữa, đệ đã phần nào đoán ra rồi.''

Lân vuốt cằm [tiếc là râu chưa có mọc dài nên chưa vuốt được như các bậc cao nhân]

''Việc ta giao cho đệ đó là tính toán mực nước sông này, khi nào nước đầy nhất và khi nào nước thấp nhất, nước sông lúc nào chảy xiết, lúc nào chảy chậm. Sông ở đây theo ta thấy, nó rất sâu, dòng nước chảy xiết, nếu như dùng thuyền bè để tấn công đồn Thiên Lộc là việc không dễ dàng. Nhưng nếu như quân địch am hiểu về thủy triều, tận dụng được thời cơ, dùng 2 đạo quân trước sau giáp công thì nguy''.

Huy Đống trầm ngâm suy nghĩ [lời đại ca nói không sai, nơi này tuy hiểm yếu có sông sâu tự nhiên yểm trợ, nhưng nếu như địch có thể tận dụng tốt cơ hội, dùng nhiều đại bác bắn phá thì đồn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan]

''Huynh cứ yên tâm giao việc này cho đệ.''

Vậy là suốt mấy ngày liền, mọi người thấy Huy Đống câu cá suốt ngày suốt đêm, còn dựng cả lều để ngủ lại ngoài bờ sông.

Về phía Nhạc trại chủ cũng bận rộn không kém, Nhạc liên lạc với đội quân của Lý Tài và Tập Đình bàn luận về sách lược ứng phó với quân triều đình. Mặt Nam cánh quân của Ngô Văn Sở cũng gặp nhiều khó khăn trong việc ngăn chặn bước tiến công của Tống Phúc Hiệp. May mắn là hậu cần đang được yên ổn, nguồn cung cấp lương thực từ Ya Dố ngày càng dồi dào. Nguyễn Huệ tuyển mộ binh lính ngày càng nhiều, quân lực đủ mạnh để bảo vệ hậu cần vững chắc.

Quân của Dật và Huy đóng ở Hòa Vang trong đoạn thời gian này án binh bất động không có động tĩnh gì, các nhóm gián điệp, quân thăm dò đều không có tin tức gì báo về, thêm việc đóng quân ở nơi hiểm yếu nên Nhạc cũng lơ là canh phòng.

Hôm ấy, Lân đi kiểm tra công tác chế tạo voi được đan bằng tre trúc, việc đan đã xong chỉ còn công tác lấy vải tẩm nhựa trám cùng giấy dầu sơn khô bồi vào thân voi 7,8 lần cho kỹ càng là xong, thì một người mặt mày lấm lem, đầu tóc bù xù tiến đến. Lân nhìn kỹ lại thì mới biết người đó là Huy Đống. Lân cười hỏi:
''Đệ làm sao mà trông đến thảm vậy?''

Huy Đống gãi đầu nói:
''Đoạn thời gian này đệ ngày đêm quan sát, tính toán nên không có tắm rửa gì, may mắn là không làm nhục mệnh, đệ đã tính toán ra được việc mà huynh giao phó.''

Lân phấn khởi tinh thần nói:
''Tốt, tốt lắm, quả nhiên đệ không làm ta thất vọng. Nào, nào chúng ta cùng qua bên kia ngồi.''

Lân kéo Huy Đống ra phía sau khu đất trống rồi hỏi:
''Đệ tính ra được gì rồi, mau mau nói cho đại ca nghe.''

Huy Đống sắp xếp lại trình tự rồi bắt đầu trả lời:
''Đệ đêm nhìn sao trời, quan sát con nước hằng ngày thì tính toán ra được vào hai ngày nữa nước sông sẽ hạ thấp vào canh tư, lúc đó dòng chảy sẽ chậm lại cho đến rạng sáng hôm sau.''

Lân vỗ vai Huy Đống nói:
''Đệ làm tốt lắm, ta chỉ cần biết như vậy là được rồi, khổ cực cho đệ những ngày này. Đệ mau về tắm rửa nghỉ ngơi đi, những việc còn lại cứ giao cho ta.''

Tại thành Hòa Vang.
''Dật huynh, thuyền bè, ván lớn chúng ta đã chuẩn bị xong, việc tiếp theo chúng ta nên làm gì''- Thống binh Huy hỏi.

Dật từ tốn hớp một ngụm trà, đăt chung trà xuống, Dật nói:
''Những người ta phái đi cũng đã trở về, tiếp theo chúng ta có thể xuất binh. Ta sẽ tấn công Thiên Lộc, còn đệ chỉ huy một đạo quân tấn công quân của Lý Tài ở Thế Giang.''

Huy lại hỏi:
''Sông ở Thiên Lộc nước chảy rất mạnh, làm cách nào để đưa thuyền ổn định vào mà bắn phá.''

Dật cười nói:
''Ta đã cho người thám thính, vận theo chu kỳ của sông thì còn 3 ngày nữa nước sông sẽ có một ngày xuống thấp kéo dài, ta chỉ cần mang ván chặn nước làm giảm sức dòng chảy là có thể đưa thuyền thuận lợi bắn phá đồn Thiên Lộc, mặt trước ta sẽ cử hai cánh quân tiến công, một cánh ở trung lộ và cột cánh ở sườn núi.''

''Giữa trưa ngày mai chúng ta bí mật hành quân tiến sát nơi giặc đóng quân, đợi lúc đêm xuống xuất kỳ bất ý mà đánh úp bọn chúng, lần này phải đánh cho chúng tan tác mà chạy.''

Huy ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
''Cánh quân của tên Nhạc và Tài ở Thế Giang, còn tên Tập Đình thì ở Kim Sơn, nếu như ta tiến đánh Thế Giang thì ắt hẳn quân ở Kim Sơn sẽ tiếp viện ứng cứu.''

Dật gật gù:
''Đúng vậy, chính vì lẽ đó chúng ta phải tốc chiến tốc thắng làm cho cánh quân này không kịp ứng cứu.''

Trưa hôm sau, Huy và Dật xuất binh tiến về Thế Giang. Mỗi đạo quân chia làm ba cánh quân. Khi tiến gần Thế Giang thì cho quân hạ trại ẩn nấp chờ đêm xuống.
Tối hôm ấy, Dật cho quân sĩ lấy ván lớn chặn nước sông lại sau đó đưa thuyền xuống đồn Thiên Lộc, trên thuyền bè trang bị rất nhiều đại bác. Dật ngồi trên thuyền thầm đắc ý [quân ta tiến gần sát đến nơi mà bọn chúng còn chưa phát giác được, trận này bổn quận công cho đám giặc bọn bây hết đường chạy] đang thầm đắc ý thì trong đồn Thiên Lộc từ trên chòi canh gác có tiếng chiêng gõ vang dội, các chồi khác cũng đồng loạt gõ chiên hô to.

''Có quân địch tấn công, quân địch tấn công…''

Phía bên chỗ đóng quân của Lý Tài ở sông Thế Giang cũng bị quân của Thống Binh Huy bao vây tấn công mãnh liệt.


Loạn thế khởi, hào kiệt phân tranh.

Nơi máu anh hùng và lệ mỹ nhân hoà quyện vào nhau.

Nhân quả và luân hồi đan xen tạo thành bánh xe vận mệnh.

Giữa mộng và tỉnh, đúng và sai, đâu mới là con đường chân đạo.

Tất cả chỉ có tại