Tây Sơn Hành Trình Vượt Thời Gian

Chương 30: Thủ thành (1)



Hôm sau Tú đến trại của Lân, vừa mới gặp Tú đã hỏi:
''Đại ca, huynh cho người mang gạo đi đâu à''

Lân chậm rãi nói:
''Đệ ngồi đi, lương thực lần trước lấy của quân triều đình còn rất nhiều, tối qua ta có ghé qua khu làng chài ở vùng này, người dân ngheo khổ nhiều quá nên sáng nay sẽ mang một ít gạo thóc phân phát cho họ''

''À, còn việc này nữa, trong kho vũ khí của chúng ta còn bao nhiêu hỏa cầu và thuốc nổ''

Tú ngẫm nghỉ một lúc rồi trả lời:
''Hiện tại hỏa cầu thì còn hơn 300 quả, chính xác thì đệ không nhớ rõ, còn về thuốc nổ thì còn hơn một nghìn''.

Lân vuốt cằm:
''Cũng không nhiều lắm, đệ binh lính trong đội chế tạo thuốc nổ từng theo ta, lấy hết thuốc nổ trong hỏa cầu ra, số thuốc lấy ra thì chế tạo thành thuốc nổi quấn thành khúc sao cho bịt kín được miệng hỏa cầu. Đội thợ mộc thì đóng cho ta 50 thùng gỗ đựng nước, cao 2 thước dài 3 thước. Đệ cho người vào các thôn làng gần đây tìm cho ta khoảng 30 người phụ nữ biết may vá, thu mua 100 cây vải thô để may bao tay và khẩu trang''.

Tú nghe đại ca nói tên hơi lạ nên hỏi lại:
''Khẩu trang là gì vậy đại ca''

Lân lấy ra bản vẽ hình dạng của khẩu trang và bao tay cho Tú xem:
''Đệ cho người làm theo như hình này, khẩu trang là để che miệng mũi, còn bao tay thì để bao bộc hai tay''.

''Đệ đã hiểu, bây giờ đệ đi làm ngay''

Lân xuất phát cùng đoàn người vận chuyển lương thực đến làng chài. Khi đến nơi thì mọi người đang cho vác xuống từng thùng phân, mùi bốc lên có hơi nồng, lân vội che mũi, cho người chuyển gạo đi ra khỏi vùng có mùi hôi ấy. Sau đó Lân cho lính đi thông báo với người dân việc phát gạo.
Lúc này ông lão hôm qua cũng tới gặp Lân
''Bẩm đại nhân, lão hủ đây đã kêu gọi người dân trong vùng đi thu gom phân ở các hang động cho đại nhân. Dân ở đây dậy rất sớm nên giờ đã thu gom được kha khá''.

Lân cười nói:
''Đa tạ lão bá, bây giờ vãn bối có chút việc xin nhờ lão bá''.

Ông lão cúi đầu thấp giọng nói:
''Đại nhân cứ phân phó''

Lân chỉ vào mấy xe chở gạo nói:
''Phần gạo này sẽ phân phát cho người dân, nhưng vãn bối không nắm được số người trong các hộ gia đình nhiều ít, nếu như chia đều cho từng hộ thì có hộ sẽ đủ, có hộ sẽ thiếu. vãn bối sẽ phân phát mỗi người 5 thăng gạo''.

''Mỗi hộ cử ra một người để đại diện nhận, xếp hàng tuần tự. Không biết lão bá có nắm được từng hộ gia đình không''

Lão ngư cười nói:
''Lão hủ đã sống ở đây mấy mươi năm, việc ấy thì nắm trong lòng bàn tay, ngài cứ giao cho ta''.

Lân nghiêm sắc mặt dặn dò thêm:
''À, việc thu gom phân này xin lão bá hãy giữ kín, đừng lộ ra ngoài. Vãn bối không phải người hiếu sát, nhưng việc trọng đại nên nếu lộ ra e rằng cả làng này sẽ bị tru diệt.
Lão ngư nghe thấy thế thì mặt tái nhợt, tay run run''.

''Xin đại nhân yên tâm, lão hủ sẽ căn dặn kỹ các thanh niên, người nhà trong làng, tuyệt đối không lộ tin ra ngoài''.

Lân lấy ra một túi tiền lớn đưa cho ông lão:
''Đây là 30 quan tiền, ông hãy giúp ta chia cho tất cả người đi thu gom''.

''Đa tạ đại nhân'' – ông lão tay vẫn còn run run cầm lấy.

Lân cho một người lính trở về thành điều động người mang theo vật dụng đựng và xe đẩy để chuyển phân về.
Lân cho xây dựng một khu để chế tạo vũ khí tách biệt với đội ngũ hơn 30 người, các vật dụng thùng gỗ, bao tay, khẩu trang qua mấy ngày cũng đã làm xong.

Lúc này có quân thám báo chạy về báo tin
''Bẩm đô đốc, quân du kích của đại nhân Hòa và Điểm đang trên đường về gần tới, đội quân triều đình còn cách chúng ta hai ngay đường''.

Lân nghe xong thì cho quân thám báo lui ra, triệu tập các tướng lĩnh cùng nhau họp bàn.

Khi đã đông đủ các tướng lĩnh, Lân lên tiếng:
''Nay thế giặc đang mạnh chuẩn bị tiến công, các đệ có kế hoạch tác chiến nào không''.

Xuân đáp:
''Đệ nghĩ chúng ta nên thủ thành, khi quân địch giảm sĩ khí thì phối hợp cùng quân viện trợ trước sau giáp công''.

Tú cũng nêu ý kiến:
''Hiện tại so về binh lực chủng ta chỉ có thể thủ thành, quân chi viện theo như thám báo thì phải mất hơn 1 ngày nữa mới tới được Trà Câu, do đi đường rừng nên gặp chút khó khăn, việc hành quân bị chậm lại''.

Lân nghe Tú nói thì hơi căng thẳng, nếu như quân chi viện tới chậm hơn quân triều đình thì không thể hạ trại ở Trà Câu chờ tiếp viện mà phải thẳng tiến đến Bến Ván. Nghĩ vậy Lân liền cho người truyền tin đi ngay:
''Ngươi cấp tốc phi ngựa đến nơi quân chi viện báo lại là không cần phải đóng quân ở Trà Câu mà thẳng tiến đến lũy Bến Ván này cho ta''

''Vâng, thuộc hạ đi ngay''

Đang chuẩn bị họp bàn tiếp thì có quân báo:

''Bẩm đô đốc, quân du kích của đội trưởng Hòa và Cơ trưởng Điểm đã về tới nơi, hiện đang bên ngoài. Đội trưởng Hòa bị thương rất nặng''.

Lân nghe báo thì vội chạy ra ngay. Đoàn du kích của Hòa bị thương rất nhiều, Hòa thì máu nhuộm đỏ hết cả người.

Nhìn thấy Lân, Hòa quỳ phục xuống
''Đại ca, đệ đã không làm được nhiệm vụ huynh đã giao, đệ không cản được bước chân triều đình, huynh đệ tử thương 47 người, bị thương 76 người, xin đại ca trị tội''.

Lân nhìn thấy cả người Hòa run run vì mất nhiều máu, phải là người ý chí vô cùng mạnh mẽ mới trụ nổi về tới đây. Lân vội chạy tới đỡ Hòa dậy:
''Không, đệ đã làm rất tốt, đại ca không trách gì đệ đâu. Cố lên, đệ không được xảy ra chuyện gì, đệ còn phải xem ta đồ sát toàn quân địch ra sao''.

Dường như tới lúc này thì Hòa không còn chút khí lực nào nữa, ngẩn đầu mắt rưng rưng lệ nhìn Lân rồi ngất đi.
Lân hét to:
''Mau truyền đội chữa thương nhanh tới''

Lân bế Hòa chạy vào phòng, nhẹ nhàng đặt Hòa lên giường. Vẫn còn hơi thở, còn nước thì còn tát.

Sau khi thầy lang vào xem thương thế, bắt mạch xong thì nói:
''Xin đô đốc đại nhân chớ lo lắng, đội trưởng vì phải chạy vội về nên vết thương chưa lành bị rách toạt ra, mất máu nhiều nên mới ngất đi, tịnh dưỡng 1 tháng là sẽ khỏi. Ta sẽ bốc cho ngài ấy mấy thang thuốc bồi bổ''.

Lân thở phào nhẹ nhõm, vậy là cứu được, ổn rồi. Nghĩ tới quân triều đình, Lân lại siết chặt tay, lần này không máu chảy thành sông, thây chất thành núi, ta thề không làm người.

Sau khi ra ngoài, Lân thăm hỏi từng binh lính, những người lính tử trận thì truy ra nơi ở gia đình để chu cấp cho họ. Những thi thể mang về được thì hỏa táng, để dần dần đưa về quê nhà từng người.

Đội quân du kịch này toàn là những người đi theo Lân từ những ngày đầu, tình cảm rất thân thiết, nay gần như toàn đội bị diệt, Lân đau đớn vô cùng.

Thu xếp xong, Lân trở lại cuộc nghị sự phân phó:
''Tình hình hiện nay đã nhanh hơn so với dự kiến, chúng ta phải thủ thành ít nhất là 2 ngày''.

''Nội hầu Xuân sẽ cho quân bố trí ở chân thành, dùng súng bắn ra, Tú sẽ cùng ta lên trên thành. Thời gian này phải canh phòng cao độ phòng quân địch tấn công vào ban đêm''.

''Tất cả hãy đi thu xếp''.

Mọi người đồng thanh đáp:
''Mạc tướng lĩnh mệnh''.

Lân đi thăm xưởng chế tạo thì thấy tất cả đã chuẩn bị xong, các thùng dựng nước đã chứa đầy những hỏa cầu. Lân cho 100 quân canh phòng bên ngoài khu chế tạo, đề phòng bất trắc.

Bận rộn thu xếp tới chiều tối, Lân trở về trại mình, vừa mới vào thì thấy Huy Đống đã chờ sẵn ở đó.
Gặp Lân Huy Đống chắp tay cúi đầu:
''Đại ca''

Lân hỏi:
''Đệ có gì muốn nói với ta à''.

Huy Đống trầm ngâm một lúc mới lên tiếng:
''Đệ biết đại ca đang đau lòng về việc đội quân du kích bị thiệt hại nặng nề, bận rộn cả ngày cần được nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng đệ có việc quan trọng cần bẩm báo''.

Lân phất tay cắt ngang lời nói của Huy Đống:
''Đệ không cần giải thích thêm, cứ nói thẳng trọng tâm ''

''Đại ca, đệ xem qua hướng gió và chim bay thì có dự đoán quân địch rất nhanh sẽ tới đây, khả năng trong tối ngày mai sẽ tiến đến thành''.

Lân gật đầu:
''Ta cũng nghĩ như đệ, theo như lời quân thám báo thì còn hơn 2 ngày đường, ta biết được lịch trình của địch thì địch cũng biết suy nghĩ của ta, ắt hẳn sẽ cho hành quân ngày đêm để tới đây, tấn công bất ngờ làm cho ta trở tay không kịp.

Phép hành quân ngày đêm của bộ binh là 2 người cùng khiên một người, cứ như vậy luân phiên nhau, tất cả đều được nghỉ ngơi mà không chậm lại việc hành quân''

Huy Đống tò mò hỏi:
''Đệ dựa theo thiên tượng cùng chim trời mà đoán ra việc hành quân của địch. Thế gió như nước chảy, cuộn sóng tung tóc gọi là gió Vũ. Tướng cầm quân là người tham bạo, nhiều gian trá, vì gió từ trời Đoài lại, khách có phục binh, chủ nên đặt phòng nếu không thì thua lớn. Thêm việc chim bay từ phương Tuế Cả, tháng trỏ mà lại, xông trận thì chủ thua. Nên đệ đoán được việc quân triều đình sẽ nhanh chóng tấn công trước dự định. Đệ chỉ hơi khó hiểu việc hành quân như vậy thì làm sao ăn uống nghỉ ngơi, việc nghỉ ngơi đại ca đã giải thích, vậy còn việc nấu cơm ăn thì làm sao. Kỵ binh cưỡi ngựa đâu thể nấu cơm được''.

Lân giải thích:
''Phàm then mấy việc binh quí hồ nhanh chóng, cho nên cổ nhân nói: Canh ba nắm cơm, canh năm quân trẩy. Nếu gặp việc cần phải đi tự canh đầu, chưa kịp nấu cơm thì làm thế nào? Cho nên đặt ra phép nấu cơm ở đầu ngựa.
Về cách làm: Trước sai lính kỵ mã hoặc 200, 300 người, làm sẵn 200, 300 đoạn ống tre tươi lớn, dài từ 3 đốt, đốt thứ nhất làm có miệng, để hoàn toàn, đốt dưới đẽo nhỏ cho tiện cầm; lấy gạo nước đốt trên đổ vào ống tre, lấy gỗ nút miệng lại. Dùng một bó đuốc, các ống khác cũng làm như thế
Bây giờ mới truyền lệnh cho 300 nguời lên ngựa, binh khí treo ở yên ngựa, mỗi người một tay cầm ống gạo một tay cầm bó đuốc đốt vào ống gạo. Ống cháy thì cơm chín''.

Huy Đống gật gù:
''Thì ra là vậy, việc đệ cần nói cũng đã nói, không làm phiền huynh nghỉ ngơi, đệ xin phép cáo lui''.


Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với