Tây Du Đại Giải Trí

Chương 11: Lại bán



Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Nguồn: TruyenYY

---------------------

“Đi thong thả nha!” Trương Minh Hiên khuôn mặt tươi cười đứng ở trước cửa, vẫy tay với người nho sinh Họ Trình vừa rời đi.

Sau đó hắn cười hả hê, quay người trở về phía sau quầy, mặt hắn tràn đầy phấn khởi lấy ra bốn mươi văn tiền, xếp chồng lên nhau từng đồng từng đồng một thành hai cột tiền nhỏ. Trương Minh Hiên vừa đổi chiêu trò vừa ngắm nghía bốn mươi đồng tiền, nhắm hai mắt lại nắm lấy đồng tiền trong tay, lắc cho nó rơi trên mặt bàn mấy lần, nhìn đồng tiền vương vãi trên bàn rồi nói cứ như thật: “Quẻ bói này chứng tỏ, ta sắp phát tài rồi!”

Lúc Trương Minh Hiên đang cười ngây ngô, một nho sinh trốn trốn tránh tránh đi vào, vừa cười vừa làm lễ với Trương Minh Hiên rồi nói: “Trương huynh!”

Trương Minh Hiên ngẩng đầu, ngờ vực nói: “ Ngươi là?”

Người nho sinh giải thích: “Trương huynh có lẽ không nhớ ra ta, ta là người vừa mới đến đây cùng Trình công tử, kẻ hèn mọn ta họ Vương.”

Trương Minh Hiên chợt nói: “A! Nhớ rồi! Ta nhớ rồi! Vương công tử tuấn tú lịch sự, diện mạo bất phàm, ẩn giấu bên trong rất nhiều tài năng, chí lớn hướng lên trời cao, trong bước đi có dáng vẻ của long hổ, vểnh tai lên nghe còn giọng điệu của phong lôi, chắc chắn thuộc về tuyệt thế Thiên Kiêu! Người khí thế bất phàm như vậy, ta sao có thể quên được chứ!”

Vương công tử bày ra vẻ mặt “huynh đang đùa ta à” nói: “Vừa nãy huynh còn không nhận ra ta!”

Trương Minh Hiên quang minh chính đại phủ nhận: “Không thể nào, ta vừa nãy chỉ là hỏi tên huynh mà thôi!”

Vương nho sinh ngẫm lại một hồi, dường như thật sự có thể lý giải như vậy! Lẽ nào mình thật sự là tuyệt thế Thiên Kiêu?

Trương Minh Hiên vẻ mặt tươi cười đi ra ngoài nói: “Mục đích mà Vương công tử đến ta đã biết rồi. Tru Tiên đúng không?”

Vương nho sinh đỏ mặt, khẽ giọng phản bác lại: “Không phải như vậy. Ta chỉ là cảm thấy sách mà Lý tiểu thư thích có lẽ là sách hay, muốn lấy để học thôi. Chỉ là học mà thôi!”

Khóe mắt Trương Minh Hiên mang theo ý cười gật đầu nói: “Hiểu, ta hiểu mà!”

Trương Minh Hiên bước nhanh tới chỗ để Tru Tiên, cầm lấy một quyển đưa đến trước mặt Vương nho sinh rồi nói: “Chính là cuốn này.”

Vương nho sinh nhận lấy sách, ung dung cất vào trong tay áo, mặt lộý cười nói: “Bao nhiêu tiền vậy?”

Trương Minh Hiên dựng thẳng hai ngón tay lên mặt đau lòng nói: “ Vương công tử chính là long phượng trong thế gian, sau này ắt hẳn bất phàm, là kiểu người mà Thanh Nhã tỷ tỷ thích nhất, nếu như có một ngày Vương công tử trở thành chủ tiệm, xin hãy chiếu cố cho tiểu nhân một chút! Lần này ta thu của huynh hai mươi văn là được rồi, coi như là lấy lòng ông chủ sau này trước.”

Vương công tử mặt đầy ý cười nói: “Tốt, huynh thật tốt, nếu như thật sự có ngày đó, cửa tiệm này giao cho huynh.”

Trương Minh Hiên vui vẻ nói: “Cảm tạ Vương công tử rồi.”

Vương công tử vẻ mặt tươi cười rời đi, Trương Minh Hiên mừng rỡ cầm lấy hai mươi văn tiền.

Vương công tử vừa đi, lại có một nho sinh bước vào, Trương Minh Hiên vui vẻ tiến đến nghênh tiếp nói: “Huynh đã tới rồi!”

Vị nho sinh dừng lại, nhìn Trương Minh Hiên một cách ngờ vực rồi nói: “Huynh biết ta?”

Trương Minh Hiên cười ha hả nói: “Chúng ta không phải là vừa mới gặp nhau sao?”

Vị nho sinh gần như đã an tâm nói: “Làm sao huynh biết ta sẽ tới?”

Trương Minh Hiên lộ vẻ mặt thần bí nói: “Công tử tuấn tú lịch sự, diện mạo bất phàm, ẩn giấu bên trong rất nhiều tài năng, chí lớn hướng lên trời cao, trong bước đi có dáng vẻ của long hổ, vểnh tai lên nghe còn có thanh âm của phong lôi, chắc chắn thuộc về tuyệt thế Thiên Kiêu! Cũng chỉ có công tử - vị Thiên Kiêu này mới có thể xứng với tiểu thư nhà ta, cũng giống như chỉ có tiểu thư nhà ta mới xứng với công tử nên ta liền biết công tử chắc chắn sẽ tới.”

Vị nho sinh nghe Trương Minh Hiên nói liên hồi liền đơ luôn, mình là Thiên Kiêu, diện mạo bất phàm, có thể khiến thiên địa dung hợp? Vị nho sinh không phủ nhận lòng mình đối với Lý tiểu thư có chút thương nhớ, cũng cho rằng bản thân quá lợi hại, nhưng lời khen như vậy đến từ người khác vẫn là lần đầu tiên. Vị nho sinh ấy không khỏi sinh kha một chút kiêu ngạo, dường như bản thân mình cũng không phải là kém cỏi.

Sống lưng ưỡn thẳng ra, điềm đạm nói với Trương Minh Hiên: “Sách mà Thanh Nhã thích, huynh đưa cho tôi một cuốn.”

Trương Minh Hiên trong lòng nhất thời khinh bỉ nói: “Thanh Nhã là tên để ngươi gọi sao.”

Mau chóng lấy một quyển Tru Tiên đưa cho vị nho sinh, hắn cười ha hả rồi nói: “Cho ta xin năm mươi đồng.”

Vị nho sinh nhận lấy sách, mặt bất ngờ nói: “Rẻ như thế sao?”

Nếu như hắn biết Trương Minh Hiên bán cho người khác 20 đồng thì sẽ không nói như thế đâu.

Trương Minh Hiên giơ ngón cái lên thở dài nói: “Các hạ sau này ắt hẳn bất phàm, cửa tiệm nhỏ này coi như đã kết trước một mối thiện duyên rồi.”

Vị nho sinh gật đầu một cách hài lòng, mang theo nụ cười vu vơ không để tâm vạn vật rời khỏi thư điếm.

Sau khi vị nho sinh đi rồi, Trương Minh Hiên bước nhanh tới chỗ để sách “Tru Tiên”, ôm lấy một chồng “Tru Tiên” để ở phía sau quầy, mòn mỏi nhìn về phía cửa tiệm.

Chỉ trong chốc lát, ánh mắt Trương Minh Hiên sáng lên, một vị nho sinh bước vào, Trương Minh Hiên mở miệng nói: “Huynh cuối cùng cũng đến rồi!”

Vị nho sinh kinh ngạc nói: “Huynh biết ta sẽ đến sao? Huynh quen ta sao?”

”Công tử tuấn tú lịch sự, diện mạo bất phàm, ẩn giấu bên trong rất nhiều tài năng, chí lớn hướng lên trời cao...” Trương Minh Hiên lại bắt đầu tâng bốc hắn đến tận khi đối phương mặt tươi cười rời đi, Trương Minh Hiên mặt tươi cười tạm biệt, cũng rất hoan hỉ, cứ tiếp đón tiễn đi như thế, Trương Minh Hiên tiếp đón tổng cộng mười hai vị nho sinh, bọn họ dường như đã thương lượng kỹ càng, tuyệt nhiên không xuất hiện cùng lúc.

Nhá nhem tối, Trương Minh Hiên nhìn vào trong hòm tiền của quầy hàng, hơn ba trăm đồng tiền xếp thành một chồng, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, không tồi, sắp hoàn vốn rồi.

“Ăn cơm thôi!” Giọng điệu dịu dàng của Lý Thanh Nhã truyền ra từ hậu viện.

Trương Minh Hiên cao giọng đáp: “Được rồi!” Do dự một lát, Trương Minh Hiên ôm lấy hòm tiền , đóng cửa lại rồi đi đến hậu viện.

Trong hậu viện, gió mát hiu hiu thổi, những tia nắng còn sót lại của mặt trời chiều vẫn còn lưu luyến trong bóng dáng xinh đẹp của người con gái trong hậu viện, chưa thể rời đi.

Ngay lập tức Trương Minh Hiên để hòm tiền lên mặt bàn, xoa xoa cái trán chẳng hề có giọt mồ hôi nào rồi nói: “Mệt chết ta rồi, chủ tiệm nhìn thu nhập hôm nay xem.” Trương Minh Hiên tràn đầy mong đợi nhìn Lý Thanh Nhã.

Lý Thanh Nhã mở hòm tiền ra, liếc mắt nhìn rồi nói: “Cũng được đó! Ngươi bán sách gì thế?”

Trương Minh Hiên thất vọng nói: “Tỷ không kinh ngạc sao?”

Lý Thanh Nhã gật đầu một cái rồi nói: “Phải kinh ngạc sao?”

Trương Minh Hiên nhìn nét mặt thành thật của Lý Thanh Nhã, dường như dưới cái nhìn của nàng, việc này chẳng có gì đáng kinh ngạc.

Trương Minh Tiên chỉ nói: “Là Tru Tiên, toàn bộ chỗ này đều là tiền bán Tru Tiên.”

Trương Minh Hiên hăm hở tự tin nói: “Ta có thể đảm bảo, ngày mai sẽ bán được nhiều hơn nữa.”

Lý Thanh Nhã gật đầu, ôn nhu nói: “Truyện của ngươi rất hay, ngươi cũng rất lợi hại! Mau ăn cơm đi!”

Trương Minh Hiên tự đắc nói: “Tất nhiên rồi!”

Đợi chút! Trương Minh Hiên đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, hình như ngày bé mẫu thân cũng từng khen ta như vậy, Thanh Nhã tỷ tỷ như vậy là đang coi ta là đứa trẻ cần được khen ngợi sao?

Trương Minh Hiên trong lúc nhất thời có chút xúc động muốn khóc.

— QUẢNG CÁO —