— QUẢNG CÁO —

Tận Thế Tái Sinh: Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 43: Bước chân



Chương 43 : Bước chân

Để đến nơi đó Tô Vũ phải di chuyển qua một sa mạc có tên gọi là Patagon, nơi này cũng là nơi sinh sống của rất nhiều loại trùng tộc, và đặc biệt ở đây nổi tiếng với một loại Sâu tử thần. Đây cũng là nơi hắn nhất định phải đi qua, mà vùng sa mạc này cũng không có bất kỳ thành thị nào. Vì vậy, muốn đi đến đó Tô Vũ phải liên tục trong trò chơi không thể đăng xuất.

Đợt nghỉ hè này cũng sẽ là lần hắn chính thức di chuyển về phía sa mạc Patagon. Mà cũng đã đến lúc hắn phải thực hiện kế hoạch tiếp theo của mình.

Từ khi trở về hắn luôn có suy nghĩ sẽ phải phát ra một lời cảnh báo cho toàn bộ nhân loại về tình trạng sắp tới. Có lẽ nhiều người không tin, sẽ coi đó như là một lời tiên tri bừa của một người nào đó.

Đã vậy hắn sẽ làm cho nó càng thêm huyền bí, càng để nó huyền bí càng dấy lên sự tò mò của mọi người. Như vậy có thể thông qua đó để truyền đi lời cành báo của hắn. Mà để tăng tính xác thực cũng cần phải có được một vài thông tin sắp xảy đến để mọi người kiểm chứng.

Tô Vũ viết ra một lời cảnh báo rất đơn giản, hắn liệt kê từng tai nạn sắp xảy ra mà kiếp trước hắn còn nhớ trong đầu:

"Cháy rừng, trại tị nạn tại Mỹ, Úc, Greek"

"Đại dịch sẽ bùng phát tại Vũ Hán, Trung Quốc"

"Thảm họa sinh thái tại nước Nhật Bản"

"Nông dân phát hiện ra hiện tượng "Vua chuột" đầu tiên tại Nga"

"Ngày 1 tháng 1 năm 2023, Trò chơi tận thế chính thức trở thành hiện thực"

Đây cũng là những gì hắn có thể nhớ được từ kiếp trước, nếu không sợ "Hiệu ứng cánh bướm" thì hắn thực sự muốn ghi thời gian cụ thể. Nhưng hắn biết trò chơi tận thế thời gian cụ thể là vào ngày nào. Vì đó chính là lúc mọi người đang đón chào năm mới.

"Lúc tiếng chuông vừa điểm cũng là lúc tử thần bừng tỉnh, mọi thứ rồi sẽ rơi vào hỗn loạn. Ngày đó cũng sẽ không còn xa nữa. "

Mà cũng không để bất kỳ ai có thể tìm thấy, hắn mua một chiếc điện thoại cũ đã qua sử dụng, dù có muốn tra cũng hết sức khó khăn, thậm chí đó là điều không thể. Sau đó đăng những thông báo này lên một số trang tin báo nổi tiếng, thậm chí phát tán trong một số trang cá nhân người nổi tiếng.

Hắn tin tưởng những thông tin này rồi sẽ được lan truyền đi khắp nơi, con người thích nghe nhất vẫn là những thông tin từ tương lai như số mệnh, tình duyên, tài vận. Với những thông tin về tận thế này chắc chắn sẽ có không ít người tò mò thậm chí sẽ bắt đầu ghi nhớ để kiểm chứng.

Cũng chỉ cần một câu chuyện trong đó đúng cũng đã đủ để thổi phồng lên vô số lần, Tô Vũ tin chắc rằng không bao lâu sẽ là đề tài truyền miệng của vô số người trên thế giới.

Điều hắn làm được cũng đã làm hết, tình huống ở mỗi địa phương, mỗi quốc gia khi trò chơi phủ xuống đều khác nhau. Hắn cũng không ghi nhớ được hết tất cả thông tin này. Những gì hắn biết hắn đều đã chia sẻ, hi vọng cũng không đến nổi phải khiến thế giới hỗn loạn như kiếp trước.

Hôm nay chính là ngày kết thúc buổi học cuối cùng của năm lớp 10 của Tô Vũ, vẫn như thường lệ thành tích của Tô Vũ vẫn rất tốt. Cũng có người ganh tỵ nhưng lại không có ai sau lưng nói xấu hắn, xem ra bọn họ cũng đã bị Sở Nhật Nam tẩy não hoàn toàn rồi.

"Ngươi nghe nói về thông tin trên mạng chưa ?"

"Thông tin tận thế chứ gì. Năm nào cũng có mấy cái, ngươi bớt đọc tiểu thuyết đi"

"Ta cũng chỉ đọc giải trí thôi, sao ngươi hung giữ thế ?"

Tô Vũ có thể nghe thấy những âm thanh các bạn học bàn nhau về ngày tận thế, mà hắn cũng mong muốn hiệu quả này. Một sự kiện hư thực nào đó sẽ xảy ra sàng càng khiến cho người ta tập trung chú ý.

Mà thời gian cho hắn cũng không nhiều, chí còn một năm rưỡi nữa thì trò chơi mới thực sự bắt đầu.

"Đi chơi không, Tô Vũ ?"

"Ta phải về nhà, các ngươi đi chơi đi"

"Ngươi lại đi chơi game à ?"

"Ừ thôi ta về đây"

Cuộc đối thoại ngắn gọn thường ngày của Sở Nhật Nam và Tô Vũ tiếp tục diễn ra, một người rủ đi chơi, một người không đi.

"Nhật Nam, ta có thể hỏi ngươi một câu được không ?" Vân Nhi nghe được cuộc đối thoại thường ngày của hai người trong rất đắn đo.

"Ngươi cứ hỏi đi"

"Tại sao ngươi vẫn chơi với Tô Vũ, ta thấy hai người các ngươi thật không hợp nhau"

"Ha ha, ngươi cũng thấy vậy đúng không ? Ta cũng thấy vậy nhưng vẫn không thể ngừng làm bạn với hắn" Sở Nhật Nam cũng trả lời vô cùng sảng khoái, không có chút chần chừ nào.

"Hai người cũng thật khó hiểu" Vân Nhi cũng lắc đầu, xem ra có thể đó là tình cảm mà nàng chưa lý giải được.

Vì để chuẩn bị cho chuyến đi băng qua sa mạc, hắn đã nói dối bố mẹ hắn rằng hắn đã có một chuyến đi chơi cùng đám bạn. Có lẽ cũng không ai hiểu hắn làm như vậy, có lẻ cũng chỉ mình hắn hiểu.

Sa mạc Patagon nổi tiếng là một sa mạc khắc nghiệt, ban ngày nhiệt độ nó có thể lên tới 60 độ C, ban đêm nhiệt độ thấp xuống dưới âm 20 độ C. Không khí xung quanh bị hơi nóng làm bóp méo tầm nhìn, phía xa một người đang trùm kính khuôn mặt, chống từng bước chân mỏi mệt tiến về phía trước.

Tô Vũ đã đi xuyên qua sa mạc trong hai ngày, trong hai ngày hắn không hề gặp bất cứ sinh vật sống nào. Phía trước vẫn chỉ có cát và cát, mang đến cho người ta một sự bất lực vô hình. Theo từng bước chân đi, từng tiếng cát chảy, tiếng gió thổi mang theo những hạt cát khiến người ta cảm thấy thật vô vị, không biết bước tiếp để làm gì.

Ánh mắt hắn vẫn nhìn về phương xa, một mảng cát vàng vẫn không đổi, một trải nghiệm tra tấn tâm lý của người thử thách muốn được chinh phục sa mạc này.

Lại hai ngày nữa qua đi, bước chân của hắn đã nặng hơn, ánh mắt vẫn vậy, nhưng lại mang đến cảm giác dữ tợn cùng không phục.

Lại hai ngày nữa qua đi, hắn đã nhìn thấy ảo giác, hắn thấy có người đang cùng hắn bước đi, không rõ khuôn mặt nhưng hắn mơ hồ cảm thấy là Sở Nhật Nam.

"Không rủ ta đi chơi nữa sao" Ánh mắt hắn hướng về phía ảo giác nở nụ cười mỉm.

Lại hai ngày rồi hai ngày, mọi thứ xung quanh đều đã mơ hồ, hắn chỉ bước chân theo bản năng, hắn đã trong thấy rất nhiều người, bố mẹ, bạn bè, kẻ thù, quái vật... Tất cả mọi người đến thật đông đủ, nó tựa như một buổi đưa tiễn hắn lần cuối.

Bước chân đã quá mỏi mệt, ánh mắt cũng không còn dữ tợn như trước mà mang một vẻ đờ đẫn, nhưng ánh mắt vẫn chỉ tập trung hướng về phía trước. Từng điểm sáng từ những hạt cát với hắn trở nên vô cùng chói mắt, hắn, vẫn tiếp tục bước đi.

Lại hai ngày, hắn trong thấy một tòa thành, nhưng bước chân của hắn cũng không dừng chân vẫn tiếp tục hướng đi phía trước.

Cuối cùng hắn cũng dừng chân, phía trước hắn bây giờ là một cánh đồng cỏ và một ao nước nhỏ, bước chân của hắn vẫn bước tiếp chầm chậm, chầm chậm.

Hắn đạp lên ngọn cỏ đầu tiên, cảm giác tươi mát từ nó truyền đến đôi bàn chân đã phỏng rộp của hắn, bước chân hắn vẫn vậy, không ngừng tiến tới, bước tiếp qua bài cỏ kia không hề dừng lại.

Cuối cùng ánh mắt của hắn cũng đã thấy được điểm cuối của sa mạc Patagon, hắn lết từng bước chân trên đôi giày đã hỏng của hắn. Bước chân cuối cùng, hắn cũng đã không còn kiên trì được nữa. Khi hắn nằm xuống thì đôi chân của hắn cũng không thể nâng lên được nữa. Nắng vẫn chiếu trên khuôn mặt lấm lem của hắn, nhưng hắn không còn thấy đau rát nữa, xem ra bước chân đó có lẽ chính là bước chân cuối cùng của hắn.