Tận Thế Tái Sinh: Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 173: Nhiệm vụ đầu tiên.




Khi mọi người còn đang bận bịu chỉnh trang và kiểm tra lại trang bị thì bố mẹ hắn tới gần hắn nhỏ giọng nói: "Những người bên ngoài kia chúng ta mặc kệ sao ?"

Tô Vũ vừa thắt lại dây giày ngẩng đầu cười nói: "Mặc kệ bọn họ, quanh đây chúng ta đã di dời xác chết đi hết cả rồi. Trong thời gian ngắn Zombie sẽ chưa tới đây được."

Nói rồi hắn lại tiếp tục buộc dây giày còn lại nói tiếp: "Còn nếu có người bị biến đổi nhiễm virus Zombie cũng chả sao, cứ để bọn họ tự mình giải quyết."

Mẹ hắn hỏi ngược lại: "Nếu không giải quyết được thì sao ?"

Buộc xong dây giày, Tô Vũ nhảy lên mấy cái khởi động, hắn chẳng để tâm nói tiếp: "Nơi này của chúng ta đang có mấy chục cảnh sát cơ mà, cứ để bọn hắn xử lý. Nếu đến bọn hắn cũng không giải quyết được, khi chúng ta trở về tự mình xử lý. Những việc chúng ta có thể làm đều đã làm hết rồi, bọn hắn cũng phải tự mình thích nghi với thời đại này thôi."

Mẹ hắn nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, những người ngoài kia có lẽ còn không biết. Trong mấy năm qua, để cứu những người này cả nhà bọn hắn đã phải chạy ngược chạy xuôi mà không cần một lời cảm ơn. Tô Vũ nói đúng, chuyện bọn hắn không cần làm, bọn hắn đã làm rồi. Người nhà bọn hắn đã mở đoạn đường phía trước, còn đoạn đường phía sau những người đó phải tự mình tìm cách đi.

Lâm Kim Anh suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: "Chúng ta không lưu ai lại để canh chừng sao ?"

Tô Vũ ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: "Không cần, nếu bọn hắn muốn cướp cứ để cho bọn hắn cướp. Khi trở về chúng ta cướp lại là được. Bây giờ là thời gian để chúng ta nâng cao thực lực, không cần mất thêm người."

Thấy dáng vẻ tự tin của Tô Vũ, bố mẹ hắn cũng không hỏi thêm nữa. Nhưng họ không biết, thực chất hắn cố ý để lại cục diện hỗn loạn này cho cảnh sát xử lý. Trong hỗn loạn mới thấy rõ được lòng người, hắn muốn xem xem bọn hắn sẽ giải quyết tình trạng này thế nào.

Có như vậy hắn mới quyết định được sau này có nên hợp tác với Cảnh Sát hay không.

Hắn cần một danh nghĩa để kêu gọi mọi người lại với nhau. Bởi dù cho đây là mảnh đất của gia đình hắn nhưng trong tình cảnh này. Nói, chưa chắc đã có người nghe.

Tất nhiên nếu xảy ra tình trạng xấu nhất xảy ra, hắn vẫn sẽ phải dùng uy hiếp, bạo lực để trấn áp. Nhưng hắn thực sự không muốn phải làm đến bước này.

Trong sân mọi người đều đã chuẩn bị hoàn tất, Tô Vũ bắt đầu nói: "Nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta là dọn dẹp toàn bộ những nghĩa trang ở gần đây. Trong các ngươi chắc hẳn có nhiều người cảm thấy Zombie rất dễ dàng."

"Không sai. Nhưng các ngươi phải nhớ, các ngươi không phải đang chơi Trò chơi, chỉ cần sơ hở một chút có thể sẽ bị nhiễm virus. Đến lúc đó đừng trách ta độc ác. Ta nói những lời này không phải hù dọa các ngươi mà là để nhắc các ngươi nhớ. Các ngươi chỉ có một mạng, hơi chút bất cẩn cũng có thể sẽ phải đánh đổi bằng cả mạng sống."

Tô Vũ dừng lại nhìn lướt qua khuôn mặt từng người, dẫu biết những lời mình nói chưa hẳn đã có người nghe lọt tai. Nhưng chỉ cần họ suy nghĩ thoáng qua thôi, thì ít nhất cũng giảm đi phần nào những người phải chết.

Hắn móc trong túi ra một tấm bản đồ cùng một cái la bàn. Hắn mượn nhờ ánh đuốc quan sát bản đồ một lúc rồi chỉ tay về một hướng rồi phân phó:

"Chúng ta sẽ theo hướng này "

Trước mắt hắn chưa vội vào trong thành phố, ở trong đó hiện tại chắc chắn rất hỗn loạn. Hắn muốn quét trước hết phải dọn tất cả những nghĩa địa xung quanh gần nơi bọn họ sống.

Đã từng có một thời thịnh trị huy hoàng ngắn ngủi ở Đại Việt, nếu ông trời cho ta trở về thời đại đó ta nhất định sẽ xây dựng một nền thịnh thế chưa từng có. Nếu nhất định phải đặt thời hạn cho nền thịnh thế này, thì ta hi vọng là 10 ngàn năm
— QUẢNG CÁO —