Tam Quốc : Từ Giao Châu Bắt Đầu

Chương 1: Một Đời Người .



Chương 1 : Một Đời Người .

Trần Minh bị vây trong một mảnh không gian trắng trừ màu trắng ra cái gì hắn cũng không nhìn thấy cái gì hắn cũng không cảm nhận được bao quát chính thân thể của hắn .

Hắn đang ở trong một trạng thái rất kỳ quái mà trạng thái này khiến Trần Minh không thoải mái .

Hắn không cảm nhận được cơ thể mình không có tri giác nhưng may mắn Trần Minh vẫn còn ý thức trong đầu hắn xuất hiện từng mảng ký ức mơ hồ .

“Xem ra ta là c·hết đi sao ? “.

Trần Minh nhớ lại chút ký ức của bản thân sau đó hơi hơi cười khổ .

Hắn biết hắn c·hết đi chỉ là không ngờ . . . thế giới bên kia lại như thế này .

“Xung quanh chỉ có một màu trắng ý thức vẫn còn nhưng thân thể không có cái gì cũng không làm được sau đó cứ thế lằng lặng cảm nhận tất cả ? đây quả thật là địa ngục “ .

Trần Minh nghĩ đến tình trạng của mình cái này giống như một người thực vật nhưng vẫn có ý thức vậy đây không phải là may mắn là là loại h·ành h·ạ cực kỳ lớn .

“Thôi thôi xem như ta báo ứng “ .

Trần Minh lại bắt đầu suy nghĩ hắn cũng cảm thấy đây là báo ứng dù sao hắn sống hơn 30 năm quả thật phạm không ít việc ác loại người như hắn về nước chỉ có chịu xử bắn .

Trần Minh là t·ội p·hạm hơn nữa trên tay hắn có rất nhiều nhân mạng chỉ là chưa từng bị Interpol truy nã mà thôi .

Hắn từ nhỏ đã b·ị b·ắt cóc bán sang biên giới không phải bán sang Trung Quốc mà là sang Thái Lan .

Hắn không biết cha mẹ mình là ai may mắn duy nhất là hắn được cha mẹ nuôi ‘mua’ về .

Cha mẹ nuôi hắn là một cặp vợ chồng người Việt hiếm muộn sinh sống tại Thái Lan hơn nữa vì không có con cái cho nên cha mẹ nuôi đối xử với Trần Minh rất tốt .



Thời điểm được nhận nuôi Trần Minh chỉ mới 5 tuổi hắn không đủ lớn để nhớ về Việt Nam cũng không có cách tự tìm về nhà nhưng cũng đủ khả năng lưu giữ một chút ký ức ví như việc hắn được nhận nuôi chẳng hạn .

Cha mẹ nuôi cũng không tìm cách ‘trả’ hắn về Việt Nam càng chưa từng có ý nghĩ tìm cha mẹ đẻ của Minh nhưng Minh cũng không thể trách cha mẹ nuôi .

Nhân tính vốn là như vậy cha mẹ nuôi cứu hắn ra khỏi địa ngục hắn lại có gì oán trách huống hồ cha mẹ nuôi thật sự đối với hắn rất tốt .

Cứ như vậy hắn được nuôi dưỡng ở Thái Lan 10 năm có lẽ cha mẹ nuôi sợ hắn về Việt Nam tìm được cha mẹ đẻ bỏ lại bọn họ cho nên 10 năm ở Thái Lan hắn cũng chỉ có thể đọc được tin tức về Việt Nam trên Internet cùng qua miệng một số người Việt tại Thái Lan .

So với Việt Nam hắn càng thân quen Thái Lan lại thêm 10 năm quả thật đã đủ mài đi một số thứ ký ức hắn về cha mẹ đẻ quả thật toàn bộ bị lau đi hắn đã nhớ không nổi .

Trừ việc bị bán sang Thái Lan ra . . . Minh từng cảm thấy ông trời đối với hắn không tệ lắm hắn từ nhỏ cũng không chịu khổ qua cha mẹ nuôi tuy không tính đại phú đại quý nhưng cũng coi như tầng lớp thượng lưu nhà hắn làm buôn bán nhỏ vẫn tương đối có tiền .

Lý ra Minh sẽ cứ như vậy tiếp quản công việc làm ăn của cha mẹ dù sao cha mẹ nuôi hắn đã già nhưng biến cố xảy ra cha mẹ nuôi bị hại c·hết .

Cuộc đời nhiều khi còn kịch tính hơn cả một bộ phim cha mẹ hắn bị hại c·hết tài sản toàn bộ b·ị c·ướp đi Minh bỗng chốc mất tất cả .

Đây cũng không phải có người nhắm vào gia đình hắn mà chính là . . . ‘mệnh’.

Thái Lan không phải một quốc gia an toàn ở miền Bắc Thái Lan mọi việc đều tốt nhưng ở miền Nam b·ạo l·oạn xảy ra liên miên thậm chí còn quân phiệt cắt cứ .

Cha mẹ hắn chính là c·hết bởi tay quân phiệt thậm chí cũng không phải đối phương cố tình nhắm đến chỉ là chiến hoả lan tràn sang nhà hắn mà thôi .

Kể từ đó Minh ở trên con đường báo thù càng chạy càng xa tất nhiên hắn cũng không phải John Wick hắn sau khi mất tất cả còn có thể làm gì ? hoặc là cố gắng tìm đường về Việt Nam thông qua đại sứ quán hoặc là . . . đi vào hắc đạo hỗn thôi .

Minh chọn con đường sau hắn không bao lâu sau liền gia nhập vào một thế lực quân phiệt khác từ tiểu đi lên .

Năm tháng trôi qua Minh càng ngày càng thay đổi hắn thậm chí đã không nhận ra chính mình nhưng Minh quả thật sống tiếp thậm chí đánh ra danh tiếng có điều hắn cũng không trả thù được .



Quân phiệt hại c·hết cha mẹ hắn quả thật mấy năm sau cũng ngã xuống nhưng không phải do Minh trả thù mà là đen ăn đen thôi bị quân phiệt khác tiêu diệt .

Mất đi mục tiêu của mình Minh trở nên cực kỳ mê man nhưng mà hắn ở trên con đường này càng chạy càng xa đã không quay đầu được .

Minh cũng không phải thiên mệnh chi tử gì cũng không có việc ‘đen đến tận cùng’ đừng nói làm đại sự cho dù tự mình làm quân phiệt một phương cũng xa xa không đủ .

Hắn chỉ có thể coi là trung tầng quản lý mấy chục tên lính đánh thuê đến từ khắp nơi tại Đông Nam Á có người Việt có người Thái có người Mã cũng có người Phi .

Thời điểm đó hắn làm đến ‘đầu mục’ trong thế lực quân phiệt có thể coi là không lớn không nhỏ mà có lẽ cũng bởi ‘không lớn không nhỏ’ cho nên hắn lại gặp may .

Lão đại của hắn mấy năm sau cũng bị người giải quyết mà Minh may mắn mang theo một đám thuộc hạ thoát c·hết chạy ra được dù sao hắn trong mắt người ta chỉ là tiểu nhân vật chạy cũng là chạy .

Minh cũng không nghĩ đi báo thù nhưng hắn đã không thể ở lại ‘địa bàn cũ’ dù sao lão đại đều c·hết địa bàn cũng mất .

Nghĩ đi nghĩ lại Minh quyết định ra biển mà năm đó hắn 28 tuổi .

Ra biển có thể làm gì ? đương nhiên làm hải tặc .

Hắn hỗn hơn 10 năm quan hệ vẫn phải có tìm nơi nương tựa vẫn phải có hơn nữa hải tặc nhận người so với trên đất liền càng dễ .

Tìm được ‘lão đại’ mới Minh chính thức mở ra ‘thời đại hải tặc’ của mình chỉ là làm hải tặc ở Đông Nam Á cũng không dễ dàng địa bàn hoạt động chủ yếu bị ghim c·hết ở gần Indonesia cùng Philippines mượn hải vực cùng với nhiều đảo nhỏ yểm trợ bọn hải tặc như hắn mới có thể sống được rời khỏi hai khu vực này tuyệt đối sẽ b·ị đ·ánh đến c·hết .

Không nói đâu xa hải quân Việt Nam tuyệt không phải ăn chay .

Cũng kể từ đó Minh rất ít khi lên bờ càng chưa từng nghĩ về nước bởi trên tay hắn có không ít nhân mạng phạm rất nhiều tội ác đến cả . . . t·huốc p·hiện hắn cũng từng vận chuyển qua dạng như hắn về nước tuyệt đối bị xử bắn .

Mấy năm ra biển việc ác làm không ít nhưng mà ít nhất hắn cũng có thể làm được ‘ác nhân có giới hạn ‘.



Hắn ở trên biển nhiều nhất chỉ cầu tiền rất ít khi lấy mạng người trừ khi thật sự bị ép .

Nhân mạng trên tay Minh càng nhiều đến từ thế lực bắn g·iết dù sao đen ăn đen không chỉ ở trên đất liền .

Hắn cũng không đánh c·ướp tàu hàng đến từ Việt Nam đây là giới hạn của hắn nhưng mà Minh cũng không thể thay đổi được cái gì .

Hắn không phải lão đại trên đầu hắn còn có ‘đại hải tặc’ đối phương cũng sẽ không đặc biệt để ý đến thuyền hay tàu của nước nào có cơ hội nhất định sẽ ra tay .

Minh chỉ có thể làm được không chủ động ra tay cho dù thật sự thấy tàu Việt Nam hoặc người Việt Nam bị hại thì cùng lắm cũng chỉ có thể làm được giúp người ta giữ tính mạng .

Hắn đã tận lực đồng thời Minh cảm thấy hắn làm không sai .

Tất nhiên ác giả thì ác báo Minh phạm qua tội đi ra hỗn nhất định phải trả .

Hắn ra biển 7 năm sau đó liền c·hết .

C·hết cũng không oanh liệt gì bị hải quân chính phủ t·ruy s·át thôi đây là một đội hải quân đến từ Indonesia .

Đừng nói hắn cho dù lão đại của hắn cũng c·hết bị hải quân chính quy bưng tận ổ không c·hết mới là lạ nhất là còn là hải quân Indonesia .

Tại Đông Nam Á hải quân Indonesia cùng Việt Nam có thể coi là mạnh nhất đụng vào hải quân hai quốc gia này hầu hết hải tặc đều chọn quay đầu chạy .

Gặp hải quân Thái Lan Mã hoặc là Phi có lẽ còn có thể đánh lên một trận đương nhiên là trừ khi bị ép dù sao hải tặc bình thường lấy cái gì đấu với hải quân ? cũng đừng đọc Onepiece nhiều sau đó ảo tưởng .

Về phần hải quân Trung Quốc Minh cũng gặp qua hơn nữa gặp qua không ít nhưng cái đám người này sẽ không quản Đông Nam Á loạn Minh thậm chí biết rất nhiều đại hải tặc trên biển còn móc nối với phú hào Hoa Kiều không có dòng tiền Hoa Kiều bọn họ lấy cái gì tung hoành tưng đấy năm ? .

Sau lưng mỗi đoàn hải tặc . . . đều có tư bản không chắc chắn là Hoa Kiều nhưng chắc chắn là một đám kẻ có tiền .

Không có bọn họ ‘nuôi’ chỉ dựa vào c·ướp thì ngươi c·ướp được bao lâu ? .

Không cần đợi hải quân chính quy t·ruy s·át không có chủ nuôi vậy tuyệt đối sẽ chịu ‘đen ăn đen’ .