Tâm Niệm Em Đã Lâu

Chương 74: Nhập học



Ngày đầu khai giảng, Thời Lạc suýt chút nữa bỏ lỡ buổi báo danh.

Theo lý mà nói, sinh viên đều sẽ chọn trọ lại trong trường, tuy nói trường học không có quy định quá cứng ngắc, có điều gần như đó đã là quy ước bất thành văn rồi.

Hành đại cách Ninh Thủy Loan khá xa, nhưng mà bởi vì có quan hệ với Đường Kỳ Thâm, trước khi Thời Lạc tới trường điểm danh thì đã dọn tới chung cư ngoài trường học của Đường Kỳ Thâm rồi.

Chuyện Thời Lạc có thể thi đậu Hành đại, Lương Thục Nghi chính là người hưng phấn nhất.

Lúc trước khi Đường Kỳ Thâm được tuyển thẳng vào Hành đại cũng không thấy Lương Thục Nghi từng có biểu cảm gì quá đặc biệt.

Đường Kỳ Thâm lại không hề để chuyện này ở trong lòng, sau khi được tuyển thẳng thì cũng chưa từng nhắc tới với người nhà, vẫn là một lần bà chơi mạt chược với đám chị em cây khế mới biết được thông qua mấy lời tám chuyện của bọn họ, khi đang nhao nhao nhắc tới tình hình học tập của con em nhà mình thì mới bất ngờ nghe thấy bọn họ nói thêm một câu: “Đứa nhỏ nhà tôi ấy à, sầu chết tôi luôn rồi, nào giống như thằng bé nhà Thục Di, tuổi trẻ tài cao, được Hành đại tuyển thẳng luôn cơ mà, lần này cô không cần sầu nữa rồi, cũng không cần lo lắng việc đưa thằng bé ra nước ngoài có học mấy thói hư tật xấu hay không, học ở ngay đại học danh giá sát nhà như vậy, ai mà không ao ước chứ.”

Lúc ấy Lương Thục Nghi mới biết thằng con nhà mình được tuyển thẳng vào Hành đại.

Mặt ngoài bà vẫn như cũ không biểu lộ bất cứ rung động nào, nhưng sâu trong nội tâm đã sớm đem Đường Kỳ Thâm khinh bỉ triệt để từ trong ra ngoài, không hề có chút vinh quang nào khi con trai mình được tuyển thẳng vào một trường đại học danh giá, hơn nữa còn lẩm bẩm mắng không ngừng rốt cuộc là mình phải xui thế nào mới ôm nhầm thằng nhóc rùa đen này về nhà chứ, chuyện lớn như vậy mà ngay cả mẹ ruột là bà mà cũng không báo lấy một tiếng.

Trừ việc nó có khả năng lừa gạt Tiểu Lạc Lạc mình yêu nhất về tay ra thì chẳng được cái nước gì! Thằng con này nuôi rồi báo không.

Nhóm chị em trên bàn mạt chược căn bản không biết được trong mạch não kín của Lương Thục Nghi đang suy nghĩ những cái gì, bên ngoài vẫn không ngừng tâng bốc thổi phồng: “Haizzz, Kỳ Thâm nhà cô từ nhỏ đã thông minh như vậy rồi, quả thực là không cần phải nhọc lòng chút nào.”

Lúc ấy Thời Lạc với Đường Kỳ Thâm còn đang chiến tranh lạnh với nhau, trong lòng Lương Thục Nghi sầu không chịu được, đáng lý ra loại chuyện được tuyển thẳng này đối với bà mà nói cũng là chuyện thường như cơm bữa, hoàn toàn không có cách nào để dậy lên chút hứng thú của bà, nhưng sau khi nghe có người khen Đường Kỳ Thâm, bà lại là người đầu tiên phản bác: “Thông minh cái con khỉ.”

Con dâu nuôi từ bé tới tay rồi mà còn có thể để vuột mất!

Chị em tốt lúng túng ngậm miệng lại, người còn lại vội vàng hòa giải: “Thằng bé vừa trầm ổn vừa…”

Lương Thục Nghi không chịu buông tha: “Trầm ổn cái gì chứ!”

Từ nhỏ Lương Thục Nghi đã tẩy não cho anh, nói đến cô gái nhỏ mà còn dỗ không nổi thì sẽ lập tức ném anh ra ngoài cho sói nó nuôi!

Buổi tối khi Đường Kỳ Thâm về tới nhà, Lương Thục Nghi ngay cả cơm tối cũng không muốn ăn, Thời Lạc không tới, bà không có chút tinh thần nào cả, nhìn thấy Đường Kỳ Thâm lại càng hờ hững.

Cuối cùng vẫn là dì Xuân nhìn không nổi nữa, bưng đồ ăn từ trong bếp ra, gọi anh vào ăn cơm, còn thuận tiện nhắc một câu: “Kỳ Thâm này, dì Xuân nghe nói con được tuyển thẳng vào Hành đại hả? Hành đại rất tốt, rất gần nhà, ba mẹ còn có dì Xuân vẫn có thể chăm sóc cho con.”

Đường Kỳ Thâm mặc dù trời sinh tính tình lãnh đạm, nhưng đối với dì Xuân chăm mình từ nhỏ tới lớn vẫn là rất thân với bà, anh gật đầu, nhàn nhạt “vâng” một tiếng.

Tuy Lương Thục Nghi nói là không để ý tới anh, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có mấy lời muốn hỏi.

Thấy cái tính tình như hũ nút này của anh, bà liếc mắt, hừ lạnh một tiếng, ngữ khí chanh chua: “Dì Xuân, dì đừng có để ý tới nó, cái tính xấu này của nó cũng không biết là học theo ai, đoán chừng đã sớm ngại trong nhà ồn ào, chỉ ước gì có thể bay thẳng ra ngoài vũ trụ ở luôn rồi, làm sao mà còn nghĩ tới chuyện tới Hành đại sẽ được ở gần nhà chứ.”

Đường Kỳ Thâm không rên tiếng nào, thuận theo ý dì Xuân, ngồi xuống trước bàn ăn, chậm rãi sắp đũa cho Lương Thục Nghi.

Lương Thục Nghi thấy thế, nghẹn thật lâu, vẫn là nhịn không được hỏi: “Nói đi, vì sao lại tới Hành đại? Mẹ nhớ trước đó không phải còn nghe hiệu trưởng của con nói ở bên nước ngoài có một giáo sư gì đó chỉ đích danh nói muốn con còn gì? Không đi?”

Trong lòng Lương Thục Nghi đương nhiên không hy vọng con trai mình sẽ đi, nhà bọn họ không thiếu tiền, không cần thiết phải ra tận nơi xứ người xa xôi để chịu khổ.

Nhưng mà Đường Kỳ Thâm lại thật sự không đi, bà cứ cảm thấy kỳ quái.

Đường Kỳ Thâm còn chưa mở miệng nói chuyện, Lương Thục Nghi đã cướp lời trước: “Chắc chắn không phải là không nỡ xa mẹ đâu ha.”

Dì Xuân vừa mới bưng canh cá mới nấu xong ra cũng nhịn không được cười khẽ, phu nhân nhà mình đã lớn tuổi thế rồi mà ngược lại còn càng ngày càng hồi xuân, càng ngày càng ngây thơ.

Đường Kỳ Thâm cũng không có phản bác, anh gắp một đũa đồ ăn vào trong bát của bà, bị Lương Thục Nghi ghét bỏ gắp bỏ ra ngoài, anh khẽ thở dài một tiếng, thản nhiên nói: “Lạc Lạc còn một năm nữa là sẽ lên đại học, lại nói, tính tình của em ấy, ra nước ngoài ở sẽ không quen.”

Lương Thục Nghi ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới, đáp án lại là thứ mà bà muốn nghe thấy nhất.

Bà tẩy não nhiều năm như vậy còn không dám nghĩ, sẽ có một ngày, Đường Kỳ Thâm thế mà thật sự bị bà tẩy não thành công.

Chỉ trong một giây, bà lập tức xác nhận thằng bé này chính xác là con trai ruột của mình, liền ân cần đem đũa đồ ăn vừa ghét bỏ gắp sang bên cạnh gắp lên, cho vào trong miệng ăn, hai mắt cong lên cười híp: “Muốn ở lại chờ Lạc Lạc?”

“Vâng.”

“Muốn cùng Lạc Lạc học chung một trường?”

“Vâng.”

“Cái tính tình nũng nịu kia của Lạc Lạc đúng thật là không thích hợp ra nước ngoài, ở dưới mí mắt của chúng ta, chúng ta có thể che chở nuôi nấng con bé thật tốt!”

“Vâng.”

“Cũng không cần phải ép con bé học tiếng Anh mà con bé không thích, dành nhiều thời gian đi đây đi đó, chơi đùa thì tốt hơn.”

“Vâng.”

Lương Thục Nghi càng phân tích càng hưng phấn, một tay đập bốp lên lưng anh: “Kỳ Thâm à, không hổ là con trai ngoan của mẹ!”

Đường Kỳ Thâm: “…”

Lời này nói ra từ miệng Lương Thục Nghi, dù có khó nghe tới đâu thì vẫn chính là một câu khen ngợi.

Lương Thục Nghi còn chưa hưng phấn đủ, lại tiếp tục diễu võ giương oai rèn sắt khi còn nóng, truy hỏi: “Có phải là sợ lên đại học rồi sẽ có nhiều người tới cướp con bé không?”

Lúc ấy trong lòng Đường Kỳ Thâm thật ra rất loạn, anh không nói với Lương Thục Nghi, nhưng khi ấy trong thâm tâm đã cảm thấy tràn ngập nguy cơ, cũng không chờ được tới khi lên đại học.

“Mẹ sẽ giúp con, cô con dâu Lạc Lạc này, không ai có thể đoạt được với mẹ.”

“Chẳng qua là con phải nỗ lực nhiều vào, không thể qua loa làm Lạc Lạc tủi thân được.”

Lương Thục Nghi vừa nói vừa hưng phấn, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ xem làm thế nào để giúp con trai vừa thông suốt có thể theo đuổi được cô gái nhỏ.

“Hừm~” Lương Thục Nghi như có điều suy nghĩ, vẻ mặt tươi cười đề nghị, “Mama sẽ đi hỏi ba con trước, nhìn xem cạnh trường có căn hộ nào tốt không, sẽ mua cho hai đứa một căn lớn, trang trí sẵn trước một năm, năm thứ nhất của con không quan trọng, quan trọng chính là chờ tới lúc Lạc Lạc lên đại học thì có thể ở căn phòng thượng hạng nhất.”

Tuy Đường Kỳ Thâm hoài nghi thân thế thực sự của mình, thế nhưng cũng khó có khi không từ chối ý tốt của Lương Thục Nghi.

Lương Thục Nghi nói là làm ngay, kích động liệt kê ra đủ các quán ăn nhà hàng yêu thích của Thời Lạc, lại tra xét hình ảnh trên mạng một lúc lâu, mới đột nhiên ngẩng đầu hỏi anh: “Con được tuyển thẳng vào trường nào vậy?”

“…”

Đường Kỳ Thâm lời ít ý nhiều: “Hành đại.”

“À à đúng rồi, tý nữa thì mẹ quên, Hành đại, để mẹ gọi điện cho ba con hỏi xem.” Lương Thục Nghi cầm điện thoại ấn gọi, nhưng mà còn chưa kịp gọi đi thì đã bắt đầu sầu muộn, “Hành đại à… rất khó vào nhỉ? Nhỡ Lạc Lạc thi không đỗ thì làm thế nào bây giờ, ước mơ của con bé nếu mà muốn vào Hành đại là chuyện rất khó đó, hay là con đổi trường nào thấp điểm hơn chút đi?”

Từ trước tới nay Lương Thục Nghi đều là người không đáng tin cậy như vậy, từ nhỏ tới lớn bà chưa từng chịu khổ, cho nên suy nghĩ nhiều khi cũng đơn giản tới lạ thường, dì Xuân đứng một bên nhìn xem như là người lớn tuổi chân chính trải qua sinh hoạt thăng trầm, nghe bà nói như vậy, dì Xuân cũng nhịn không được muốn ấm ức hộ Đường Kỳ Thâm.

Chỉ là không nghĩ tới, Đường Kỳ Thâm trước giờ luôn tỉnh táo trầm ổn thế mà lại có thể cùng sầu một chuyện với Lương Thục Nghi, anh cũng từng nghĩ qua chuyện Thời Lạc có thể thi không đỗ.

Lương Thục Nghi dứt khoát không nghĩ nữa, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì làm cho tới cùng, trước tiên bà trang trí phòng ở trước, dù sao cũng không thiếu tiền, thi không đỗ thì lại mua chỗ khác là được.

Ngày Thời Lạc cầm giấy báo trúng tuyển, Lương Thục Nghi là người đầu tiên đăng vòng bạn bè tag hết tất cả đám bạn của bà vào xem, chỉ thiếu nước không đăng báo khoe khoang đây là bạn gái của con trai bà mà thôi.

Cả một kỳ nghỉ hè, Thời Lạc chỉ dính lấy Đường Kỳ Thâm, Lương Thục Nghi thì hài lòng chịu trách nhiệm xử lý căn hộ ấm áp cách Hành đại không xa kia.

Vài ngày trước lễ khai giảng, Thời Lạc để Đường Kỳ Thâm lái xe, bao lớn bao nhỏ đem toàn bộ “gia sản” của cô dọn tới căn hộ mới.

Đường Kỳ Thâm đã tới đây sớm hơn cô vài ngày, vốn chỉ là muốn đi xem còn thiếu cái gì nữa không để mua thêm, kết quả sau khi xem xong, anh nhìn đống thao tác của Lương Thục Nghi mà than thở.

Buổi tối đưa Thời Lạc tới, cô gái nhỏ hưng phấn tới muốn chết.

Khác với trước đó ở Ninh Thủy Loan, lần này bọn họ chân chân chính chính được sống chung với nhau, không có người khác, chỉ có hai người họ.

Thời Lạc vẫn một mực không quên đối với đoạn thời gian ở Tân Tuyền Loan lúc đó, rốt cuộc mới đợi được tới lúc lên đại học, sau khi vào cửa, cô kích động tới mức ngay cả vớ và giày cũng không cởi hết, vứt lung tung đầy đất.

Đường Kỳ Thâm tỉ mỉ đi theo sau lưng thu dọn tàn cuộc cho cô, mới vừa sắp xếp lại hai cái vớ viền ren trắng nõn của cô lại thì nghe thấy thiếu nữ không biết đang chui vào phòng nào hô lên một tiếng đầy kinh ngạc.

Như trong dự liệu, Đường Kỳ Thâm nhịn không được cong môi, chậm rãi xếp giày của cô ngay ngắn gọn gàng lên kệ để giày trước cửa, lại xách đống đồ vật cô bày ra đầy đất đi vào bên trong, xếp gọn từng cái một.

Sau đó mới chậm rãi đi vào sâu trong hành lang, một bên hành lang ước chừng có tới bảy, tám căn phòng.

Chỉ có hai người ở, thật ra cũng không cần tốn công tốn sức như vậy, nhưng mà Lương Thục Nghi phu nhân thực chất lại không có loại truyền thống mỹ đức cần kiệm nào cả, chỉ cần xuất mã liền không thể nào chỉ chi một con số nhỏ, bà trực tiếp mua nguyên một tòa nhà lớn, mỗi một gian phòng đều không bỏ phí, còn tốn không ít tâm tư.

Phòng ngủ chính thì chỉ có một phòng, ngăn chặn hết tất cả mọi con đường có thể chia phòng ngủ, rõ ràng là phòng rất lớn, nhưng cái giường lại khá nhỏ, gối đầu cũng là gối đôi nối liền, dụng ý vừa rõ ràng lại thẳng thắn, giường nhỏ một tý thì ôm nhau gần một chút thôi.

Hai má Thời Lạc hồng hồng, kỳ quái, trong đầu biết rõ nhưng mà vẫn giả vờ nói thầm: “Khụ, giường này cũng quá nhỏ rồi, tướng ngủ của em không tốt lắm, dễ lăn xuống đất.”

Đường Kỳ Thâm đúng lúc đứng sau lưng cô, khóe môi cong lên, trực tiếp ôm thiếu nữ đang đỏ mặt đứng sững sờ ở cạnh cửa vào trong lòng, cánh tay vòng lấy eo cô, ngón tay tự nhiên xoa lên vành tai mềm mại của cô.

“Ừ, có chút nhỏ, Lương Thục Nghi không suy nghĩ chu đáo gì cả, chút diện tích đó đúng là không đủ phát huy.”

Trên đời này nói chung cũng chỉ có Đường Kỳ Thâm là có thể mặt không chút biến sắc nói ra những lời lưu manh giống như đọc thuộc lòng công thức toán học đến chững chạc đàng hoàng như thế mà thôi.

Câu “Anh muốn phát huy cái gì?” của Thời Lạc còn chưa nhả ra được chữ nào thì đã lập tức bị cấm thanh.

Đường Kỳ Thâm biết cô hiểu, ôm lấy người, tiếng cười trầm thấp dễ nghe, mang theo chút đặc hữu từ tính, lồng ngực anh hơi run lên làm cho nhịp tim Thời Lạc đập nhanh hơn mấy nhịp.

Mặc dù bình thường Thời Lạc luôn kiêu căng phách lối, thế nhưng vào những lúc cần phải thân mật thế này là cô lại là người mất giá nhất, bị Đường Kỳ Thâm cười cho đến hết cách, cảm thấy không hiểu sao chân lại mềm nhũn, khuỷu tay không ngừng chọc vào ngực người đàn ông cũng không có cách nào thoát ra khỏi ngực anh.

“Ai muốn anh phát huy…”

Đường Kỳ Thâm nhướng mày hỏi lại: “Không muốn sao?”

Thời Lạc xoay người, cắn môi trừng mắt liếc anh một cái, mặt đỏ kinh người, lập tức đẩy anh ra, chạy sang một hướng khác.

Nhưng mà thiếu niên đã được ăn mặn thì đã nhanh chóng trường thành là một người đàn ông, trước kia có thể thu liễm không bày ra trước mặt Thời Lạc, nhưng bây giờ thì khác, anh đã mất khống chế thì đều có thể khiến mặt cô đỏ tới tận mang tai lại không thể chống đỡ được.

Cô gái nhỏ xấu hổ chạy đi, Đường Kỳ Thâm dường như còn không chịu buông tha, khóe môi anh ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, nhìn thấy cô chui vào trong một căn phòng khác ở cuối hành lang, trong nụ cười cất giấu một chút ý tứ sâu xa.

Lương Thục Nghi cơ hồ là đem tất cả ngõ ngách đều phát huy tới cực hạn, chuyên môn mời một đại sư thiết kế phòng ở người Nhật Bản nổi tiếng tới, tỉ mỉ thương lượng thiết kế thật lâu, trừ phòng ngủ chính ra thì mỗi một căn phòng đều là một chủ đề khác nhau.

Văn phòng tổng giám đốc, phòng làm việc của bệnh viện, lớp học nhỏ, khoang giường nằm trên tàu cao tốc,… đủ các loại play, cái gì cần có đều có, chỉ có Thời Lạc nghĩ không ra chứ không có gì là Lương Thục Nghi không làm được.

Trong nháy mắt khi thiếu nữ mở cửa ra, lòng bàn tay đã rịn ra đầy mồ hôi, cô nắm chặt chốt cửa thật lâu cũng không có cách nào thả ra được, chỉ hận không thể nhân lúc Đường Kỳ Thâm còn chưa phát hiện ra lập tức đóng cửa khóa kín, nhưng mà vô dụng, anh đã sớm biết rồi.

Lần này Thời Lạc rốt cuộc cũng biết nụ cười vừa nãy của anh là có ý gì.

Nhóc con không có tiền đồ hoảng hốt chạy bừa muốn trốn, nhưng Đường Kỳ Thâm dường như không có ý định bỏ qua, cô vừa mới quay người lại liền bị bàn tay to lớn của anh bắt lấy, vững vàng ôm về trong ngực.

Thời Lạc muốn khóc cũng không có chỗ để khóc, cô yên lặng thầm thực hiện lời hứa ban đầu của mình ở trong lòng, thay bản thân, cũng chính là bạn gái của Đường Kỳ Thâm thắp lên ba nén hương cầu phúc.

Đường Kỳ Thâm khẽ cười một tiếng, ngước mắt quét qua căn phòng có chủ đề lớp học, sau đó nhìn như nghiêm túc mà mở miệng nói: “Phòng này hình như có ánh sáng tốt hơn phòng ngủ chính vừa nãy có phải không?”

Cmn ai muốn thảo luận với anh cái này chứ? Thời Lạc khóc không ra nước mắt, nếu như trong phòng không có cái váy đồng phục ngắn tới mức giống như không mặc gì kia thì có lẽ nhịp tim của cô sẽ có thể chậm lại chút ít.

Thời Lạc lấy đủ dũng khí, xấu hổ muốn chết, không được tự nhiên nói nhảm: “A ha ha, phòng học à… ánh sáng tốt, cái này, thích hợp đọc sách làm đề thi đó, chúng ta có thể coi nó thành thư phòng! Sau này làm bài tập hay đọc sách thì cứ sang chỗ này là được, ha ha…”

Thời Lạc cười còn có chút chột dạ, cứ cảm thấy từ sau khi để người đàn ông này ăn mặn là quanh người anh đều lộ ra cỗ hàn ý như muốn ăn thịt người vậy.

Cô tuổi còn nhỏ, tính tình lại mềm yếu, chỗ nào trên người cũng non non nớt nớt, lần đầu tiên của bọn họ, dù cho Đường Kỳ Thâm có cẩn thận lại thương yêu cô đến thế nào đi nữa thì anh cũng chỉ là một tân thủ, còn ở trong cái trạng thái đó, dù có lợi hại thế nào đi nữa cũng rất khó có thể khống chế tốt được, Thời Lạc sau khi bị đau liền rõ ràng nhút nhát hơn rất nhiều về phương diện này.

Ánh mắt Đường Kỳ Thâm hơi tối xuống, khẽ cười một tiếng: “Làm bài thi cái gì, trước kia cũng không thấy em chăm chỉ như thế.” Sau đó anh đưa cô đi tới gần “bàn học”, một tay nhấc cái váy ngắn được treo ở bên cạnh lên, ngữ khí nhàn nhạt, nghe vào còn có chút nghiêm túc: “Màu này so với màu bên phòng khoang tàu kia tôn da của em hơn.”

Thời Lạc: “…” Hu hu, ông trời ơi, cô muốn trọ trong trường.

“Em nhớ có một người đàn ông vĩ đại đã từng nói, sau này không được phép mặc váy ngắn như vậy nữa.” Thời Lạc đúng lúc nhắc nhở, “Hình như người đàn ông đó còn là anh thì phải.”

Đường Kỳ Thâm không chút e dè gật đầu, thể hiện là mình nhớ kỹ: “Ừ.”

Thời Lạc: “Ừ?”

Đường Kỳ Thâm không mặn không nhạt đáp lại: “Lời anh nói dù sao cho tới giờ cũng chưa từng thấy em ngoan ngoãn lắng nghe.”

Lúc này Thời Lạc đương nhiên phải nhận mình yếu thế, mềm mại níu lấy ống tay áo của anh, giống như là đang nịnh nọt: “Em nghe mà, Kỳ Thâm ca ca, em vẫn luôn nghe lời anh, anh nói không thể mặc thì em sẽ không mặc…”

Đường Kỳ Thâm như có điều suy nghĩ, nhướng mày: “Nghe lời?”

“Dạ!” Thời Lạc gật đầu như gà con mổ thóc.

“Được.” Người đàn ông cười có chút vui vẻ, Thời Lạc khẽ thở phào một hơi, cảm thấy mình còn có thể cứu được, ai nghĩ tới câu tiếp theo của anh lại là, “Nghe lời, tối nay mặc cái này?”

“??!” Thời Lạc tức giận tới mức lập tức xoay người đấm anh một cái, thái độ so với vừa rồi quả thực là vô cùng phách lối: “Đêm nay em sẽ bỏ nhà ra đi!”

“Ồ.” Đường Kỳ Thâm ý tứ sâu xa kéo dài âm cuối, Thời Lạc cảm thấy sợ phát hoảng.

“Thì ra bạn gái anh không thích trong phòng học, rời nhà trốn đi? Dự định đi qua tàu cao tốc sát vách hai là khoang thuyền máy bay ở đối diện?”

Khuôn mặt Thời Lạc đỏ tới mức bằng mắt thường cũng thấy được, cô nhao nhao trừng anh, bĩu môi bắt đầu chơi xấu: “Đường Kỳ Thâm, anh bắt nạt em, trong nhà không có ai là anh lại bắt đầu bắt nạt em, bại lộ bản tính, tâm tư xấu xa.”

Đường Kỳ Thâm không có phủ nhận chữ nào, vào buổi tối, anh đem câu tâm tư xấu xa của cô từng câu từng chữ thực tiễn lại một lần, thành thật bắt nạt người tới thảm.

Sau nửa đêm, cô thậm chí còn cảm thấy ngay cả thở thôi cũng không còn sức, mi mắt đóng lại, nước mắt như hạt châu còn đáng thương treo trên gương mặt non nớt.

Đường Kỳ Thâm tinh thần sảng khoái thay cô làm sạch thân thể, còn kiên nhẫn thay cho cô váy ngủ mềm mại thoải mái, lúc này lại dịu dàng ân cần khác hẳn so với trạng thái cầm thú nửa tiếng trước.

Thời Lạc chui vào trong chăn, không muốn nhúc nhích chỉ muốn đi ngủ, Đường Kỳ Thâm chuẩn bị tốt cho cô xong thì muốn xoay người đi tắm một chút, lúc này lại nhìn thấy cô ôm chăn mền, ỉu xìu nức nở thì thầm.

Người đàn ông rón rén tới gần cô, cúi người áp tai tới gần môi cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”

Thời Lạc ngủ mơ mơ màng màng, lời nói cũng nói không rõ ràng, rất lâu sau Đường Kỳ Thâm mới nghe rõ, nhịn không được liếc nhìn gương mặt say ngủ của cô, cười khẽ thành tiếng.

Nước mắt thiếu nữ trượt xuống, vừa đáng yêu vừa đáng thương nghiến răng nghiến lợi: “Đời này em sẽ không bao giờ đi máy bay nữa!”

Hôm sau phải tới trường báo danh, Thời Lạc có thế nào cũng không chịu dậy.

Tính tình công chúa nổi lên, nói cái gì cũng không có tác dụng, mắt thấy đã trễ, Đường Kỳ Thâm mới chậm rãi ra khỏi phòng bếp đi vào phòng ngủ.

Một đêm trôi qua, hương vị trong phòng vẫn có chút vi diệu như cũ.

Thời Lạc đang ngủ say, cô ôm gối đầu không muốn buông tay, Đường Kỳ Thâm giở trò xấu kéo nhẹ, cô cau mày theo thói quen nhô ra một chân đạp anh.

Chờ chân chính động cước mới phát hiện, toàn thân trên dưới không có chỗ nào không đau nhức, Thời Lạc dịch dịch nửa ngày cũng không đạp được, lẩm bẩm còn làm mình giày vò đến tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt của Đường Kỳ Thâm.

Đổi lại là ngày thường, cô sẽ đưa tay muốn anh ôm, đỏ thừa cho anh lại ngủ thêm một lúc nữa, chỉ là lúc này ký ức ùa về, khung cảnh tối hôm qua hiện lên rõ mồn một ở trước mặt, Thời Lạc lúc này lại ghi thù, quấn chăn trở mình, một ánh mắt cũng không cho anh.

“Tỉnh rồi?”

“Không có tỉnh!”

“Không dậy nổi sao? Anh làm món cháo em thích nhất.”

“Không ăn!”

“Thêm thịt băm xào, trứng lòng đào nữa.”

Thời Lạc giật giật thân thể, tối hôm qua tiêu hao quá nhiều sức lực, lúc này cô vô cùng đói, tiếng reo réo phát ra từ trong bụng, có điều đến cùng cô vẫn còn có cốt khí, nói không ăn thì sẽ không ăn.

Đường Kỳ Thâm nhìn cô sau khi xoay người, làn da sau cổ có vài nốt đỏ ửng, mỗi một chỗ đều lên án việc ác tối qua của anh.

Đường Kỳ Thâm cũng không đành lòng bắt nạt cô nữa, biết cô đói bụng, anh vội vàng đi tới trước mặt cô vớt người lên.

Biết cô đã tỉnh, anh đưa tay kéo cô ra khỏi chăn, ôm lên.

Thời Lạc không có khí lực, bị ôm lên bất ngờ, cô vô thức giống như con bạch tuộc, quấn lên người anh, chỉ sợ sẽ rơi xuống.

Ôm một lúc mới lấy lại tinh thần, cảm thấy mất mặt không thôi.

Cô gái tức giận ghé lên đầu vai anh, trong miệng vẫn không buông tha: “Anh làm gì?! Đừng có đụng vào em!”

Đường Kỳ Thâm cười khẽ: “Không làm gì em, ôm em đi rửa mặt mà thôi, một lát nữa giúp em nếm thử bữa sáng làm có ngon hay không nhé.”

Thời Lạc vẫn mạnh miệng: “Không thử!”

Đường Kỳ Thâm cong môi, cô vừa mới bị kéo ra khỏi chăn, trên thân mang theo mùi hương đặc thù, làm cho người luôn bình tĩnh như anh lại không nhịn được, nghiêng đầu hôn lên mái tóc hơi xù lên của cô, sau đó hạ thấp tư thái, cho tiểu công chúa một bậc thang: “Cầu xin em, giúp anh nếm thử nhé.”

Lúc này Thời Lạc mới nhận lấy bàn chải đánh răng anh đưa tới, cúi đầu ngậm nước ấm vào trong miệng, muốn cười lại cố nín cười gật đầu đánh răng, vừa đánh vừa hàm hồ nói một câu: “Được thôi.”

Cuối cùng cũng không thể tới kịp lễ báo danh, chẳng qua là may mà có Đường Kỳ Thâm, thủ tục nhập học mới một đường thông suốt.

Cùng ngày nhập học, cố vấn học tập định ra thời gian họp lớp lần đầu tiên.

Không chỉ là để mọi người giới thiệu làm quen với nhau mà còn phải chọn ra ban cán sự lớp và những hoạt động sau đó của lớp.

Đại đa số mọi người đã gặp mặt nhau trong lần báo danh hai ngày trước tại KTX rồi, Thời Lạc không trọ trong trường, đương nhiên là không đi qua con đường tắt này để làm quen với bọn họ.

Sinh viên Hành đại không giống như học sinh của Tam Trung, ở Tam Trung, mọi người hầu như đều lớn lên ở bên nhau, đều thân quen, còn bạn học lớp đại học đều tới từ bốn phương tám hướng, Thời Lạc dù có là cái tên nổi tiếng trong vòng thượng lưu thì trong thời gian ngắn vẫn vô vùng lạ lẫm với những người bạn mới.

Các bạn học trong lớp đều chưa từng nghe tới tên của cô, những sự tích của cô ở cấp ba cùng với những tin tức nổi tiếng ở trên mạng lúc thi đại học của cô cũng chưa từng nghe nói tới.

Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc lớn lên từ nhỏ với mình, học cùng nhau suốt mười mấy năm học, bây giờ lên đại học cũng đường ai nấy đi.

Mọi người đều nhờ quan hệ trong nhà đưa ra nước ngoài du học, người giống như cô, có hậu đài lại tự lực cánh sinh thi đại học vẫn là người đầu tiên, còn có thể sống chung với bạn trai, cùng bạn trai thi đậu vào cùng một trường, trong giới thượng lưu chắc ngoài cô ra chẳng còn một ai khác.

Đường Kỳ Thâm đưa cô tới trước cửa lớp học, trong nháy mắt cô liền cảm thấy sợ hãi.

“Sao thế?” Đường Kỳ Thâm thấy cô vẫn đứng ở chỗ cũ, gắt gao nắm chặt tay anh không chịu vào liền mở miệng hỏi.

Thời Lạc phồng má, không biết xấu hổ nói: “Không quen.”

Trước kia mỗi lần khai giảng, khi tới lớp đều sẽ thấy những gương mặt quen thuộc, hôm nay bước vào tình huống thế này, cô ít nhiều cũng có chút thấp thỏm.

Đến cũng vẫn là tiểu công chúa được nuôi dưỡng trong nhà kính, được bảo hộ quá tốt, từ nhỏ tới lớn bất luận là đám tiểu tử thối hay nói chêm chọc cười hay là bạn tốt có thể tâm sự nhiều chuyện như Diệp Tầm Tầm cũng đều rất ưu ái cô.

Đường Kỳ Thâm cũng biết nội tâm cô đang khẩn trương, nắm chặt tay cô ở trong lòng bàn tay, một tay khác đưa túi đồ cho cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng sợ, đã giúp em chuẩn bị chút quà cho bạn học mới, lúc đi vào thì chia cho các bạn nữ mỗi người một phần, cùng bọn họ tâm sự những câu chuyện tiểu thuyết mang bầu chạy trốn gì đó mà mấy cô gái hay thích, rất nhanh sẽ có thể kết bạn được.”

Thời Lạc biết anh đang cố ý chọc mình, nhếch môi cười đưa tay đánh nhẹ một cái, nhưng chút cảm giác khẩn trương trong lòng ngược lại lại tiêu tán không ít, tâm tình thả lỏng, người cũng phiêu phiêu, thiếu nữ chớp chớp mắt mấy cái, cố ý hỏi anh: “Tại sao chỉ có thể nói chuyện với bạn nữ, bạn nam thì sao? Không chừng còn có nam sinh muốn theo đuổi em đấy.”

Ánh mắt Đường Kỳ Thâm hơi tối, ánh mắt lướt qua mấy dấu dâu tây trên cổ cô một lượt, lại ngước mắt nhìn nhóc con ngốc nghếch trước mặt, vô cùng tự tin, thản nhiên nói: “Sẽ không có ai hết, trên người em đã viết tên của anh rồi.”