Tam Luân

Chương 6: Sa Lục Châu



Đằng Nguyên dội nước lên người, thở dài khoan khoái, tắm xong thì loanh quanh phụ việc, đun nước tắm rửa cho hài tử, đặt sẵn nước lên bếp lò để thê tử làm xong sẵn nước tắm.

Bữa tối muộn trong căn bếp nhỏ ríu rít tiếng hài tử cười nói hoan hỉ. Lâu lắm rồi chúng không được ăn thịt, hiện tại vừa có thịt, vừa có cơm ăn thoải mái, vui như tết. Mục Nhan cũng cười suốt, nhỏ nhẹ ăn, gắp miếng ngon cho hài tử, mình thì ăn những chỗ xương xẩu.

Đằng Nguyên mỉm cười, tính toán ngày tháng sau này.

Hiện tại đang là tháng sáu giữa năm, tháng chín mới gặt lúa, khẳng định hắn không biết làm ruộng. Nếu đã không biết và không muốn làm, trực tiếp không làm, để cho thê tử một mình xoay sở như trước, hắn hái thảo dược mang bán rồi từ từ nghĩ cách kiếm bạc sau. Biết đâu ra ra vào vào núi nhiều lại kiếm được thứ gì đó đáng giá.

Ngoài thảo dược ra, hắn cũng chưa có biện pháp gì có thể kiếm được tiền.

Tuy nhiên ngồi nhìn chỗ thảo dược đã hái, Đằng Nguyên có cảm giác vô lý và rõ ràng rằng hắn không am hiểu về kỳ trân dị thảo nhiều, chỉ ở mức độ nhìn vào nhận ra, không phải cấp y sư hay dược sư. Muốn dựa vào phối chế thuốc trị bệnh và đan dược mà hốt bạc là không có khả năng. Nhưng hắn không biết sở trường của mình là gì, phải từ từ va vấp mới mong tâm trí nảy ra những suy nghĩ nào đó hữu dụng.

Giống như hôm nay đây, nghe đến muối, nhìn thấy đàn gà, đầu hắn nảy ra biện pháp đầu độc gà để trả đũa cho bõ tức.

...

Tính toán sao làm vậy.

Những ngày kế tiếp, Đằng Nguyên xác gùi lên núi tìm thảo dược, tiện thể gom củi bó lại mang về. Hắn cũng tranh thủ rèn luyện sức bền và thân thủ, dùng gậy đánh vào thân cây xem trong đầu có nảy ra chút công phu hay kiếm phổ nào không nhưng tuyệt nhiên chẳng có gì.

Đả tọa vô dụng, phàm thể không sinh nửa tia linh khí, đan điền tĩnh lặng bất thụ cảm.

Triệt để thất vọng!

Hắn chuyển sang nỗ lực rèn luyện quyền cướp phàm nhân để hộ thân. Tuy rằng đầu chẳng nhớ chút nào nhưng tay đấm chân đá loạn xạ, thân thủ cũng tăng tiến không ít, có thể dễ dàng một lần vung ném chết gà, không cần đuổi loạn mất mặt.

Tích được kha khá thảo dược, Đằng Nguyên thu thập tốt, chất vào gùi mang lên Phủng Tư trấn tìm y quán để bán.

Mờ sáng, hắn thức dậy nai nịt gọn ghẽ, cõng gùi lên lưng chạy bộ ra đầu thôn, cứ thế thẳng đường lớn mà chạy lên trấn.

— QUẢNG CÁO —

Không phải hắn không có vài đồng lẻ ngồi xe ngựa nhưng là hắn muốn nhân cơ hội rèn luyện luôn. Đã chẳng có công phu mèo cào gì, đến cả phàm thể cũng yếu rớt chưa đánh đã ngã thì ngày sau làm sao mà yên ổn sống.

Đại lục nào mà không có chuyện ỷ mạnh hiếp yếu, thế giới nào mà không có cảnh tranh đấu người chết ta sống. Dù kẹt trong lốt nào Đằng Nguyên cũng không thể chấp nhận mình là kẻ yếu.

Hắn sinh ra để làm kẻ mạnh, dù không vô địch cũng đủ để tiêu diêu tự tại, ngẩng mặt với quần hùng thiên hạ.

Phàm thể khiến Đằng Nguyên một lần nữa tức giận và thất vọng. Chạy được đến nửa đường lên trấn Phủng Tư là hắn thở ra đằng tai, phải dừng lại nghỉ uống nước.



Quá tồi!

Xe ngựa lũ lượt chạy qua nhưng Đằng Nguyên vẫn không thèm vẫy cái nào, nghỉ đủ thì tiếp tục chạy. Tích tiểu thành đại, kiến tha đầy tổ. Chỉ cần hắn bền bỉ rèn luyện, ngày tháng sau này sẽ tốt đẹp hơn.

Nửa buổi sáng Đằng Nguyên mới lên đến Phủng Tư trấn.

Trấn nhỏ ngoại biên Hồi thành cũng không có mấy phần hoa lệ. Thân thể này quen thuộc, Đằng Nguyên nhanh chóng tìm được y quán để hỏi thăm, đóng vai một hán tử mù chữ đi bán thảo dược hộ cho đại phu trong thôn.

Phủng Tư trấn có bốn y quán, Đằng Nguyên chỉ cần vào hai y quán hỏi thăm là biết thảo dược hắn hái được ở đây gọi là Lục Tất thảo, thảo dược cầm máu, không hiếm lạ, giá rất rẻ, chỉ có mười đồng một cân.

Đằng Nguyên bực bội vào Hoằng Gia y quán bán luôn. Hai mươi cân Lục Tất thảo mất công mấy hôm hái cõng từ núi về phơi khô cẩn thận bán được hai trăm đồng, một phần năm lượng bạc, không bõ.

Hắn lượn quanh Phủng Tư trấn tìm xem có việc gì làm có thể kiếm bạc, có võ quán, tiêu cục nào không nhưng trấn nhỏ bình yên này lại khiến hắn phải thất vọng lần nữa.

Chẳng có gì.

Bình yên đến kỳ dị.

Không nghe đồn về các bang phái giang hồ, không có các đại gia tộc võ học lâu đời, chỉ nghe loáng thoáng mấy tên thân khoác trường bào, đầu đội khăn xếp tỏ vẻ mình là người đọc sách cao cao tại thượng bàn tán về Sa Lục Hầu - Khâu Vệ của Sa Lục Châu.

Đằng Nguyên đi ngang qua mấy quán trà, nghe đến mỹ nữ, thê thiếp, Quận vương phi... là đã chẳng thèm dừng chân rồi. — QUẢNG CÁO —

Hắn thà ra chợ mua mấy con gà con về nuôi còn hơn.

Khâu Vệ Hầu, thân thể này nghe cũng nhiều truyền kỳ, ký ức rõ nét tiện nghi cho Đằng Nguyên đào bới, đỡ phải đi thăm dò mất công.

Khâu Vệ là Thế tử của tiên Hầu Khâu Thuẫn, sinh ra trong chiến loạn, theo tiên Hầu cầm quân đánh đông dẹp bắc, một thời phong quang vô lượng.

Thiên hạ thái bình, tiên Hầu băng hà, Khâu Vệ kế vị, liên hôn với Diệc Linh quốc, phong Công chúa của Diệc Linh quốc làm Vương phi; lập Quận chúa của Đà Liêu Châu làm Trắc phi sau đó nạp bốn phu nhân làm thiếp. Hậu cung đơn điệu so với các vị Vương Hầu khác nhưng nhi tử, nhi nữ đầy đàn nhớ không xuể.

Thôn dân như Đằng Nguyên chỉ nghe nói đến Thế tử Khâu Dịch văn võ song toàn, còn sáu vị Quận vương, tám Quận chúa khác hắn nghe loáng thoáng, không rõ tên tuổi và mẫu phi. Thế tử Khâu Dịch được sắc phong từ nhỏ, là người kế thừa vương vị, danh tiếng cực tốt.

Danh tiếng tốt hay không chẳng thể do dân đen truyền tai nhau mà rõ. Đằng Nguyên không quan tâm quốc gia đại sự, cái hắn muốn bây giờ là công phu phòng thân và thật nhiều bạc. Chỉ khi có nhiều bạc mới mong cuộc sống yên ổn, tốt đẹp.

Hắn mua một chục con gà con liếp nhiếp và hai cân thịt rồi ra đường lớn ngồi xe ngựa trở về. Có gà con trong gùi, Đằng Nguyên không thể chạy bộ, xóc chết chúng.

Xe ngựa toàn phụ nhân và hán tử đi chợ sớm về, nói cười rôm rả. Đằng Nguyên thấy vài người trong thôn quen mặt nhưng không nói chuyện, ai hỏi gì hắn chỉ đáp cho có, nói mình đi dạo chơi loanh quanh. Thấy hắn bất thiện, mọi người cũng không hỏi gì nữa.



Về đến gần Tụ Sơn thôn, xe ngựa rẽ hướng khác, Đằng Nguyên nhảy xuống đi bộ về trạch viện. Ngang qua Đằng gia, hắn nghe tiếng Điền thị đang chửi nhau với nhà hàng xóm. Giọng Điền thị cao vút, chanh chua:

- Lão nương chửi mây chửi gió... chửi đến Liễu gia các người chưa mà nhảy đổng lên. Hay chính các người hại chết đàn gà Đằng gia nên bị đào mồ mả tổ tiên lên thì tức giận. Đã thế ta càng chửi.

Giọng Liễu thẩm không kém phần hung hãn đáp lại:

- Gà bệnh chết thì có chửi lão thiên... Năm ngoái Liễu gia chết cả đàn gà, Đằng gia còn cười trộm, buôn chuyện khắp làng trên xóm dưới. Lúc đó trên dưới Liễu gia có ai ra ngõ chửi đổng từ đêm đến sáng không? Bà tử ngươi mới chết mười một con gà mà chửi điếc tai không cho ai ngủ trưa, chửi đến tận chiều, làng xóm nào chịu nổi. Không biết kẻ nào hại gà thì đừng có chửi nữa.

- Đúng đấy. Điền thẩm, thẩm chửi nhiều hài tử nhà ta học chữ không được, đang ra hiên ngồi kia kìa. – Một người làng khác đứng ngoài đường nói vào.

Điền thị không chịu, chống nẹn đứng trong sân nhà mình chửi vọng ra:

— QUẢNG CÁO —

- Không muốn nghe thì bịt tai lại, lão nương phải chửi cho cái đứa lòng lang dạ sói kia nghe ba ngày ba đêm...

“Cái đứa lòng lang dạ sói” đi ngang qua, nhếch mép cười, bỏ ngoài tai mà đi thẳng về trạch viện.

Miệng gần tai tự chửi tự nghe, chửi nhiều rát họng. Nhà hắn ở gần cuối thôn, cách Đằng gia một đoạn đường, tiếng chửi không vọng tới được, hắn chẳng nghe thấy gì.

Tiểu Hoa và tiểu Trúc vâng lời phụ thân, hôm nay không đi sang Đằng gia chơi nữa mà loanh quanh ở gần ngõ, thấy hắn về vội vã bỏ đám hài tử lâu nhâu, chạy theo rối rít reo. Đằng Nguyên đóng cổng lại, hỏi chuyện hài tử:

- Phụ thân đi vắng, ở nhà có chuyện gì?

- Tổ mẫu chửi nhau với hàng xóm ạ. – Tiểu Hoa cười cười mách luôn. – Sáng chửi Thiều lão bá mẫu, vừa nãy chửi Liễu lão thúc thẩm, hi hi... Phụ thân, tiếng gì vậy?

- Chiếp chiếp con... – Tiểu Trúc reo lên.

- Gà con. - Đằng Nguyên chữa lại, hạ gùi xuống cho hai hài tử xem gà con. – Phụ thân mua về nuôi. Từ mai tỷ đệ các con phải kiếm đồ ăn nuôi chúng.

- Gà con, gà con... Vâng. Để tiểu Hoa nuôi.

- Gà con.

Hai hài tử reo hò, xúm xít nhìn gà con trong gùi.

Đằng Nguyên mỉm cười, đi lấy nước cho chúng uống rồi mang hạt linh tinh giã nhỏ như tấm gạo cho chúng ăn. Đằng Nguyên lên núi nhặt một đống hạt cây rụng mang về, tiểu hài nướng ăn chán chê hắn mới nghĩ đến chuyện tận dụng các loại hạt này để nuôi gà.

Hắn chẳng biết nhiều dăm ba chuyện lặt vặt, Mục Nhan và hai hài tử tự khắc lo được cho mấy con gà.
— QUẢNG CÁO —