Tam Luân

Chương 1: Thân thể lạ



Mộ Hoàng Đại Lục – Hạ Giới.

Tây quốc – Đông Châu.

Phía tây, các đại quốc cường liệt chia cắt đất đai, binh hùng tướng mạnh, ranh giới rạch ròi, bốn trăm năm bình bình ổn ổn, bất phân tranh.

Phía đông, phiên trấn tự cường, Chư hầu cát cứ chiến loạn hai trăm năm lật đổ Thạn Tiêu quốc, Đình Xuyến quốc, Thái Ứng quốc và Kỷ Sùng quốc, xóa bỏ biên giới, phân thành bát Châu, đứng đầu mỗi Châu là Công, Hầu.

Vạn Tư quốc ở phía đông chạy dài theo Vô Lịch hải cùng Diệc Linh quốc phía nam sơn lâm kỳ dị bí mật liên thủ, vững vàng sau chiến loạn, bảo toàn bờ cõi. Có điều nguyên khí đại thương, không thể dẹp yên Công – Hầu, phải thu binh, nội củng cố ngoại liên hôn, hạ mình gả Công chúa cho các Quận vương đổi lấy mấy thập kỷ bình yên.

Bát Châu - nhị quốc thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp.

Đà Liêu Châu vị trí đắc địa, giao thương thuận lợi, chiếm cứ hai mươi ba thành sầm uất, chỉ sau ba thập kỷ thái bình đã nhanh chóng vươn lên hùng mạnh. Đà Liêu Hầu – Mạn Chu - nhã diện sát tâm, ấp ủ mưu đồ thôn tính các Châu hạ phong, âm thầm chiêu binh mãi mã, huấn luyện kỳ nhân dị tướng, chuẩn bị thảo phạt tứ phương.

***

Mộ Hoàng lịch - năm 230.

Sa Lục Châu – Tụ Sơn thôn.

Đằng Nguyên mở mắt, ánh sáng lọt qua lỗ thủng trên mái tranh chiếu thẳng vào mặt chói lóa làm hắn phải nghiêng đầu sang một bên tránh. Động tác đó khiến đầu đau như búa bổ, quay cuồng hỗn loạn, mắt hoa lên, hắn nhắm nghiền mắt rít một tiếng, thanh âm khàn đục, họng ẩn ẩn đau.

Thân thể phế vật!

Đằng Nguyên rủa thầm, đưa tay đỡ trán, bên tai văng vẳng tiếng trẻ con reo lên khe khẽ:

- Mẫu thân... mẫu thân... Phụ thân tỉnh.

Đằng Nguyên mở choàng mắt đảo quanh, hai tai dỏng lên bắt lấy thanh âm tứ phía. — QUẢNG CÁO —

Hắn đang nằm trên một chiếc giường nát trong căn phòng đất mái tranh rách, cũ kỹ thô lậu đến cực điểm. Góc phòng cao cao có một đám nhện ngang nhiên chăng tơ, giữa phòng kê một bộ bàn bát tiên sứt mẻ không biết từ thời tổ phụ nào, sát tường đối diện với giường hắn nằm có một chiếc tủ gỗ vênh cánh đứng nghiêng nghiêng chực sút chân đổ sụp.

Đằng Nguyên không biết mình đang ở cái địa phương nghèo nàn nào, nhăn mặt vắt óc nhớ lại.

Đầu hắn trắng xóa, ký ức ẩn trong một tầng sương mờ ảo, thoắt gần thoắt xa, bất khả tư nghị.