Tại Sao Tôi Lại Yêu Một Thằng Nhóc Chứ...!!!

Chương 32





Bệnh viện”



Tôi vào bệnh viện nơi Hà đang ở đó,…cố tìm ra phòng của Hà vì từ khi Hà xảy ra tai nạn đến giờ tôi ko đến thăm.



414 con số phòng hiện ra trước mắt tôi “có nên vào hay ko?” tôi nghĩ ngợi rồi bước vào. Đây là một phòng đặc biệt của bệnh viện, Hà nằm trên một chiếc giường to vì vậy có cái gì đó lạnh lẽo lắm.Nhìn Hà xanh xao, gương mặt ko hồn nhưng vẫn hiện lên trên cái gương mặt ấy một cái nhìn lạnh lùng, một cái nhìn làm người ta xót xa. Trong phòng có đầy hoa nhưng lại thật ngột ngạt



-Bà định nằm như vậy ư?- tôi nói ko bik Hà có nghe ko nhưng tôi vẫn nói- Bà nằm như thế sướng nhỉ? chỉ có ngủ thôi ko làm gì cả àh, phải tỉnh dậy đi chứ



Cố lay cái cánh tay bất động ấy thật manh nhưng thật vô vọng …Cố nói thật lớn nhưng lại ko ai nghe.



Thiệt mệt mỏi.



-Tôi nhớ cái ngày chúng ta ở bênh nhau Thiên àh- một giọng nói vang lên trong trí óc của tôi- tôi ko biết với bà là thế nào nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của chúng ta, ko ganh ghét, ko đố kị, chỉ có tình bạn là sống mãi




-Tôi nhớ chứ,…nhớ rất rõ là.Chúng ta là một bộ ba hoàn hảo nhất mà. Ai nhìn chúng ta đều phải ngưỡng mộ, lúc ấy trong cả ba chỉ có nụ cười mà thôi- tôi nói ko bik là ai sẽ nghe nhưng vẫn nói,…nắm chặt lấy tay Hà mà người tôi run lên



- Tôi muốn như ngày xưa, dù sẽ phải mất tất cả dù có ra sao thì tôi vẫn chỉ mong chúng ta lại như ngày xưa- giọng nói ấy lại vang lên



-Uhm…nếu có thể tôi sẽ làm mọi thứ- tôi trả lời rồi gục xuống người Hà…- Hà ơi bà tỉnh dậy đi, tôi ko muốn bà nằm như vậy mà, tôi ko muốn



Tôi khóc, tôi muốn tháo gỡ cái gánh nặng này, tôi muốn thời gian trở lại để tôi có thể làm lại từ đầu, và sẽ ko bao giờ tôi để mình phải lạc hướng một lần nữa



-Đó là những gì Hà đã nói với tôi trước khi tự tử- tiếng của ai đó, rất quen



Tôi quay lại…Duyên



-Tôi đã nói nhưng bà, tôi đã nói là tôi sẽ bên Hà và Hà đã hứa sẽ ko bỏ tôi nhưng…-Duyên nhìn tôi, gương mặt đã ướt đẫm nước mắt y như tôi



-Hà đã viết hai lá thư, một cho tôi và một cho bà- Duyên nói rồi lấy trong túi ra một phong thư- Trả bà nè



Tôi nhận lấy, cố mở lá thư thật nhanh



Gửi Thiên



Thiên àh! Bà con nhớ ngày xưa chúng ta đã nói những gì với nhau ko? Vẫn nhớ chúng ta đã từng hạnh phúc như thế nào ko?. Tôi biết bà còn nhớ và tôi biết chắc chắn trong ba người chúng ta ai cũng muốn quay về ngày xưa. Nhưng tôi biết tôi ko làm đc điều đó



Tôi có lỗi, và tôi xin lỗi. Tôi đã quá mù oán vì tình yêu mà quên mất đi bên tôi vẫn có những người bạn, dù biết vậy nhưng tôi vẫn ko thể bỏ Duy…Nhìn thấy Duy là tình yêu trong tôi lại thét gào, tôi sợ mình sẽ ko làm chủ đc, sẽ làm bà làm Duyên và cả Duy đau khổ.Có lẽ tôi nên đi con đường thuộc về mình, con đường chỉ có một mình để tôi ko còn bận tâm về bất kì ai.



Thiên àh! Hãy giúp tôi thực hiện cái ước mơ mà tôi chưa là đc nha Thiên



Bà biết đó là mà…“ một gia đình nhỏ có ba mẹ và những đứa con,…sống với nhau thật hạnh phúc”



Hãy sống vui vẻ, trờ thành một bác sĩ thật giỏi, một người vợ thật tốt. Hãy thay tôi làm những việc mà tôi chưa làm đc, tôi chưa có trong cuộc đời .




Xin lỗi và…cám ơn.



Tôi…tôi ôm thật chặt Hà, tôi ko muốn Hà nằm như thế, tôi ko muốn



-Bà ác thật, bà nằm như thế mà bảo tôi hạnh phúc đc àh!!! Bà bỏ tôi một mình rồi đi thong thả thế sao? Hà…- tôi nói, tim tôi đau nhói vì mọi thứ,…tôi ko muốn sự việc diễn ra như thế này



-Thiên…bà bình tĩnh đi, Hà đâu chết đâu, Hà chỉ nằm đó thôi, Hà chỉ nằm đó và chờ bà cứu hà sống dậy- Duyên kéo tôi để tôi dựa vào người cô ấy



-Bà nói thế là sao?- tôi hỏi,…



-Bà là bác sĩ mà, bà có thể cứu Hà mà…đúng ko? Hà ko đi dễ dàng thế đâu, Hà phải ở lại với chúng ta. Và việc nằm đó chỉ để thử thách bà thôi- Duyên nói, từng lời từng chử đc tôi nghe rất rõ



-Ừ tôi là bác sĩ mà, tôi có thể mà….



“tôi là bác sĩ, Hà sẽ ở bên tôi…tôi có khả năng đó. Mọi việc sẽ dễ thôi”



“Tôi là một bác sĩ”tôi…tôi vui thật….vui vì mình là bác sĩ



-Hà chờ tôi nha, tôi sẽ làm đc



-Tôi tin bà…Thiên- Duyên nói giọng nói thật nhẹ nhàng



…………..



Tôi đi dạo cùng Duyên trên các con phố…thật thoải mái



-Hà đã viết gì cho bà?- Tôi hỏi Duyên




-Vài thứ lặt vặt và kêu tôi hãy giúp bà…thế thui- Duyên nói rồi mỉm cười- Hà thiệt ngốc ko biết gì mà cứ làm theo ý mình- Duyên lại nói



-Ừ



-Bà ko muốn hỏi tại sao tôi kêu bà ra nước ngoài du học ư?



Tôi đứng lại, bang hoàng vì câu nói của Duyên



-Ko…Nhưng tại sao?- tôi nói



-Tôi chỉ muốn làm Duy thay đổi,…phải thật đau khổ thì Duy mới bình tĩnh suy nghĩ và trở lại thành người như xưa…một con người vui vẻ và luôn quan tâm đến người khác- Duyên nói rồi bước đi



-Bà…,tôi ko hỉu



-bà ko thấy Duy đã thay đổi ư?



-Ừ, nhưng chỉ là…bà đừng làm gì Duy,…tôi thấy Duy đủ khổ rồi



-Đừng quan tâm,mà bà đi ra nước ngoài sẽ học đc nhìu thứ hơn là ở đây đúng ko?- Duyên hỏi tôi



-…- tôi nhìn Duyên, Duyên nói đúng nhưng…tôi ko …lại phải suy nghĩ



Hôm nay tôi đã biết thật nhìu thứ, hỉu thêm thật nhìu chuyện. Nhưng sao lại có cảm giác vui buồn lẫn lộn thế này