Tác Giả Đảo Lộn Tu Chân Giới

Chương 56: Khởi đầu sóng gió.



King and Queen.


"Anh! Hay là anh dạy bọn em vẽ bùa trước, được không?" Trần Lâm cười lấy lòng.


Hoạ Kỳ liếc nhìn hai người, thở dài một hơi.


"Tu luyện thì không chăm chỉ, lúc nào cũng hấp tấp, tiểu Ngọc thì có thể miễn cưỡng học được sơ sơ dăm ba thứ, nhưng em thì không được."


"Vì sao chứ? Chị ấy cũng chỉ hơn em có năm năm pháp lực! Sao chị ấy có thể học mà em thì không?" Trần Lâm giãy nảy.


"Chỉ năm năm pháp lực? Tu chân giả nơi này phân bậc như vậy liệu xác đáng hay chưa? Ví như tiểu Ngọc, chỉ có mười hai năm đạo hạnh nhưng lại có pháp lực lên tới hai bảy năm, thiên phú không nhỏ, nhưng lại mắc một sai lầm, sai lầm đó chính là hạn chế của cách phân bậc tu vi nơi này. Cũng may là tu vi hai bảy năm của tiểu Ngọc đã miễn cưỡng lấp lại sai lầm đó." Hoạ Kỳ bắt đầu giải thích.


"Vậy hai đứa có biết tại sao anh lại yêu cầu hai đứa dừng luyện pháp không?"


Hai người Lâm, Ngọc lắc đầu.


"Câu trả lời rất đơn giản, ở thế giới này, hai mươi năm pháp lực đã có thể thi pháp, tu giả ở mức này đã vội chuyển sang luyện pháp ngay, đây chính là sai lầm mà anh nói. Độ trưởng thành của thần thức tại giai đoạn này là chưa đủ, thế nên anh mới muốn tiểu Lâm dừng luyện pháp, tiếp tục tu luyện cơ sở. Còn tiểu Ngọc, trước đó em đã phạm phải sai lầm này, thế nên bây giờ em mới phải tu luyện thêm một bậc cơ sở nữa để khắc phục hậu quả, chứ nếu học luyện chế linh phù lúc này tuy có thể nhưng hiệu quả rất thấp."


Trần Lâm nghe vậy không khỏi kinh ngạc, Trần Ngọc ánh mắt đăm chiêu như ngộ ra điều gì.


"Ở Thất Giới, thay vì chia theo số năm pháp lực, người ta lấy giai tầng để phân biệt, ngay từ đầu đã xác định được hai lăm năm pháp lực tương ứng tầng một, do từng người, nhanh thì ba tháng đột phá, lâu thì ba năm (không tính bọn Cổ Long), ở cấp độ này chỉ mới dẫn khí vận thần, chủ tu thần thức, ổn định linh lực cho bản thân, thế nên sai lầm trên mới không phạm phải."


"Tiếp theo tầng hai tương ứng với năm mươi năm pháp lực ở đây, lúc này mới có thể học quán thâu linh lực, điều chế phù chú, đan dược, luyện khí, vẽ trận cấp thấp,... Chỉ khi thần thức sung túc, chịu được áp lực, tức là tầng một tu luyện thật sự viên mãn thì mới được gọi là tu giả. Ở thế giới này... haizzz, may mắn là đan dược, phù biện, chú văn,... nơi này đã tối giản hoá, nếu không hậu quả khó lường." Hoạ Kỳ tiếp tục giải thích.


Hai người Lâm, Ngọc nghe đến đây có vẻ chán chường, ủ rũ. Chẳng lẽ tu chân giới xuống cấp nghiêm trọng như vậy?


(Tầng một - 25, tích linh lực, luyện cơ bản thần thức.
Tầng hai - 50, có thể dẫn linh truyền vào vật thể {có thể luyện đan, luyện khí, luyện phù,...}.
Tầng ba - 70, có thể học pháp thuật cơ bản cấp thấp {vd: hoả cầu, thủy cầu,...}.
Tầng bốn - 100, lăng không.
Tầng năm - 135, pháp thuật chuyên sâu cấp thấp.
Tầng sáu - 175, luyện chuyên sâu thần thức.
Tầng bảy - 225, pháp thuật cơ bản cấp trung.
Tầng tám - 270, hình thành vòng xoáy linh lực cơ bản {tức là hít thở cũng là một loại tu luyện - luôn trong trạng thái kích hoạt - hiệu quả thấp}.
Tầng chín - 330, pháp thuật chuyên sâu cấp trung.
Tầng mười - 400, hình thành vòng xoáy linh lực hoàn thiện {cơ bản cộng hưởng với linh khí bên ngoài, bị động tu luyện linh hồn}.
Tầng mười một - 500, pháp thuật cơ bản cấp cao.
Tầng mười hai - 700, cường hoá vòng xoáy linh lực, tạo thế lưỡng cực giữa công đức và ác nghiệp.
Tầng mười ba - 1000, phép thuật chuyên sâu cấp cao.
Tầng mười bốn - 1500, luyện cơ sở linh hồn.
Tầng mười lăm - 3000, luyện cường hoá linh hồn.


Số liệu bằng số tương ứng với số năm pháp lực ở giả lập giới).


"Đúng là thời gian không chừa một ai, tu chân giới bọn em ngày càng suy sút xem ra là điều không thể tránh khỏi... Anh! Không biết... Anh có cách nào..." Trần Ngọc giọng mang theo hồi hộp.


"Haizzz! Những cái khác anh không dám đảm bảo nhưng linh khí nơi này anh có thể khôi phục được, trước kia anh từng nghiên cứu rất lâu vấn đề này, lúc đó anh là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chưa phải tu giả Thất Giới. Tuy vậy cách này hơi mất thời gian, nhưng có còn hơn không, khi linh khí cải thiện, hai đứa chỉ cần chăm chỉ một chút, ba tháng là có thể học vẽ linh chú rồi."


"Tuyệt vời!" Trần Lâm vui vẻ thốt lên.


"Đúng rồi! Anh nói ở Thất Giới chia Giả Tiên làm mười lăm tầng, thế anh thấy thái thượng trưởng lão ở Trần gia chúng em tu vi ở tầng mấy?" Trần Ngọc có chút tò mò.


"Tầng năm."


"Thái thượng trưởng lão lợi hại như vậy mà tu vi mới chỉ ở tầng năm sao?" Trần Lâm cảm thấy khó tin.


"Không tính yêu tu, người lợi hại nhất trong số các tu giả ở thế giới này cũng chỉ tầng sáu chứ mấy." Hoạ Kỳ ném thêm một quả bom nữa.


"Thế anh ở tầng mấy?" Trần Ngọc hỏi.


Nghe vậy Trần Lâm cũng hóng hớt mong đợi nhìn Hoạ Kỳ.


"... Hai đứa đoán xem." Hoạ Kỳ cười.


"..." Lâm, Ngọc 'Kỳ ca! Anh học xấu.'


...


"Con nhỏ kia! Đứng lại đó!" Thiên Hàn giọng nói ra lệnh nhìn Lam Tuyết.


"..." Lam Tuyết lạnh lẽo trừng mắt nhìn Thiên Hàn, không khí quanh hai người nhanh chóng giảm nhiệt độ.


"Thái độ gì đấy hả? Sao cô dám lườm Hàn ca, cô có tin tôi móc mắt cô không!" Lan Vy, Bạn gái Thiên Hàn quát.


...


'Thể loại tình tiết này cũng tồn tại sao.'


Hoạ Kỳ liếc qua, ánh mắt hàm chứa khinh thường, bình tĩnh lướt qua ba người, bước thẳng tới vườn hoa sau trường.


"Tên kia! Đứng lại đó!" Bỗng nhiên Lan Vy kêu lên.


Hoạ Kỳ không chút phản ứng, tiếp tục tiến về phía trước.


Lan Vy tiến tới trước mặt Hoạ Kỳ chặn lại.


Lúc này Hoạ Kỳ mới sửng sốt 'cô ta nhìn thấy mình, rõ ràng chướng nhãn pháp...'


"Ánh mắt vừa rồi của mày là sao? Muốn chết hả!"


Hai người Tuyết, Hàn sửng sốt, vừa rồi cả hai không nhìn thấy Hoạ Kỳ.


'ba đầu quái, sở trường nhìn thấu chướng pháp, phá vỡ ảo thuật, tạo lập ảo giác, không ngờ nơi này cũng có ma thú hiếm hoi này, nhưng sao nó bám trên người ả?' Hoạ Kỳ ánh mắt sắc bén nhìn về phía sinh vật đang ẩn hình phía sau Lan Vy.


Nhận ra ánh mắt Hoạ Kỳ, ba đầu quái nhảy xuống, thân hình hiện ra. Lan Vy sợ hãi hét lên.


Đó là một con quái có ba đầu, hai đầu của trẻ sơ sinh đẫm máu, một đầu là đầu lâu cẩu quái, phần thân thể thối rữa, lở loét tựa cầm tựa thú, là ma vật do hồn ma của súc sinh hoá thành.


Dù ngày thường có bình tĩnh cỡ nào thì khi nhìn thấy hình ảnh này, hai người Tuyết, Hàn cũng không khỏi biến sắc.


Ba đầu quái gầm gừ nhìn Hoạ Kỳ, tốc độ không chậm chút nào, xông về phía khu rừng, bỏ trốn.


'Xem ra linh trí còn rất thấp.' Hoạ Kỳ rút ra một tấm hoàng phù, dẫn linh kích hoạt.


Đạo lưới điện trên trời giáng xuống bao vây lấy ba đầu quái, tiếng kêu thảm thiết vang lên chấn kinh lòng người.


Các học sinh nghe thấy tiếng kêu, dồn dập đổ ra sân trường, một số giáo viên ánh mắt ngưng trọng, quan sát sinh vật trong lưới.


Có một vài học sinh kinh hãi hét lên, nhất thời tình hình trở nên rối loạn.


Uỳnh!


Hoạ Kỳ ánh mắt lăng lệ, cầm trên tay một đoạn xích đỏ, vung tới đám người đang la hét ầm ĩ, phần bê tông của sân trường bị đập vỡ, lúc này, xung quanh mới yên lặng trở lại.


"Kỳ ca! Chuyện này là sao?" Trần Ngọc từ trong đám đông lao ra hỏi.


"Con quái gì thế này?" Trần Lâm cũng sửng sốt.


Hoạ Kỳ lắc đầu, ý bảo hai người im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn về một hướng, thần thức toả ra.


Ba đầu quái giãy dụa trong tấm lưới điện, tiếng kêu kì quái như cộng hưởng với một thứ gì đó đem lại cảm giác nóng nảy khác thường.


Trong khu rừng vang lên tiếng rống đinh tai nhức óc, nhảy ra một đàn ba đầu quái, chúng phá rách tấm lưới, lôi con ba đầu quái bên trong ra, ánh mắt chúng đỏ ngầu đầy quỷ dị nhìn mọi người.


"Chúng muốn dùng ảo giác vây bắt chúng ta." Hoạ Kỳ căng thẳng 'Sao nhiều ba đầu quái thế này?'


Toàn bộ học sinh đã có không ít người ngất xỉu, tiếng la hét một lần nữa vang lên, nhưng không một ai có thể cử động, định thân thuật của Hoạ Kỳ đã áp dụng lên tất cả mọi người, đồng thời, Hoạ Kỳ cũng giăng một lớp kết giới xung quanh.


Một số giáo viên lấy ra pháp khí phản kháng nhưng đều lần lượt rơi vào ảo giác. Hoạ Kỳ lấy ra một viên đan dược do Thanh Đế luyện chế, mùi hương từ nó toả ra giúp mọi người nhanh chóng thoát khỏi ảo cảnh, đám ba đầu quái ào ào lao tới, đập ầm ầm vào kết giới.


Từ lòng bàn tay Hoạ Kỳ bốc lên một ngọn lửa, tuy chỉ là một ngọn lửa bình thường nhưng nhiệt độ của nó cao khủng khiếp. Ném hoả cầu về phía đám ba đầu quái, một màn khiến mọi người sửng sốt xảy ra.


Đàn ba đầu quái tránh thoát hoả cầu, đồng thời tự bạo, tiếng oanh tạc từ vụ nổ như xé rách không gian, máu từ chúng nhiễm đỏ cả sân trường. Dòng máu đỏ chảy lênh láng kết tụ này thành những văn tự cổ xưa.


'Tà văn Thất Giới!' Ánh mắt ngưng trọng, Hoạ Kỳ vươn tay phóng ra một luồng lửa nóng kinh người, nhiệt độ tăng lên cháy đen một khoảng sân trường.


Tà văn không chút tổn hại lấp loé ánh đỏ chiêu hồn, trận pháp lấp lánh bởi những tia sáng hồng sắc kèm theo những âm thanh ken két lạnh người. Âm hồn từ bốn phương tám hướng tụ lại, luồng âm phong nổi lên kéo theo oán vụ che lấp ánh sáng mặt trời, ma khí phủ lên lớp kết giới của Hoạ Kỳ gây ra những âm thanh nứt vỡ chói tai.


Hoạ Kỳ nghiến răng tức giận, linh lực bùng nổ, một luồng hoả diễm đánh lên oán vụ tạo thành những tiếng nổ ầm ĩ. Đạp khí phi hành, Hoạ Kỳ bay khỏi phạm vi bao phủ của kết giới, trực tiếp đối đầu với cơn bão oán linh trước mắt.


Huyết trận một lần nữa biến đổi, tầng tầng lớp lớp oán linh nhanh chóng rơi vào trạng thái cuồng bạo, chúng hoàn toàn chuyển thành ác linh mang theo luồng khí tức chết chóc nồng nặc. Âm phong trở nên sắc bén xuyên thấu qua da thịt Hoạ Kỳ tạo thành những vết cắt không thể phục hồi.


Ánh mắt Hoạ Kỳ trở nên dữ tợn, cánh tay vung lên kéo theo luồng linh lực chí hoả.


"Linh Địa Cấm Vực - Cửu Thiên Huyền Hoả!" Từng từ, từng chữ vang vọng khắp đất trời.


Cấm địa linh lực lấy Hoạ Kỳ làm trung tâm nhanh chóng toả ra, từ trên cao, một luồng huyền hoả giáng xuống. Uy lực từ nó toả ra giống như có thể xé tan đại địa, thiêu đốt tà văn, hủy diệt huyết trận, tru diệt linh hồn.