Tác Giả Đảo Lộn Tu Chân Giới

Chương 1: Bị kẹt.



Cổ Long, sinh ra trong một gia đình nhà giáo, nên từ nhỏ cậu được giáo dục khá đặc biệt, chính vì từ nhỏ đắm mình vào việc học tập nên cậu không phát hiện ra khả năng đặc biệt của mình. Cho đến năm cậu mười bốn tuổi.


Năm đó, trường cậu học tổ chức cuộc thi viết truyện ngắn, trong phạm vi toàn trường, cậu mới đầu chỉ viết sơ sơ, không quan trọng việc thi thố, chỉ cho có là được. Nhưng bất ngờ, một cánh cổng mở ra, cậu bị hút vào đó hay nói cách khác là đi vào bài viết của mình, quan sát hết những tình tiết mà mình viết ra, rồi cậu được đưa ra ngoài.


Ngẩn ngơ đứng trong phòng, cậu cầm bút sửa lại những chỗ lủng củng không cần thiết trong bài viết. Kết quả, bài viết của cậu đạt được giải ba, không có gì bất ngờ lắm, bài viết đó nội dung cũng không phải quá đặc sắc. Sau cuộc thi, cậu thử sáng tác những mẩu chuyện ngắn trong các diễn đàn viết truyện, và đúng như dự đoán, cậu có khả năng đi vào trong các tác phẩm của mình. Đúng! Cậu chỉ có thể đi vào trong câu chuyện do mình viết ra mà thôi. Từ đó, cậu bắt đầu viết tiểu thuyết.


Qua một thời gian, truyện cậu viết đón nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ độc giả. Có thể nói là cậu lúc đó là một trong những tiểu thuyết gia online nổi tiếng nhất trên các diễn đàn truyện, nhưng không ai nghĩ tới, con người tài ba đó mới chỉ ở tuổi mười lăm.


Năm hết tết đến, cậu muốn thử sức với loại truyện tu chân. Tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, cậu bắt tay vào thực hiện. Sau sáu tháng cực khổ, cậu đã đạt được thành công. Viết xong chương cuối, như thường lệ, cậu đi vào truyện của mình, dò soát lại các nội dung không cần thiết, chỉnh sửa lần cuối, cậu định ra ngoài. Cuộc đời thật lắm bất ngờ, ngay giây phút cậu bước ra thế giới bên ngoài thì biến cố xảy ra.


Thế giới trong truyện rung chuyển dữ dội, dòng chảy thời gian bị đảo ngược, hay chính xác hơn, truyện đã bị đảo từ chương cuối về lại chương một. Bản thân cậu bị kéo ngược lại vào trong truyện của mình, đầu cậu ong lên, trong mắt cậu, trời đất đảo lộn, cậu ngất đi.


------------------------


Thập Bảo tông, Thập Vương cốc.


"Có chuyện gì xảy ra?" Một giọng nói già nua cất lên


"Bẩm lão tổ! Ngoài kia không hiểu sao xảy ra thiên địa dị tượng." Một giọng nói trung niên trả lời.


"Thiên địa dị tượng? Chẳng lẽ là bảo vật xuất thế? Mau cho người đi tìm hiểu khu vực quanh đó!  Triệu tập tất cả các trưởng lão trong môn tập trung ở đại điện, ngay lập tức!" Giọng nói già nua đó lại cất lên mang theo chút vội vàng.


"Nghe rõ lão tổ nói gì rồi chứ? Mau thực hiện đi!" Giọng nói trung niên vang khắp Thập Vương cốc.


"Tuân lệnh!"


Thiên Tiêu tông, Các Vương điện, người trung niên tầm ngoài năm mươi, ngũ quan sắc bén, thân mặc trường bào tử sắc, phiêu dật tựa thiên tiên, đang quan sát vùng trời phía Đông.


"Bảo vật xuất thế? Không! Hình như không phải, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Thác Dật! Minh Hằng! Các người mau đi kiểm tra khu vực phía Đông!"


"Rõ!" Hai nam tử phi hành ra khỏi Thiên Tiêu tông.


Linh Lam tộc, Thượng Vương đảo.


"Tộc trưởng! Khu vực gần Long mạch xảy ra thiên địa đị tượng, liệu có phải bảo vật xuất thế không?"


Lão giả lam bào thở dài: "Không!"


"Vậy... Đó là... Rốt cục có chuyện gì?"


Quan sát dị tượng, lão giả lam bào nói: "Ta cũng không rõ, nhưng chắc chắn đó không phải bảo vật xuất thế, Linh Lam tộc ta có một khả năng đặc biệt, mỗi khi có bảo vật xuất thế, tộc nhân chúng ta sẽ sinh ra một loại cảm ứng đặc biệt, chính cảm ứng đặc biệt đó giúp tộc ta phân biệt được lúc nào có bảo vật xuất thế, lúc nào không. Nhưng dù sao, nếu thiên địa đị tượng xảy ra, chắc chắn tu chân giới sẽ đón nhận một hồi phong ba."


"Ra là vậy."


"Chuyện này nhất định không được nói ra bên ngoài, rõ chưa!"


"Rõ!"


Sau đó, không gian lại rơi vào im lặng.


------------------------


Mở mắt ra, cảm thấy đầu đau nhức dữ dội, Cổ Long mất một khắc mới đứng dậy nổi.


Quan sát xung quanh 'Mẹ ơi, thiên địa dị tượng, nếu mình không nhầm thì đây là một tình huống trong truyện. Lúc này là lúc nhân vật nam chủ sinh ra, phải nói là nam chủ rất may mắn nha, vừa lúc sinh ra là xuất hiện thiên địa đị tượng, chứng tỏ được thiên địa nhìn nhận, chúc phúc (Ủa? Thiên địa nhìn nhận? Chính xác hơn là được tác giả thiên vị, ơ mà mình là tác giả nhỉ? Quên mất), là một trong những kì tài tu luyện, ba tuổi đạt cấp Giả Linh Tiên viên mãn, năm tuổi đột phá Tử Linh Tiên, hai mươi tuổi vươn lên Sinh Linh Tiên, qua nhiều kì ngộ, đạt được nhiều bảo vật cùng công pháp, cuối cùng đến cảnh giới Thần Tổ khi ở tuổi một nghìn năm trăm, thọ ngang trời đất. Con mẹ nó, mình có quá ưu ái nam chủ không nhỉ? Cảm thấy thương tiếc cho các nhân vật phụ (thiên vị nam chủ từ đầu đến cuối mới nhận ra, giờ lại thấy thương tiếc cho các nhân vật phụ? Có lẽ hơi muộn).


Thôi quan trọng hơn là ra ngoài cái đã...


Phắc! Sao thế này? Mình không ra ngoài được, không thể có chuyện đó, chắc tại mình không tập trung, thử lại nào.


Nhắm mắt, mở mắt, cậu vẫn không ra được.


Không thể nào!


'Thử lại lần nữa, thử lại lần nữa, thất bại, thất bại, lại thất bại, mình tiêu rồi.'


Cổ Long ngồi một góc tự kỷ, tay vẽ vòng tròn lẩm bẩm liên tục, đầu óc tựa chừng có chút hoảng loạn.


Sau hai canh giờ tự kỷ, cậu vùng lên.


'Không! Không thể thế được, mình nhất định tìm ra cách ra ngoài, cứ ngồi ngốc ở đây cũng chẳng giải quyết được gì, tu chân giới to lớn, có nhiều bảo vật bất phàm, biết đâu có thứ giúp mình trở về, đúng vậy, chắn chắn tìm được cách trở về, mà cũng nhân dịp này, mình thử nghiệm cuộc sống ở đây cũng được, ừ! Nên làm vậy.'


Thế là từ lúc này, Cổ Long bắt đầu cuộc sống muôn màu muôn vẻ của mình ở tu chân giới.