Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 12: 12




Nếu có người nhìn thấy tình hình của đầu xe chở hàng, nhất định sẽ kinh ngạc đến không thể khép miệng.

Chỉ thấy một cậu nam sinh mặc đồng phục đang đưa bàn tay phải ra, một tay chống đỡ trước xe chở hàng.

Từ vết lõm ở đầu xe chở hàng, có thể nhìn ra sức lực mà lúc nãy xe đụng phải lớn đến mức nào.

Sắc mặt Phương Vũ thản nhiên, cúi đầu nhìn giày mình một cái.

Sau khi chà sát dưới đất mười mấy mét, đế của đôi giày vải bạt mà anh đang mang đã biến mất.

Nhưng nếu Phương Vũ không mang giày, lúc nãy đã không xảy ra việc va đụng nhau, mà là nổ tung.

Phương Vũ đã luyện thể được một ngàn năm trăm năm, cơ thể đã đạt đến mức độ không thể hư hại từ lâu rồi, một chiếc xe chở hàng tông qua, thực ra chẳng khác gì với đụng vào một ngọn núi cả.

Phương Vũ đã cảm nhận được chiếc xe chở hàng này từ lâu rồi, hơn nữa còn nhìn thấy người ngồi trên ghế lái là Đại Bưu hôm qua đã gặp một lần.

Phương Vũ cố tình bị đụng trúng.

Bởi vì như vậy, anh sẽ có lý do để phản công tự vệ.

“Ầm ầm!”
Tay phải của Phương Vũ đẩy về trước một cái, chiếc xe chở hàng nặng mười tấn lùi về sau mấy mét.

Phương Vũ đi đến bên cửa xe, đưa tay kéo ra.

“Cạch!”
Cửa ghế lái bị Phương Vũ dùng sức mở ra.

Đại Bưu ngồi trên ghế lái, vẫn còn đang điên cuồng xoay chuyển bánh lái, điên cuồng đạp chân ga.

Nhưng hệ thống cơ khí của xe chở hàng đã không còn tác dụng nữa.

“Sao có thể?” Nhìn thấy Phương Vũ sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình, trong đầu Đại Bưu trống rỗng.

Sự việc xảy ra trong một phút ngắn ngủi này đã vượt ra khỏi tầm nhận thức của anh ta.


Một người bị một chiếc xe chở hàng lớn dùng hết tốc lực để đụng, thế mà lại chẳng bị thương gì cả, hơn nữa còn dựa vào sức lực của mình mà ép chiếc xe dừng lại?
Đây còn là con người sao?
Đây là cảnh tượng chỉ xuất hiện trong truyện, trong phim thôi đúng không?
“Xe đã hư rồi.”
Giọng của Phương Vũ kéo Đại Bưu trở về hiện thực.

“Mày, mày muốn… A!” Đại Bưu còn chưa nói xong thì đã bị Phương Vũ đè đầu đập mạnh xuống bánh lái.

“Rầm! Rầm! Rầm!”
Từng tiếng vang dội vang lên theo tiếng kêu của Đại Bưu.

Phương Vũ nhìn thấy bộ đàm trên ghế phó lái, cầm lên, ấn vào nút gọi.

Ba giây sau, quả nhiên vang lên giọng nói của Hà Văn Thành: “Đại Bưu, chuyện đã làm ổn thoả rồi chứ? Tao đã sắp xếp anh em đến chi viện cho mày…”
Phương Vũ không nói gì, chỉ tiếp tục ấn đầu Đại Bưu đập mạnh lên bánh lái.

Tiếng kêu của Đại Bưu thông qua bộ đàm truyền qua phía bên kia.

Hà Văn Thành ngây ra một lúc, sau đó hét lên: “Có chuyện gì? Đại Bưu! Đã xảy ra chuyện gì?”
Đại Bưu bị đạp đến mặt đầy máu, tiếng kêu thảm ngày càng yếu ớt, sau đó ngất đi.

Phương Vũ cầm bộ đàm lên, Hà Văn Thành ở bên kia vẫn đang hét to.

“Đến đây trong vòng hai mươi phút, đàn em của mày vẫn còn được cứu.

Nếu không, mày chuẩn bị nhận xác của anh ta đi.” Phương Vũ hờ hững nói xong, tắt bộ đàm đi.

Phương Vũ nhìn Đại Bưu đã máu thịt mơ hồ, trong mắt không hề có chút xao động.

Sau khi giải quyết Đại Bưu xong, Phương Vũ nhảy xuống khỏi xe chở hàng, nhìn thấy cô giáo xinh đẹp đang trong trạng thái ngây ngẩn ở phía sau.

Anh biết người đẹp này.

Cô ta là cô giáo tiếng Anh của lớp trọng điểm bên cạnh, Đinh Nhiên.

Bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp hơn người, Đinh Nhiên rất nổi tiếng trong Trường Trung học Giang Hải, là nữ thần hoàn hảo trong mắt rất nhiều nam sinh.


Phương Vũ từng gặp Đinh Nhiên ở hành lang vài lần, đồng thời cũng từng nghe thấy tên cô ta từ trong miệng của các nam sinh cùng lớp rất nhiều lần.

Sao cô ta lại ở đây? Cô ta đã thấy hết chuyện xảy ra lúc nãy rồi sao?
Phương Vũ hơi nhíu mày đi về phía trước.

“Học, học sinh này, em… không sao à?” Đinh Nhiên mở đôi môi anh đào, trong đôi mắt lấp lánh đầy vẻ khó tin.

“Cô Đinh, mạo phạm cô rồi.” Phương Vũ đưa một ngón tay ra, đặt lên trán của Đinh Nhiên.

Cả người Đinh Nhiên đột nhiên run lên một cái, sau đó ánh mắt trở nên trống rỗng.

“Về nhà đi, ngủ một giấc là ổn thôi.” Phương Vũ nói.

Về… nhà?
Đinh Nhiên nhìn chằm chằm Phương Vũ, hai giây sau, cô ta cất bước chân, đi qua vạch qua đường.

Phương Vũ đã sử dụng chút thuật pháp với Đinh Thiên.

Thuật pháp này rất đơn giản, trên căn bản chỉ có hiệu quả với người phàm.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau khi Đinh Nhiên về nhà sẽ ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy sẽ không còn ký ức gì về chuyện vừa nãy nữa, cho dù có một chút thì cô ta cũng sẽ chỉ cho rằng đó là một giấc mơ mà thôi.

Sau khi Đinh Nhiên rời đi, Phương Vũ nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện ở gần ngã tư đường có hai camera giám sát.

Camera đã quay lại toàn bộ chuyện xảy ra lúc nãy.

Nghĩ nghĩ, Phương Vũ lấy điện thoại ra, ấn gọi một số điện thoại.

“Alo, Tiểu Giang, là tôi.

Giúp tôi một việc…”
Phương Vũ trở về sân vườn, vừa định lên tầng, lại thấy Vu Nguyệt Nguyệt chạy ra khỏi nhà cô ấy, kéo tay Phương Vũ.


“Anh Phương Vũ, trưa nay mẹ em về rồi, em đã nói với mẹ chuyện xảy ra hai ngày trước, mẹ nói muốn cảm ơn anh, tối nay anh ăn cơm ở nhà em đi.”
“Được, anh cũng đã rất lâu không được thử tay nghề của dì Vương rồi.” Phương Vũ thoải mái đồng ý.

Đối với việc ăn uống, dù là bất cứ lúc nào anh cũng sẽ không từ chối.

Mẹ của Vu Nguyệt Nguyệt tên là Vương Diễm, là một người phụ nữ xinh đẹp có tay nghề nấu nướng rất giỏi.

Lúc Vu Nguyệt Nguyệt mười tuổi, Vương Diễm đã ly hôn với Vu Thành Nghiệp nghiện cờ bạc, rồi một mình gánh vác trách nhiệm nuôi dạy Vu Nguyệt Nguyệt.

“Tiểu Vũ, cháu ngồi một lát nhé, dì sẽ làm xong rất nhanh thôi.” Vương Diễm buộc tạp dề, thò đầu ra khỏi phòng bếp, cười nói với Phương Vũ.

“Không sao, không cần gấp.

Là cháu lại đến ăn ké, làm phiền dì Vương rồi ạ.” Phương Vũ nói.

“Đâu có phiền! Dì đã nghe Nguyệt Nguyệt nói rồi, nếu tối hôm đó không có cháu ra tay giúp đỡ…” Nói đến đây, sắc mặt của Vương Diễm hơi khó coi, cắn cắn môi, không nói tiếp nữa.

“Dì nấu cơm trước, cháu uống trà đi.” Vương Diễm nói.

“Ủa? Anh Phương Vũ, sao anh không mang giày?” Vu Nguyệt Nguyệt đột nhiên phát hiện Phương Vũ đang để chân trần, tò mò hỏi.

“Lúc nãy anh đạp trúng một hòn đá, làm rách đế giày nên đã vứt đi rồi.” Phương Vũ nói.

“Cả hai chân đều đạp trúng à?” Vu Nguyệt Nguyệt mở to mắt hỏi.

“Đúng vậy, gần đây vận may không tốt lắm, luôn gặp phải mấy chuyện xui xẻo.” Phương Vũ khẽ thở dài một tiếng, nói từ đáy lòng.

“Xoa xoa đầu, em truyền cho anh chút may mắn.” Vu Nguyệt Nguyệt đưa bàn tay nhỏ ra sờ nhẹ lên đầu Phương Vũ.

Mấy phút sau, Vương Diễm dọn món ăn lên bàn, tổng cộng có bốn món ăn một món canh.

Tay nghề của Vương Diễm đương nhiên là không cần nói nhiều, Phương Vũ vẫn luôn cho rằng tay nghề của bà ta không hề thua kém đầu bếp của nhà hàng lớn.

Trong lúc ăn cơm, mặc dù Vương Diễm vừa nói vừa cười, nhưng Phương Vũ vẫn phát hiện ra sự u sầu ẩn giấu trong mắt bà ta.

Nể tình Vương Diễm mời anh ăn cơm, Phương Vũ rất sẵn lòng giúp bà ta, nhưng bà ta không nói ra, anh cũng sẽ không cố tình hỏi.

Sau khi ăn xong cơm tối, Phương Vũ trở về tầng hai.

Trong nhà anh, ngoại trừ một phòng khách nhỏ, còn có hai căn phòng, một căn là phòng ngủ, một căn còn lại là nơi anh để những món đồ linh tinh.

Lúc đi ngang qua căn phòng để đồ đó, Phương Vũ ngửi thấy mùi thơm của thuốc, đột nhiên nhớ đến câu hỏi hôm nay của Đường Tiểu Nhu.


Trong phòng để đồ chất đống dược liệu được mang về từ Tây Bắc, do Hạ Tu Chi trồng ở bên ngoài ngôi nhà tranh.

Những cây thảo dược này đều là chủng loại hiếm có, có nhiều loại đã không còn trên thị trường nữa.

Có thể nói, những thảo dược này thật sự có giá trị trên trời.

Nhưng Phương Vũ lại ném chúng trong phòng để đồ như một đống rác, nếu để Hạ Tu Chi biết anh đối xử với tâm huyết của mình như vậy, chắc ông ta sẽ tức đến ói máu mất.

“Những dược liệu không tìm thấy trong toa thuốc đó chắc sẽ có trong này nhỉ?” Phương Vũ nhìn các loại thảo dược trong phòng để đồ, trong lòng nghĩ.

Thôi đi, giúp người thì giúp cho trót, huống chi nhà họ Đường đã trả thù lao cho anh rồi.

“Ngày mai bảo cô nàng kia qua đây lấy vậy.”
Đêm khuya, Phương Vũ nằm trên giường, mở to mắt, suy nghĩ về một vài vấn đề.

Tu luyện đến mức độ như anh, muốn đi thêm một bước có hơi khó khăn, mặc dù chỉ là luyện khí kỳ, nhưng cũng đã là luyện khí kỳ tầng thứ chín ngàn tám trăm ba mươi hai rồi.

Vào hai ngàn năm trước, Phương Vũ đã không thể nâng cao tu vi chỉ dựa vào việc tu luyện tâm pháp, hấp thụ linh khí của trời đất nữa.

Nếu anh muốn phá vỡ các tầng thì chỉ có thể dựa vào phương pháp khác.

Mà trong hai ngàn năm nay, phương pháp hiệu quả nhất mà Phương Vũ dùng mà nuốt sống nội đan của yêu thú.

Anh dựa vào phương pháp này, từ luyện khí kỳ tầng năm ngàn lên thẳng tầng chín ngàn mấy.

Nhưng bây giờ, vì linh khí trên trái đất này ngày càng yếu đi, yêu thú có thể tồn tại cũng ngày càng ít, trong một trăm năm gần đây, Phương Vũ chỉ tìm được có vài con.

Bây giờ, tu vi của anh đã hoàn toàn rơi vào đình trệ, anh đã kẹt ở tầng chín ngàn tám trăm ba mươi hai này một thời gian rất lâu rồi.

Phương Vũ cho rằng, chỉ cần anh có thể phá vỡ luyện khí kỳ tầng thứ chín ngàn chín trăm chín mươi chín, bước đến tầng thứ một ngàn, thì anh sẽ có thể thuận thế bước vào trúc cơ kỳ.1
Đến lúc đó… giấc mơ cuối cùng của việc tu luyện mấy ngàn năm của anh sẽ có thể trở thành hiện thực.

Nhưng không ngờ, vào lúc anh chỉ còn cách tầng thứ một ngàn không bao nhiêu, yêu thú trên trái đất lại gần như tuyệt chủng…
Bây giờ, hoặc là anh tìm được phương pháp tu luyện có hiệu quả khác, hoặc là chỉ có thể đi khắp thế giới để tìm những con yêu thú còn sót lại trên trái đất này.

“Thôi, không nghĩ nữa, dù sao mình có nhiều thời gian, cứ từ từ cũng được.” Phương Vũ nghĩ.

Phương Vũ nhắm mắt lại, chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng vào lúc này, anh nghe thấy ở tầng dưới truyền đến tiếng khóc nức nở một cách kiềm nén..