Ta Thế Nhưng Là Cái O!!!

Chương 37



Hai ngày cuối tuần, Dư Hi Dương không thể ra ngoài, ngày hôm qua cậu nằm trên giường một ngày cũng không khỏi.

Hôm nay có thể xuống giường, nhưng tư thế đi lại có chút kỳ lạ, cậu da mặt mỏng, như vậy mà ra ngoài bị người ta nhìn thấy được rất kỳ quái.

Nằm được gần hai ngày, cả người đều mốc meo, cậu đỡ thắt lưng nhẹ nhàng xuống lầu.

Trong lòng nhớ kỹ phòng làm việc mới trang hoàng của mình, bây giờ người đã tốt hơn nên tranh thủ thời gian xuống dười nhìn xem. Lúc Tần Lãm tan tầm nhìn thấy cậu không thành thật nghỉ ngơi, muốn mở miệng dạy dỗ, người này ngày thường mặt không đổi sắc, không nghĩ tới vài năm gần đây hắn càng ngày càng thích quản những vấn đề da lông của mình.

Căn biệt thự nhỏ hai tầng rưỡi, sân dưới lầu còn chưa có trồng loại hoa cỏ nào, lầu một có một cái phòng bếp rộng lớn, phòng khách được ngăn bằng vách thuỷ tinh, ngăn cách với không gian cho cậu làm phòng làm việc, phong cách rất giản lược, cậu và Chu Tiểu Châu hợp tác cùng làm blogger mỹ thực.

Chỉ mới bắt đầu, nhưng phong cách trang hoàng ở phòng bọn họ cùng với bầu không khí bình dị của sân nhà đã làm cho sự yêu thích của người hâm mộ tăng lên tốc độ, nhanh chóng thu hút một làn sóng yêu thích.

Khởi đầu tốt đẹp như vậy, cũng không uổng cậu “đập nồi, bán sắt” để gom tiền, mua chỗ này chỗ nọ với Tần Lãm.

Lúc đó cậu chỉ gom góp từng chút cùng Tần Lãm gánh vác, Tần Lãm dường như không ngờ rằng cậu lại có thể lấy ra tiền nhanh như vậy.

Tần Lãm thấy cậu đối với chuyện này thật kiên định, nhận tiền của cậu, chuyện mua nhà ở phía sau đều là hắn xử lý, ngay cả trả góp tiền nhà Dư Hi Dương cũng không tham dự.

Mãi đến sau này, Dư Hi Dương kiếm tiền muốn chia sẻ với hắn, dù sao căn nhà cũng không rẻ, mới biết được hắn đã mua toàn bộ, theo lời Tần đại ga nói: “Như vậy mới có lời, em phải tin tưởng việc buôn bán của anh.”

Sau đó, Tần Lãm còn bí mật đem tiền của Dư Hi Dương đưa để mua nhà cho cậu quản lý.

Tần Lãm bắt đầu thành lập công ty riêng vào học kỳ mới của năm ba đại học, tách khỏi công việc kinh doanh của gia đình, ban đầu rất bận rộn.

Nghe thấy Dư Hi Dương và kế hoạch sự nghiệp cậu, hắn hỏi họ có cần dùng đoàn đội tuyên truyền không, nhà dì của hắn làm trong ngành giải trí. Lại hỏi cậu đầu tư vào phương diện đó có cần hỗ trợ hay không, hắn có thể trợ giúp.

Dư Hi Dương trả lời rằng cậu muốn cố gắng tự mình xây dựng tài khoản, muốn phát triển độc lập và không muốn sử dụng tài nguyên của hắn.

Vì vậy cậu và Chu Tiểu Châu từng bước một, học tập quay video chụp ảnh, nghiên cứu món ăn, phân tích số liệu, nâng cao thẩm mỹ, … cùng nhau nỗ lực để tiến về phía trước.

Có một lần khi các món ăn đã được làm xong, được sự đồng ý của Tần Lãm, Dư Hi Dương bọn họ mời hắn làm khách quý của tập một. Không có đề cập đến thông tin cá nhân, cũng không tiết lộ mặt của hắn, Tần Lãm ngồi vào bàn ăn dùng thìa tao nhã khuấy nhẹ đồ ngọt trước màn ảnh.

Bọn họ nói chủ yếu là chụp tay hắn và bán hàng.

Tập đó quả thực được người hâm mộ hưởng ứng nhiệt tình nhất, họ còn nói rằng họ đã in hình bàn tay ấy ra, thậm chí có người còn đòi muốn xem mặt.

Dư Hi Dương cũng không vì số liệu tăng vọt mà nhờ Tần Lãm giúp đỡ, mặc dù chính Tần Lãm cũng muốn yêu cầu để hắn tham gia nhiều hơn, nhưng Dư Hi Dương nghĩ chỉ cần mỗi năm hoặc nửa năm đưa hắn tham dự một lần là đủ rồi, như vậy mới có cảm giác mới mẻ và bí ẩn, hơn nữa Tần lão bản bề bộn nhiều việc, là kiếm được những khoản tiền lớn, xưởng nhỏ bọn họ không thể trì hoãn việc kiếm tiền của hắn.

Trong nháy mắt, sau khi tốt nghiệp năm cuối, tài khoản của bọn họ đã hanh thông, thu nhập đáng kể, triển vọng phát triển tốt, công việc cũng từ đó mà ổn định.

Công ty của Tần Lãm từng bước phát triển ổn định, tuổi còn trẻ, sự nghiệp thành công.

Buổi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, Dư Hi Dương và Tần Lãm nằm đối diện nhau, nghịch ngợm ngón tay mảnh khảnh của hắn như mọi khi, bỗng nhiên nghe thấy Tần Lãm đột nhiên thở dài, “Khi đó em liền bị tay của anh mê hoặc đi?”

“Khai giảng năm nhất đó hả?”

“Là thời điểm lớp 11.” Tần Lãm nói.

Nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của Dư Hi Dương, Tần Lãm théo sát cậu nói, “Chúng ta có rất nhiều kỷ niệm, nhưng em đã quên hết rồi.”

Mặt Dư Hi Dương đột nhiên nóng lên, Tần Lãm đây là muốn cùng cậu tiến hành cái gì, “Nhưng em chưa chuẩn bị tốt … ”

Tần Lãm ngồi dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, trong đó có một cặp nhẫn cưới, hắn lấy ra một chiếc nhẫn.

Trường hợp trang trọng như vậy, Dư Hi Dương ngoan ngoãn từ trên giường đứng dậy, xem nhẹ bộ đồ ngủ trên người.

Tần Lãm trân trọng nâng tay cậu, “Anh chuẩn bị tốt rồi.”

Nhìn thấy chiếc nhẫn từ từ xỏ vào ngón áp út của mình, Dư Hi Dương lỗi thời nói: “Em vừa rồi muốn nói chính là em chưa chuẩn bị tốt thuốc.”

Tần Lãm không có phản ứng gì, cẩn thận đeo nhẫn cho cậu, nhìn người một hồi lâu mới từ ngăn kéo lấy ra một hộp khác, “Anh có luôn.”

Tần Lãm vẫn luôn xác nhận với bác sĩ thuốc này không có tác dụng phụ rồi mới dám đưa cho Dư Hi Dương.

Ngay khi Dư Hi Dương nuốt viên thuốc vào, Tần Lãm đã vô cùng lo lắng giữ lấy cậu.

Thật sự rất kỳ lạ, không phải lần đầu tiên hai người làm loại chuyện này, nhưng lần này quá trình phức tạp hơn một chút, Dư Hi Dương cho rằng mở khoang sinh sản cũng không là vấn đề lớn.

Sau hơn một giờ, rốt cuộc cậu cũng hiểu được ý của Tần Lãm khi nói mình chưa cố gắng hết sức, cảm thấy được mình nằm ở trên giường giống như cá chết bị Tần Lân làm thịt, bị hắn gây sức ép muốn tắt thở,  Tần Lãm đối với cậu đánh dấu vĩnh viễn còn chưa chấm dứt …

Bọn họ cả đêm gần như không ngủ, rạng sáng ba bốn giờ Tần Lãm mới buông tha cậu, Dư Hi Dương nửa đêm không ngủ ngon giấc, như là nằm mơ, nhưng khung cảnh quá thực, dường như những kí ức bị lãng quên trước đó lại trở về.

Sau một hồi nhìn thấy chính mình giống như kẻ trộm, khi đó thấy được Tần Lãm bị mình doạ đến không nhúc nhích, Dư Hi Dương chưa từng được đắc ý như vậy, cảm thấy được chính mình rốt cục chế trụ được người, nổi lên tâm tư xấu xa, trực tiếp hôn lên môi hắn.

Trong chốc lát nhìn thấy Tần Lãm nằm trên giường ôm cậu vào lòng, hỏi cậu “Có phải là em không?” khi đó cậu còn tưởng rằng hắn đang hỏi chuyện trước đây trong trang viên, nhưng hóa ra lại là cuộc gặp gỡ tình cờ hồi lớp 11.

Dư Hi Dương chợt nhớ ra lúc đó mình đến chính là trường số 3, trường học tổ chức thi đua. Sau khi kết thúc bên kia muốn nói chút chuyện phiếm, người nọ tham ăn đến mức nằng nặc kéo cậu qua tìm bằng hữu học trường số 1 gần đó để ăn quà vặt ở phố ăn vặt nằm gần cửa sau.

Hôm đó cậu bị cảm nên đã kêu cậu bạn kia cho mình mượn bộ đồng phục học sinh của y, cậu ở chỗ đó chờ bọn họ đi mua đồ ăn rồi trở lại.

Dư Hi Dương mới đầu không nhận ra có gì đó không ổn, sau khi một bạn học Omega đi ra, cơ thể cậu càng thêm nóng, đầu choáng váng, bước đi không vững, cậu lúc ấy không biết mình vì cái gì lại hướng cậu bạn kia đi qua.

Bạn học đó rất tốt bụng, bị đụng phải cũng không khó chịu, còn đưa cậu đến phòng y tế, Dư Hi Dương cảm thấy mát mẻ, thoải mái dựa vào người nên để hắn đưa cậu đi.

Khi đi ngang qua sân bóng rổ, có quá nhiều nam sinh đổ mồ hôi, tin tức tố hỗn tạp quá nhiều, Dư Hi Dương bị kích thích đến mức chỉ muốn tránh xa nơi đó, vì vậy cậu đã giãy khỏi tay người kia và chạy đến một nơi ít người.

Người nọ phi thường tận tâm, thấy cậu bỏ chạy không muốn để cậu lại một mình, nhưng ngẩn người một lúc, sau đó đuổi theo cậu.

Dư Hi Dương chạy vào phòng thể dục bỏ hoang ở trường học của bọn họ, trốn trong phòng thay quần áo, Tần Lãm nhìn cậu nhốt mình lại, bước sang phòng bên cạnh, cũng đóng cửa lại.

Sau đó, Tần Lãm vươn một bàn tay xuyên qua khe vách ngăn, “Cậu nắm tay của tôi, thử xem hiệu quả hay không?”

Tần Lãm có thể cảm nhận được bàn tay kia từng chút một chạm vào lòng bàn tay mình, cọ đến lòng hắn có chút ngứa ngáy.

Trong không khí, mùi nước suối trên núi trong trẻo lạnh lùng cùng mùi lúa chín từng chút hoà quyện vào nhau, Tần Lãm ngoài ý muốn phát hiện chính mình giờ phút này thể xác và tinh thần sung sướng, đó là dấu hiệu cho thấy tin tức tố của hai người có độ tương xứng rất cao.

Cái tay kia thuỷ chung không dám nắm chặt, vẫn duy trì một lực độ thích hợp, có thể là cảm thấy như vậy hơi xấu hổ, đối phương còn nói: “Bạn học, tay của cậu thật xịn.”

Tần Lãm cũng không phải đặc biệt giỏi xã giao, sau khi nói “không sao” liền im lặng. Một lúc sau, Tần Lãm hỏi cậu: “Cậu học ở ban nào, tên gọi là gì?”

Đối phương không có đáp lại, có lẽ trong tình huống này cũng cảm thấy ngại ngùng nếu biết nhau nên Tần Lãm cũng không hỏi lại.

Hắn không biết trong lúc đó Dư Hi Dương ngồi xổm trên mặt đất dựa vào vách ngăn, tạm thời hôn mê một thời gian ngắn.

Sau khi tỉnh lại, Dư Hi Dương cảm thấy tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn tưởng rằng vừa rồi là hạ đường huyết, liền rút tay ra cảm ơn người kia.

Nghe thấy giọng nói của cậu, ngoài cảm mạo ra Tần Lãm cũng không nghe thấy gì khác, vì vậy hắn đi mở cửa trước, sau đó nghe thấy người bên trong bảo hắn chờ một chút.

Trong lúc Tần Lãm đang đợi ở cửa phòng tập thể dục, Tô Viễn vừa hẹn hò bí mật đi ngang qua hắn, Tần Lãm liền đem ánh mắt hướng đến khuôn mặt hồng nhuận của Tô Viễn.

Tô Viễn vẫn luôn hòa nhã với mọi người, khi thấy có người nhìn mình, anh mỉm cười lịch sự gật đầu với đối phương rồi mới rời đi trước.

Tần Lãm nhớ kỹ diện mạo của anh, quay đầu lại quyết định làm quen người này. Thật trùng hợp, mẹ của họ là bạn học chung hồi cấp ba.

Khi Dư Hi Dương đi ra, không thấy ai xung quanh, trong lòng liền ấm áp, Omega tốt bụng như vậy từ đâu ra? Làm những việc tốt mà không để lại tên.

- -----oOo------