Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc

Chương 7: Ngư Nhân Chi Vương



Chương 7: Ngư Nhân Chi Vương

Tại đầu ngón tay Trần Ý, một luồng sức mạnh kỳ diệu theo đó thoát ra chui vào vết bớt hình vỏ sò trên trán Sơ Đại.

Vết bớt hình vỏ sò trên trán Sơ Đại dần biến thành hình một cái vương miện, khi vương miện hình thành trong nháy mắt.

Mái tóc Sơ Đại từ ngắn ngủn bỗng kéo dài tới eo mới ngừng lại.

Ban đầu dung mạo Sơ Đại đã có thể so với các minh tinh trên Trái Đất, nhưng là hiện tại mái tóc dài tới eo khiến cho dung mạo Sơ Đại càng tăng thêm một bậc.

So với minh tinh chỉ có hơn chứ không kém.

Nếu để Sơ Đại xuất hiện tại Trái Đất, Trần Ý tin chắc chỉ bằng dung mạo, Sơ Đại cũng có thể trở thành ngôi sao hạng A.

Nhưng đây cũng không phải tất cả, thứ mà Trần Ý thật sự ban cho Sơ Đại còn ở phía sau.

Sơ Đại trời sinh là từ một con cá do Trần Ý điểm hóa linh tính mà tiến hóa.

Bởi vì bản thân hắn là một con cá, cho nên trời sinh đã đối với nước rất thân cận.

Thứ Trần Ý ban cho Sơ Đại chính là quyền năng khống thủy.

Sơ Đại cảm giác toàn thân mát mẻ, như là có một dòng nước chảy qua người, trong một giây lát hắn nhớ lại cảm giác khi còn là một con cá mặc sức bơi trong biển cả.

Nước trong hồ hóa thành một cọng dây thừng bay tới bên cạnh Sơ Đại.

Nước giống như là biến thành bộ phận kéo dài từ cánh tay của hắn.

Muốn điều khiển như thế nào thì điều khiển như thế đó.

Ta có quyền năng của Thần.

Sơ Đại lập tức minh bạch Thần đã trao cho hắn quyền năng thần thánh, thứ quyền năng mà chỉ Thần mới xứng đáng sỡ hữu.

Nhưng là Sơ Đại ngay lập tức lắc đầu.

Đây là quyền năng của Thần, một phàm nhân như hắn nếu sở hữu thứ quyền năng này chỉ làm vấy bẩn sức mạnh của Thần.

Là một tín đồ thành kính, Sơ Đại không cho rằng bản thân xứng đáng sở hữu quyền năng.

Chỉ Thần mới xứng đáng giữ thứ quyền năng vĩ đại này.

“Thành kính Thần ở trên, xin ngài hãy thu hồi thứ quyền năng này, ta không xứng đáng sỡ hữu nó” Sơ Đại kính cẩn nói.



“Vạn vật tồn tại trên cõi đời này, không có chuyện không xứng đáng hoặc xứng đáng. Nếu ngươi cảm thấy mình không xứng đáng, hãy dùng thời gian chứng minh cho ta xem, là liệu ngươi có xứng đáng với thứ quyền năng này không?” Trần Ý nhàn nhạt nói.

Trong mắt Sơ Đại đây là thứ quyền năng thần thánh, nhưng tại lập trường của Trần Ý, đó chỉ như một hạt cát giữa sa mạc.

Muốn cho đi thì cho.

Căn bản là tại thế giới vĩ mô, Trần Ý muốn làm gì thì làm.

Dùng ánh mắt của người thường sẽ không thể phỏng đoán chính xác ý nghĩ của hắn.

Sơ Đại bị lời lẽ dứt khoát của Trần Ý làm cho cúi đầu, hắn đối với Trần Ý thực hiện bái lạy.

Thần tồn tại tấm lòng cao cả, Thần đối với vạn vật sinh linh đều là công bằng tuyệt đối.

Đối với Thần không có con cưng.

Sơ Đại cảm thấy hổ thẹn, lúc trước hắn còn vì là con cưng của Thần mà cảm thấy tự đắc.

….

Đốm lửa tí tách nổ.

Trần Ý dáng người thẳng tắp đứng bên bờ biển, hắn ngẩng đầu nhìn Trường Sinh Tinh Thần.

“Xin Thần giải đáp ta một thắc mắc” Sơ Đại nói.

Trần Ý không trả lời ngay, nhưng là Sơ Đại ở cùng Thần một thời gian, hắn đại khái đã quen với tính cách của Thần.

Thần không phải một người thích nói, Thần thường ngày đều rất trầm ngâm, Thần thường xuyên ngắm nhìn Trường Sinh Tinh Thần.

Thần không trả lời, nhưng Thần vẫn lắng nghe lời ngươi nói.

“Ta đã thấy qua rất nhiều sinh mệnh, thấy qua tộc quần của bọn nó, cho dù là một bông hoa, nó cũng tồn tại một bông hoa tương đồng, nhưng là vì sao ta chưa hề thấy qua đồng loại của ta?”

Vấn đề này vẫn luôn khiến cho Sơ Đại đau đầu suy nghĩ.

Ban đầu hắn một thân một mình sinh tồn.

Nhưng là khi thấy qua rất nhiều sinh mệnh tộc quần, thấy qua những bông hoa giống nhau.



Trong tâm trí hắn nảy sinh một cảm giác gọi là cô đơn.

Cảm giác thứ tư mà Sơ Đại cảm nhận được, chính là cô đơn.

Thứ ba chính là tôn kính, khi nhìn thấy Thần, hắn đã biết tôn kính.

“Rồi ngươi sẽ có đồng loại” Trần Ý nhìn ra Sơ Đại cô đơn.

Đổi lại là hắn, hắn sẽ cảm giác giống như Sơ Đại.

….

Thời gian trôi qua.

Bên cạnh Sơ Đại từ từ xuất hiện một nhóm Ngư Nhân mới.

Sơ Đại tự nhiên trở thành lãnh tụ của bọn nó.

Đám Ngư Nhân quay quanh Sơ Đại, Sơ Đại mỗi một lời nói đều trở thành mệnh lệnh không thể làm trái, bọn nó đối với Sơ Đại tôn kính, như là Sơ Đại đối với Thần tôn kính.

Sơ Đại đi tới trước Trần Ý hỏi thăm.

Hắn muốn biết con đường phía trước như thế nào đi tiếp.

Hắn dường như đã lạc lối, như cái ngày lạc trong khu rừng, tỉnh tỉnh mê mê đi loạn.

Thống lĩnh đám Ngư Nhân không khiến hắn cảm thấy đầy đủ, dường như là còn thiếu đi một thứ gì đó quan trọng.

Trần Ý hỏi ngược lại nó.

Còn nhớ câu chuyện Lạc Long Quân và Âu Cơ mà Trần Ý trước kia đã kể cho nó nghe hay không?

Sơ Đại đối với câu chuyện mà Thần kể, một chữ cũng không quên, nhưng nó không hiểu bản ý của Thần nhắc nhở nó là gì?

Thần trả lời.

Lạc Long Quân là một vị Vương giả, ngươi cần trở thành một vị Vương giả, sứ mệnh của ngươi là dẫn dắt Ngư Nhân đi tới huy hoàng.

Vương giả.

Hai từ này như một hồi chuông nổ ra bên trong Sơ Đại, sứ mệnh của nó chính là trở thành Vương, gánh chịu trách nhiệm dẫn dắt Ngư Nhân trở nên huy hoàng.

Khiến cho toàn thể Ngư Nhân biết tới Thần vĩ đại, biết tới Thần thần tích.



“Ta sẽ trở thành Vương, Ngư Nhân Chi Vương” Sơ Đại ánh mắt bốc lên ánh sáng.

….

Một lần nữa, Sơ Đại lại tìm tới Trần Ý cầu xin Thần ban trí tuệ.

Thần nói, một chủng tộc cần có văn hóa và ngôn ngữ của riêng mình.

Không phải tất cả Ngư Nhân đều giống như Sơ Đại, có được năng lực thần giao cách cảm, bọn nó cần ngôn ngữ để giao tiếp.

Một chủng tộc không có ngôn ngữ của riêng mình chỉ là một đám sinh vật chưa khai trí tuệ.

Thần không ban cho Ngư Nhân ngôn ngữ.

Sơ Đại rời đi.

Hắn chìm trong suy nghĩ của bản thân mình, không tự chủ hằng ngày đều đi vòng quanh qua toàn bộ lãnh địa của Ngư Nhân.

Tại bất kỳ một nơi nào đó trong lãnh địa của Ngư Nhân, bọn hắn đều có thể thấy Sơ Đại thẩn thờ suy nghĩ.

Bọn hắn không biết Vương của bọn hắn đang nghĩ gì, nhưng vì đối với Vương tồn tại kính sợ, cho nên bọn hắn đều không dám làm phiền tới Vương.

Chợt một ngày nọ, Sơ Đại cũng không biết mình đã đi tới bên cạnh bờ biển.

Một âm thanh kỳ diệu đánh thức hắn.

Khi những con sóng cuộn trào mạnh mẽ, đập vào bờ đá tung bọt trắng xóa, âm thanh ấy trở nên hùng vĩ, dữ dội như tiếng gầm rú của thiên nhiên.

Nó khơi gợi trong Sơ Đại cảm giác sững sờ, choáng ngợp trước sức mạnh to lớn của đại dương.

Sau đó là tiếng sóng vỗ rì rào như lời thì thầm của đại dương, ẩn chứa nhiều điều bí ẩn mà con người chưa thể khám phá hết.

Âm thanh ấy khơi gợi trí tò mò, thôi thúc con người muốn tìm hiểu về thế giới kỳ diệu dưới lòng đại dương.

Lại có một âm thanh khác.

Âm thanh bên trong vỏ sò vang lên êm ái, mượt mà, như tiếng gió thổi qua những tán cây.

Nó như lời chào đón du dương của đại dương, khiến Sơ Đại cảm thấy thư giãn và dễ chịu.

Tiếng vỏ sò hòa quyện cùng tiếng sóng biển tạo nên âm thanh huyền ảo, bí ẩn như đưa Sơ Đại đến một thế giới khác.

Sơ Đại nhìn thấy một Ngư Nhân áp miệng vào vò sỏ, hắn đang thổi nên bản giao hưởng du dương của đại dương.