Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc

Chương 35: Những Ngày Trên Biển



Chương 35: Những Ngày Trên Biển

Sau nhiều giờ đấu tranh với cơn bão, cuối cùng bầu trời cũng bắt đầu quang đãng, sóng biển dịu lại. Con tàu Ngư Tiên, mặc dù bị hư hại một phần, nhưng vẫn đứng vững trên biển.

Tất cả thuyền viên thở phào nhẹ nhõm, dường như bọn hắn đã thoát khỏi nanh vuốt của tử thần.

Côn trở xuống từ cột buồm, thở phào: "Buồm đã được cố định. Cơn bão đã qua"

Ngọc Vũ ngồi bệt xuống sàn tàu, thở hổn hển: "Chúng ta đã làm được. Thật may mắn!"

Hải Phong cười lớn, giọng hào sảng: "Ha ha. Chúng ta đã vượt qua! Mọi người đã làm rất tốt!"

Thuỷ Lang mỉm cười, nhìn trời: "Bầu trời đã quang đãng trở lại. Chúng ta tiếp tục hành trình thôi"

Côn gật đầu: “Hành trình phía trước còn chờ đợi ta chúng ta, nhưng trước tiên mọi người hãy nghỉ ngơi hồi phục lại sức đã”

“Hoan hô thuyền trưởng” Đám thuyền viên vốn đã cạn kiệt sức lực hô to.

Sau cơn bão, mặt biển trở nên yên bình hơn, nhưng không khí trên tàu vẫn căng thẳng. Các thủy thủ bắt đầu trò chuyện, chia sẻ những truyền thuyết và tín ngưỡng của họ để giữ tinh thần vững vàng.

"Ngươi đã nghe về con quái vật biển cả có hình dạng giống rồng chưa? Người ta nói nó có thể điều khiển bão tố" Hải Phong ngồi bên cạnh Ngọc Vũ, nhìn mặt biển mênh mông.

Vốn vừa trải qua cơn bão kinh khủng, đám người có chút kháng cự với chủ đề này.

Nhưng là đám người Ngọc Vũ dường như không hề cảm thấy e ngại.

"Có chứ, nhiều lần ta đã nghe kể về nó. Đó là cự thú Sis, một sinh vật khổng lồ có vảy xanh biếc, đôi mắt đỏ rực và đôi cánh khổng lồ. Người ta tin rằng nó có khả năng gọi lên những cơn bão dữ dội nhất"

Ngọc Vũ mỉm cười, nhìn lên bầu trời.



"Người ta nói rằng cự thú Sis xuất hiện khi biển cả cần thanh tẩy. Nhưng ta cũng nghe rằng nó sẽ không t·ấn c·ông những người có trái tim trong sáng và lòng can đảm" Thủy Lang nhấc ly nước nói.

“Nói như vậy, cơn bão vừa rồi không phải là do cự thú Sis gây ra rồi” Côn đột nhiên hài hước chen ngang.

Đám người cười to vui vẻ, bọn hắn hiểu thâm ý trong câu nói của Côn.

“Thuyền trưởng, ngươi còn biết nói đùa”

“Ta đương nhiên còn biết nhiều hơn thế” Côn bĩu môi.

Côn ngồi xuống cùng nhóm thủy thủ, tò mò hỏi: "Ngọc Vũ, ngươi tôn thờ ngôi sao, phải không? Ngươi tin vào điều gì khi nhìn lên bầu trời đó?"

Ngọc Vũ ánh mắt sáng lên, nói với niềm tin mãnh liệt: "Đúng vậy. Ta tin rằng các ngôi sao là dấu hiệu của thần linh, đặc biệt là Thủy Tổ Thần. Thần linh dõi theo chúng ta, dẫn lối cho những ai tin tưởng và cầu nguyện"

“Ngư Nhân chúng ta có truyền thuyết, Thần bởi vì thương tiếc chúng sinh vạn vật, cho nên mới tạo ra Trường Sinh Tinh Thần dẫn lối, để thế giới đen tối này có một tia sáng” Hải Phong

nhiệt tình nói.

“Đúng, Trường Sinh Tinh Thần chính là tín ngưỡng của ta” Ngọc Vũ tinh thần sảng khoái nói.

Hải Phong gật đầu, hào sảng nói: "Ta cũng từng nghe rất nhiều thần tích của Thủy Tổ Thần. Người đã tạo ra biển cả và tất cả sinh vật trong đó. Chúng ta phải tôn trọng và cầu nguyện để thần linh bảo vệ chúng ta"

Nhắc tới Thủy Tổ Thần, đám Ngư Nhân ai nấy đều dâng lên tôn kính.





Trên tàu Ngư Tiên, buổi tối yên bình sau cơn bão đầu tiên. Các thủy thủ cùng nhau ăn uống để lấy lại sức lực.

Côn, với tính cách kiêu hãnh nhưng chưa hiểu hết các quy tắc trên biển, đã phạm phải một điều cấm kỵ.

Côn ngồi bên cạnh bếp lửa, nướng một con cá: "Ta đói lắm rồi. Chúng ta đã vượt qua cơn bão, bây giờ là lúc thưởng thức món cá ngon này"

Vừa nói Côn bắt đầu lật con cá để nướng đều hai mặt.

Hải Phong hốt hoảng, lao tới ngăn Côn lại: "Dừng lại, thuyền trưởng! Ngươi không thể lật mặt cá như vậy!"

Côn ngạc nhiên, nhìn Hải Phong: "Tại sao không? Ta chỉ muốn nướng đều hai mặt thôi mà"

Ngọc Vũ bên cạnh vội vàng giải thích: "Có những quy tắc mà ngươi phải tuân theo trên biển. Lật mặt cá khi đang đi thuyền là điều cấm kỵ. Nó mang lại điềm xấu, như thể chúng ta đang lật ngược số phận của mình"

Thuỷ Lang gật đầu, giọng trầm ngâm: "Đúng vậy, thuyền trưởng. Những điều cấm kỵ này không phải là mê tín vô căn cứ. Chúng ta đã tuân theo từ đời này sang đời khác để đảm bảo sự an toàn và may mắn trên biển"

Chủ đề dẫn lên hứng thú, các thủy thủ quây quần bên nhau, chia sẻ những quy tắc và truyền thuyết về biển cả, nhắc nhở Côn về những điều không nên làm khi đi thuyền.

Côn đặt con cá xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Ta xin lỗi, ta không biết về những điều này. Các ngươi có thể nói cho ta biết còn những điều gì không nên làm khi đi thuyền không?"

Hải Phong mỉm cười, hào sảng: "Dĩ nhiên rồi. Ngươi không nên huýt sáo trên thuyền. Người ta tin rằng tiếng huýt sáo sẽ gọi đến những cơn gió mạnh và bão tố"

Vừa nói, có một tên thủy thủ nhanh chóng dùng hai tay bịt mồm.

Ngọc Vũ nói thêm: "Và đừng bao giờ mang theo chuột trên thuyền. Chuột được coi là biểu tượng của sự p·há h·oại và điềm xấu. Chúng có thể làm hỏng lương thực và làm tổn hại đến con tàu"

Thuỷ Lang trầm tư: "Một điều nữa, không được để giày dép ngửa lên trên thuyền. Điều này biểu thị sự bất kính với thần linh biển cả, có thể mang lại sự bất hạnh cho chúng ta"

Sau khi nghe những quy tắc này, Côn cùng các thủy thủ ngồi lại bên nhau, cầu nguyện để xua tan điềm xấu và hy vọng cho một chuyến đi an toàn.



Côn chắp tay, nghiêm túc cầu khẩn:"Thủy Tổ Thần, ta xin lỗi vì những sai lầm của mình. Xin hãy bảo vệ chúng ta và dẫn dắt chúng ta an toàn đến tân lục địa"

Hải Phong đặt tay lên vai Côn, cười to: "Không sao đâu, Côn. Ai cũng có lúc mắc sai lầm. Quan trọng là chúng ta học hỏi từ chúng và tiếp tục tiến lên"

Ngọc Vũ gật đầu, ánh mắt đầy hy vọng: "Chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn, miễn là chúng ta giữ vững niềm tin và lòng dũng cảm"

Thuỷ Lang trầm ngâm: "Đúng vậy. Cùng nhau, chúng ta sẽ vượt qua mọi thử thách mà biển cả mang đến"

Đêm khuya trên tàu Ngư Tiên, ánh lửa bập bùng từ bếp lò tỏa sáng lên gương mặt các thủy thủ. Sau khi đã biết về những điều cấm kỵ trên biển và thực hiện nghi lễ cầu nguyện, mọi người ngồi lại cùng nhau, chia sẻ câu chuyện và mộng tưởng của mình.

"Các ngươi biết không, sau hành trình này, ta muốn trở về và mở một quán mực nướng. Ta sẽ nướng những con mực tươi ngon nhất, phục vụ những người bạn thân yêu của mình"

Hải Phong cười to, ánh mắt sáng ngời.

Côn ngạc nhiên, tò mò: "Quán mực nướng ư? Ngươi nghĩ rằng đó là một ý tưởng tốt sao?"

Hải Phong gật đầu, đầy nhiệt huyết: "Đúng vậy, thuyền trưởng. Ta đã mơ về điều này từ lâu rồi. Hương vị của biển cả trên từng miếng mực, sẽ mang lại niềm vui và hạnh phúc cho mọi người. Ta muốn chia sẻ những gì ta yêu thích nhất với thế giới"

Lời nói của Hải Phong khơi gợi lòng nhiệt tình trong lòng các thủy thủ, khiến họ náo nhiệt và chia sẻ mộng tưởng của mình.

Ngọc Vũ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: "Ta muốn khám phá tất cả những ngôi sao trên bầu trời. Ta sẽ viết một cuốn sách về chúng, về cách mà chúng dẫn dắt chúng ta qua những đêm tối mịt mù"

Thuỷ Lang trầm ngâm, giọng chậm rãi: "Ta muốn trở về làng chài của mình và dạy cho bọn trẻ về biển cả. Ta sẽ kể cho chúng nghe về những chuyến hành trình, về những thử thách và cả những điều kỳ diệu mà biển cả mang đến"

Côn nhìn mọi người, với nụ cười nhẹ: "Ta... có lẽ ta muốn trở thành một chiến binh vĩ đại, được mọi người kính trọng như Lãng. Ta muốn tìm vinh quang cho bản thân"

….

Những ngày lênh đênh trên biển cứ yên bình như thế trôi qua, mỗi ngày là một câu chuyện của bọn hắn.