Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc

Chương 28: Hí Kịch Gia



Chương 28: Hí Kịch Gia

"Ôi trời! Nhìn khuôn mặt hắn kìa!" Đứa trẻ thốt lên, giọng đầy sợ hãi và kinh ngạc.

Hải Tử cúi gằm mặt, cảm giác tự ti và đau đớn trào lên.

Hải Tử biết mình khác biệt, và nó đã quen với những ánh mắt sợ hãi, kỳ thị. Nhưng những lời nói của đứa trẻ này vẫn khiến lòng nó đau nhói.

Tú đứng bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Hải Tử, và nhận ra rằng điều này không thể tiếp tục. Nó biết rằng Hải Tử cần một sự thay đổi, một cách để không bị ánh nhìn và những lời bàn tán tiêu cực ảnh hưởng đến mình nữa.

"Từ từ đã, Hải Tử. Ta có một ý này" Tú nói, mắt sáng lên với ý tưởng mới. "Ngươi đợi ở đây một chút nhé"

Tú chạy nhanh về phía các cửa hàng quanh quảng trường, lục lọi tìm kiếm thứ gì đó. Một lát sau, cậu quay lại với một mảnh vải lớn, một ít sơn và dây buộc.

"Ta sẽ làm cho ngươi một chiếc mặt nạ. Nó sẽ che đi nửa khuôn mặt bị phỏng của ngươi, và ngươi sẽ trông thật ngầu, thật bí ẩn"

Hải Tử ngạc nhiên nhìn Tú, không ngờ rằng bạn thân của mình lại nghĩ ra ý tưởng này.

"Ngươi thực sự nghĩ rằng một chiếc mặt nạ sẽ giúp ta sao?"

"Đúng vậy! Ngươi sẽ không phải lo lắng về ánh mắt của người khác nữa. Hơn nữa, chiếc mặt nạ sẽ khiến ngươi trông thật đặc biệt và cuốn hút. Chúng ta sẽ tiếp tục biểu diễn mà không phải bận tâm về điều đó" Tú khẳng định, bắt đầu cắt vải và sơn.

Hải Tử ngồi im lặng, nhìn Tú làm việc với sự tỉ mỉ và tận tâm. Nó cảm thấy một niềm hy vọng mới trỗi dậy trong lòng. Có lẽ, chiếc mặt nạ này sẽ giúp nó vượt qua nỗi ám ảnh về khuôn mặt bị phỏng của mình.

Một lúc sau, Tú đưa cho Hải Tử chiếc mặt nạ vừa hoàn thành.

"Này, thử đeo nó vào xem."

Hải Tử nhận lấy chiếc mặt nạ, cẩn thận đeo lên mặt. Chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt bị phỏng, chỉ để lộ đôi mắt sáng và nửa khuôn mặt còn lại.

Hải Tử nhìn mình trong tấm gương nhỏ Tú mang theo, nó nhận thấy sự thay đổi. Hải Tử không còn thấy mình xấu xí nữa, mà thay vào đó là một người mang theo vẻ bí ẩn, cuốn hút.



"Ngươi thấy sao?" Tú hỏi, đôi mắt nhỏ đầy kỳ vọng.

Hải Tử mỉm cười nhẹ, cảm giác tự tin trở lại.

"Ta nghĩ... ta thích nó. Cảm ơn ngươi, Tú"

"Không có gì đâu, bạn của ta. Chúng ta sẽ tiếp tục biểu diễn và mang lại niềm vui cho mọi người. Hãy cùng nhau tạo ra những vở kịch thật tuyệt vời nhé" Tú nói, vỗ vai Hải Tử động viên.

“Tất nhiên” Hải Tử vui vẻ gật đầu.

“Ta muốn mọi người sẽ gọi mình là Hí Kịch Gia” Hải Tử nghiêm túc nói.

“Tốt, quý ngài Hí Kịch Gia” Tú cười hì hì trêu nó.

“Ta không phải quý ngài” Hải Tử khuôn mặt đỏ lên nói.



Một buổi tối, khi ánh đèn đường bắt đầu sáng lên, bọn nó quyết định lại diễn vở kịch đặc biệt về cuộc sống của những Ngư nhân và sự dũng cảm của Lãng. Bọn nó hi vọng rằng câu chuyện này sẽ thu hút được nhiều người hơn.

"Ngươi sẵn sàng chưa, Hải Tử?" Tú hỏi, giọng đầy quyết tâm.

Hải Tử gật đầu, cầm lấy con rối Lãng, hít một hơi thật sâu. "Ta sẵn sàng. Chúng ta sẽ làm điều này cùng nhau, Tú"

Và rồi, dưới ánh đèn mờ ảo, Hải Tử và Tú bắt đầu diễn. Những con rối chuyển động nhịp nhàng, kể lại câu chuyện đầy cảm xúc.

Tiếng nói của Tú vang lên rõ ràng, mang lại sức sống cho các nhân vật. Lần này, một vài người dừng lại, chăm chú theo dõi.

Những ánh mắt tò mò bắt đầu xuất hiện, và rồi dần dần, mọi người bắt đầu tụ tập xung quanh sân khấu nhỏ.

Câu chuyện về Lãng và cuộc chiến với Megalodon đã bắt đầu thu hút sự chú ý.



Sau khi kết thúc biểu diễn, Hải Tử lắng nghe những tiếng vỗ tay không ngớt từ khán giả. Trong lòng nó kích động không thôi.

Hải Tử mang theo chiếc mặt nạ, cúi người nói.

“Xin chào, ta là Hí Kịch Gia, rất hân hạnh được cống hiến vở kịch đến với tất cả mọi người”

“Hí Kịch Gia!”

“Hí Kịch Gia!”

Khán giả hào hứng hô lên tên nó.

Tú ở phía sau cánh gà nhìn lấy Hải Tử, ánh mắt cong lại thành hình lưỡi liềm, đáy mắt hiện lên ý cười.

Từ đó về sau, Hải Tử đeo chiếc mặt nạ trong mọi buổi biểu diễn. Nó cảm thấy tự tin hơn, và khán giả cũng không còn sợ hãi hay kỳ thị nó nữa.

Hải Tử và Tú tiếp tục hành trình của mình, mang lại niềm vui và hy vọng cho mọi người qua những vở kịch con rối đầy cảm xúc và ý nghĩa.



Vài năm trôi qua, đoàn kịch nhỏ của Hải Tử và Tú đã có chút danh tiếng. Những buổi biểu diễn của bọn hắn thu hút ngày càng nhiều người xem, và sự nổi tiếng của bọn hắn dần lan rộng khắp Triều Thần Quốc.

Tuy nhiên, dù đạt được thành công, cả hai vẫn cảm thấy không hài lòng. Bọn hắn luôn cảm nhận rằng còn thiếu điều gì đó trong những vở kịch của mình.

Một buổi chiều nọ, sau khi kết thúc buổi diễn, Hải Tử và Tú ngồi bên lề đường, nhìn dòng người tản mác dần.

Hải Tử, thở dài một cách mệt mỏi. Tú, với ánh mắt lo lắng, hỏi:



"Ngươi sao vậy, Hải Tử? Ngươi có vẻ không vui?"

"Ta không biết, Tú. Mặc dù chúng ta đã có chút danh tiếng, ta vẫn cảm thấy có điều gì đó thiếu sót trong các vở kịch của mình" Hải Tử trả lời.

Tú im lặng, cũng cảm nhận được nỗi trăn trở của Hải Tử. Hai người bạn ngồi thinh lặng, chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Bỗng nhiên, một đứa trẻ nhỏ, từng xem vở kịch của họ, tiến đến gần. Đứa trẻ cầm một viên kẹo đường, ánh mắt sáng lên đầy ngây thơ và nói:

"Hí Kịch Gia thúc thúc, ta thích vở kịch của thúc lắm. Nhưng mà... ta nghĩ, nếu có thêm chút buồn, thì vở kịch sẽ hay hơn nhiều"

Hải Tử ngạc nhiên, đôi mắt mở to nhìn đứa trẻ.

"Ngươi nói gì cơ?"

"Ta nghĩ, đôi khi buồn cũng làm cho vui hơn, giống như lúc mẹ ta kể chuyện. Có những lúc mẹ kể chuyện buồn, nhưng sau đó thì lại vui lắm. Hí Kịch Gia thúc thúc hiểu không?" Đứa trẻ dùng trí tuệ non nớt của mình giải thích, nụ cười ngây thơ trên môi.

Tú bật cười, xoa đầu đứa trẻ.

"Ngươi thật thông minh đấy, nhóc con. Cảm ơn ngươi nhé"

Khi đứa trẻ rời đi, Hải Tử ngồi thẫn thờ, suy nghĩ về lời nói của nó.

Hắn nhận ra rằng, trong suốt thời gian qua, hắn đã luôn trốn tránh nỗi đau buồn của mình, sợ rằng nó sẽ làm hỏng những vở kịch.

Nhưng sự thật là, chính nỗi đau buồn đã tạo nên con người hắn ngày hôm nay. Hắn cần phải đối mặt và chấp nhận nó, để tạo ra những vở kịch chân thực và cảm động hơn.

"Tú" Hải Tử nói, giọng chắc chắn hơn: "Ta đã hiểu rồi. Chúng ta cần thêm yếu tố đau buồn vào vở kịch. Chỉ có niềm vui không đủ, nó chỉ là cái vỏ ngoài thiếu sót. Chúng ta cần kể những câu chuyện thực sự, những câu chuyện phản ánh cả niềm vui lẫn nỗi đau của cuộc sống"

Tú nhìn Hải Tử, đôi mắt sáng lên.

"Ngươi nói đúng, Hải Tử. Chúng ta sẽ làm như vậy. Chúng ta sẽ kể những câu chuyện thật sự, không chỉ mang lại niềm vui mà còn giúp mọi người cảm nhận được nỗi đau và vượt qua nó"

Và thế là, Hải Tử và Tú bắt đầu viết những vở kịch mới, đầy cảm xúc và ý nghĩa. Bọn hắn kể về nỗi đau mất mát, về hy vọng và niềm tin. Những vở kịch của bọn hắn không chỉ mang lại niềm vui mà còn chạm đến trái tim của người xem, giúp những Ngư Nhân cảm nhận và thấu hiểu sâu sắc hơn về cuộc sống.

Buổi diễn đầu tiên với yếu tố mới được tổ chức tại quảng trường trung tâm của Triều Thần Quốc.

Người dân từ khắp nơi kéo đến, tò mò về sự thay đổi mà Hải Tử và Tú đã hứa hẹn. Khán đài chật kín, ánh đèn sân khấu bắt đầu sáng lên, chiếu rọi những con rối và khuôn mặt đầy tập trung của Hải Tử và Tú.