Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc

Chương 20: Nỗi Kinh Hoàng Lan Tràn



Chương 20: Nỗi Kinh Hoàng Lan Tràn

Những con gấu bông, với đôi mắt sáng rực và dáng vẻ lầm lì, bắt đầu tỏa ra khắp các con phố của thành phố Thần Hỏa.

Chúng lùng sục từng ngõ ngách, mỗi con gấu bông như một kẻ săn mồi không mệt mỏi, tìm kiếm dấu vết của t·ội p·hạm.

Đôi mắt sáng của chúng chiếu sáng bóng tối, như những ngọn hải đăng nhỏ bé trong đêm đen.

Một tên trộm đang loay hoay với ổ khóa của một cửa hàng trang sức.

Hắn không ngờ rằng mình đang bị quan sát.

Một con gấu bông xuất hiện từ bóng tối, đôi mắt sáng rực làm hắn giật mình.

"Cái quái gì đây...?" Hắn hét lên, lùi lại trong hoảng loạn.

Nhưng con gấu bông không để hắn trốn thoát.

Nó lao tới với tốc độ kinh ngạc, đôi tay nhỏ bé nhưng mạnh mẽ của nó nắm chặt chân tên trộm, khiến hắn ngã lăn ra đất.

Nỗi kinh hoàng lan tràn.

Những con gấu bông không dừng lại ở đó.

Chúng tiếp tục săn lùng, không ngừng nghỉ.

Một nhóm t·ội p·hạm đang c·ướp một cửa hàng điện tử, đột nhiên bị t·ấn c·ông bởi một bầy gấu bông.

Đôi mắt sáng rực của chúng làm cho cả nhóm t·ội p·hạm hoảng loạn.

"Chạy mau! Đây là ma quái gì vậy?" Một tên hét lên, cố gắng chạy trốn.

Nhưng không kẻ nào thoát được.

Những con gấu bông nhảy lên, bao vây nhóm t·ội p·hạm.

Chúng sử dụng móng vuốt sắc bén để hạ gục từng tên một.

Một con gấu bông nhảy lên lưng tên cầm đầu, cắn mạnh vào vai hắn, khiến hắn đau đớn hét lên.

“Chạy! Chạy thôi!” tên khác la lớn, nhưng không kịp. Những con gấu bông đã nhanh chóng tóm lấy hắn, kéo ngã xuống đất.

Trên khắp các con phố của Thành phố Thần Hỏa, những tên t·ội p·hạm bắt đầu truyền tai nhau về cơn ác mộng mới.

"Những con gấu bông với đôi mắt sáng rực" trở thành nỗi kh·iếp sợ của bất kỳ ai có ý định gây tội ác.





Lúc này những anh hùng đã tụ tập về cùng với nhau.

Zephyr, với khả năng điều khiển gió, xuất hiện đầu tiên.

Một cơn gió mạnh mẽ thổi qua, cuốn theo những tên t·ội p·hạm ra xa khỏi đám đông đang hoảng loạn.

"Hãy đứng vững! Chúng tôi sẽ bảo vệ mọi người!" Zephyr hét lên, giọng nói mạnh mẽ và đầy quyết tâm.

Ngay sau đó, Lyra, với đôi cánh ánh sáng, lao xuống từ bầu trời, phát ra những tia sáng mạnh mẽ làm mù mắt những kẻ xấu.

Cô lướt qua từng góc phố, ánh sáng rực rỡ như mặt trời chiếu sáng.

"Không còn chỗ nào cho sự tăm tối ở đây!" Lyra hét lên, giọng nói vang vọng, mang lại niềm tin và hy vọng cho những người dân.

Titan, với sức mạnh siêu phàm, xuất hiện như một ngọn núi sừng sững.

Với từng cú đấm mạnh mẽ, anh hạ gục từng tên t·ội p·hạm một cách dễ dàng.

"Chúng không có cơ hội nào đâu!" Titan nói, giọng trầm ấm nhưng đầy quyền lực.

Inferna, với khả năng điều khiển lửa, xuất hiện cuối cùng.

Những q·uả c·ầu l·ửa từ tay cô bay ra, tạo nên những vòng lửa bảo vệ xung quanh người dân, đẩy lùi những kẻ ác.

"Chúng ta sẽ đốt cháy mọi sự gian ác!" Inferna kêu lên, giọng nói đầy nhiệt huyết và lửa đam mê.



Đang đi, mũ trùm đầu kín mít, Trần Ý bỗng nhận thấy có điều gì đó bất thường.

Trên mái nhà đối diện, một nhóm người mang thiết bị giống như patin cậu từng thấy xuất hiện.

Họ bay nhảy linh hoạt giữa các tòa nhà, như những bóng ma trong đêm tối.

Thiết bị patin của họ không phải là những đôi giày thông thường.

Chúng được trang bị công nghệ Vals tiên tiến, với động cơ phản lực nhỏ gọn và hệ thống điều khiển tự động.

Ánh sáng xanh từ động cơ tạo nên những vệt sáng rực rỡ trên bầu trời, như những ngôi sao băng lao nhanh qua màn đêm.

Những người dùng thiết bị patin bay lượn qua các tòa nhà, mỗi động tác đều mềm mại và uyển chuyển như một điệu múa.



Họ di chuyển với tốc độ chóng mặt, nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác mà không một chút do dự.

“Tấn công”

Một người trong nhóm ra mệnh lệnh.

Ngay lập tức, cả nhóm phân tán, bay lượn qua các tòa nhà như những cánh chim đại bàng.

Mỗi người đều chọn mục tiêu của riêng mình, lao xuống với tốc độ kinh hoàng.

Khi đáp xuống, họ lướt đi nhẹ nhàng như những chiếc lá rơi, không để lại bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng gió rít qua.

Đôi patin phản lực phát ra tiếng động cơ êm ái, giúp bọn họ tiếp cận mục tiêu một cách nhanh chóng và chính xác.

Họ lướt qua những con hẻm tối tăm, nhảy qua các lan can và tường rào một cách dễ dàng.

Mỗi cú đá, mỗi cú đấm đều được thực hiện với độ chính xác tuyệt đối, hạ gục từng tên t·ội p·hạm mà không để lại một cơ hội phản kháng.

"Cái gì... Cái quái gì đang xảy ra vậy?" Một tên t·ội p·hạm hoảng hốt la lên trước khi bị một cú đá từ trên cao giáng xuống, hất văng hắn ra xa.

"Bọn họ là ai?" Trần Ý tự hỏi, mắt không rời khỏi nhóm người kia.

Những người này di chuyển nhanh như chớp, dùng patin bay nhảy để tiếp cận các tên t·ội p·hạm mà không để lại một dấu vết.

Những tên t·ội p·hạm chưa kịp phản ứng đã bị hạ gục trong nháy mắt.

Tiếng động cơ patin hòa lẫn với tiếng hét đau đớn của bọn t·ội p·hạm, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn nhưng đầy hiệu quả.

"Không thể nào! Chúng ta bị phục kích rồi!" Một tên t·ội p·hạm hét lên trước khi b·ị đ·ánh gục bởi một cú đá mạnh.

Chỉ sau vài phút, tất cả những tên t·ội p·hạm đều nằm la liệt trên mặt đất, b·ất t·ỉnh hoặc bị trói chặt.



Kẻ quan sát Trần Ý ngồi trên nóc nhà khi nãy, mặc một chiếc quần bò đặc biệt, với những sợi dây dài gắn liền với các móc câu bén nhọn.

Hắn đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng quét qua khung cảnh hỗn loạn phía dưới, rồi nhẹ nhàng đẩy chân, thiết bị như patin dưới chân hắn khởi động, khiến hắn trở thành một cái bóng không thể nắm bắt.

"Đêm nay, bóng tối sẽ phải lùi bước" Hắn thì thầm, giọng nói như tiếng vọng trong đêm đen.

Hắn di chuyển qua các mái nhà, nhanh nhẹn và lặng lẽ như một con báo đêm.

Những sợi dây dài với móc câu bén nhọn dưới quần bò của hắn vươn ra, cắn xé không gian như những hàm răng của một con cá mập khát máu.



Hắn lao từ mái nhà này sang mái nhà khác, không một ai có thể theo kịp, không một ai có thể nhìn thấy hắn rõ ràng.

Bên dưới, những tên t·ội p·hạm đang hoành hành, c·ướp b·óc và làm hại người dân.

Chúng tưởng rằng không ai có thể ngăn cản được chúng trong đêm đen này.

Nhưng chúng đã lầm.

"Bóng tối thật tuyệt vời, không phải sao?" Một tên t·ội p·hạm cười khẩy, nắm chặt túi đồ c·ướp được.

"Phải, không có ai ngăn cản chúng ta được" Một tên khác đáp, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam.

Đột nhiên, từ phía trên, một tiếng rít gió vang lên.

Một tên t·ội p·hạm chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một móc câu bén nhọn từ trên cao lao xuống, móc vào người và kéo lên không trung.

"Aaaah! Cứu tôi!" Hắn hét lên, kinh hoàng khi bị kéo lên cao.

Những tên khác nhìn lên, chỉ thấy một cái bóng lướt qua nhanh như chớp.

Trước khi chúng kịp phản ứng, những sợi dây dài với móc câu đã vươn ra, cắn xé như những hàm răng cá mập, kéo từng tên một lên không trung và ném chúng xuống đất, hạ gục chúng một cách tàn nhẫn.

Máu tươi theo móc câu vung vẩy khắp vách tường.

Kẻ mang patin thè lưỡi thích thú.

Hắn nở nụ cười điên loạn.

Hắn tiếp tục di chuyển qua các mái nhà, đôi patin dưới chân hắn phát ra những tia sáng nhẹ nhàng trong đêm.

Hắn không để lại dấu vết, không tiếng động, chỉ có những tên t·ội p·hạm bị hạ gục nằm rải rác trên đường phố.

"Chạy đi! Có thứ gì đó trên mái nhà!" Một tên t·ội p·hạm hét lên, hoảng loạn.

"Không... không thể nào... chúng ta phải thoát khỏi đây!" Tên khác lắp bắp, mắt đầy sợ hãi.

Nhưng chúng không có cơ hội.

Từng tên một, chúng bị kéo lên, bị hạ gục bởi những móc câu bén nhọn.

Hắn di chuyển quá nhanh, quá tàn nhẫn, không để lại chút cơ hội nào cho chúng phản kháng.

Khi cuộc t·ấn c·ông kết thúc, những tên t·ội p·hạm nằm la liệt trên đường phố, bị hạ gục một cách tàn bạo.

Kẻ lạ mặt đứng trên nóc nhà, nhìn xuống cảnh tượng dưới chân, đôi mắt lạnh lùng và vô cảm.

"Đêm nay, bóng tối đã thuộc về ta"

Hắn thì thầm, rồi nhẹ nhàng biến mất vào đêm đen, như chưa từng tồn tại.