Sủng Hôn Rêu Rao

Chương 16



Editor: MyYen050296 (Vân Khinh)

Mẹ nó, bị lão công bắt gặp cùng nam nhân khác quay cảnh hôn nhau là có cảm giác gì?

Phó Âm Sênh ngoan ngoãn cúi đầu: Trừ bỏ muốn chết không còn cảm giác khác.

Đặc biệt là Mục Hoài còn có cái loại cười như không cười này ánh mắt nguy hiểm nhìn cô, trong lòng cô lúc này cơn ớn lạnh chạy dọc khắp toàn thân.

Cảm thấy rằng Mục Hoài muốn giết chết cô.

Anh là người rất xem trọng gánh nặng hình tượng nam nhân, nếu không, gặp những chuyện xấu trên mạng kia còn có thể tức đến thở không được rồi.

Hiện tại lại nhìn thấy bà xã của mình cùng nam nhân khác hôn hôn.. Trong lòng tức giận đến muốn ngất xỉu.

Cố tình đạo diễn còn dùng loa lớn kêu lên: "Tiếp tục tiếp tục, hôn kịch liệt một chút, phải để cho nhà đầu tư của chúng ta biết trình độ của diễn viên trong đoàn!"

"Phốc.."

Nam nhân vẫn luôn đứng ở bên người Mục Hoài bỗng nhiên cười ra tiếng nói: "Vương đạo, tôi như thế nào không nhớ rõ, chính mình đầu tư bộ phim này."

Vương đạo cười hắc hắc: "Khoa trương cách nói khoa trương cách nói, chính là để cho bọn họ thể hiện một chút kĩ thuật"

Đạo diễn đứng bên kia chuyện trò vui vẻ, còn Phó Âm Sênh đang quay bên này, thực ra cũng không có trấn định như vẻ ngoài.

"Tiếp tục sao?"

Thẩm Thiêm nhẹ nhàng xoa một bên tai của Phó Âm Sanh nhẹ giọng nói.

Hơi thở ấm áp của nam nhân nghênh diện mà đến, Phó Âm Sênh cảm thấy ánh mắt phía sau bỗng chốc lạnh lẽo hơn, tựa như kim đâm, dường như có thể đâm thủng phía sau lưng cô.

Theo bản năng nghiêng đầu tránh thoát hơi thở Thẩm Thiêm: "Đạo diễn nói tiếp tục, vậy thì tiếp tục."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng.. thời điểm Phó Âm Sênh thật sự muốn hôn lên, động tác lại so với ai đều chần chờ hơn.

Nhìn Phó Âm Sênh không vào trạng thái, Vương đạo bạo phát tính tình: "Dư Hoàng sao lại thế này?"

Đạo diễn giơ loa lớn, đi lên trước, trực tiếp oán giận đến bên lỗ tai Phó Âm Sênh quát: "Vừa rồi vẫn còn quay rất tốt, như thế nào nhà đầu tư mới tới, trạng thái lại kém như vậy?"

"Trạng thái tốt một chút a, kim chủ ba ba mới có thể cho chúng ta thêm nhiều đầu tư."

Những lời này, đạo diễn là nói nhỏ ở bên tai bọn họ.

Phó Âm Sênh vẻ mặt do dự nhìn đạo diễn, cô cảm thấy.. Nếu Mục Bá Bá là nhà đầu tư của đoàn phim bọn họ, dựa theo tính tình keo kiệt bủn xỉn kia của Mục Bá Bá, vậy.. Cô quay xong cảnh hôn này, đầu tư cũng cắt luôn.

Bất quá, không muốn làm trò trước mặt Thẩm Thiêm, Phó Âm Sênh cũng không có nói ra với đạo diễn.

Trọng điểm là, đạo diễn còn lớn giọng gào thét thời điểm bọn họ hôn nhau nhất định phải tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía.

Phô bày kỹ thuật diễn.

Lấy kỹ thuật diễn của bọn họ ra để ngợi khen.

Thẩm Thiêm nhìn ra được Phó Âm Sênh không muốn quay cảnh hôn này, hướng núi giả mà dựa vào, thần sắc hơi mang theo không khoẻ: "Thực xin lỗi đạo diễn, không phải Phó lão sư trạng thái không tốt, là tôi trạng thái không tốt, ảnh hưởng đến Sênh Sênh."

"Bằng không, trước tiên nghỉ ngơi trong chốc lát rồi tiếp tục quay?"

Nghỉ ngơi trong chốc lát không phải lát nữa cũng sẽ quay sao, Phó Âm Sênh khẽ cắn môi, nhìn vào mắt Thẩm Thiêm nói: "Không cần! Hiện tại liền quay!"

Sớm chết sớm siêu sinh.

Cô cứ coi như miệng Thẩm Thiêm là một miếng thịt chiên bơ xốp giòn ngon ngọt đi!

"Thật sự được?" Đạo diễn nghi hoặc nhìn cô, ông biết rõ, vừa rồi Thẩm Thiêm nói, chỉ là vì cô giải vây mà thôi.

"Được!" Phó Âm Sênh chắc chắn gật đầu, lại không dám nhìn ánh mắt Mục Hoài.

Trong lòng cô sợ nha.

Lúc này, Ôn Hành đột nhiên thong thả ung dung đi tới nói: "Hiện tại Cục điện ảnh rất nghiêm khắc, mấy phân cảnh mãnh liệt càng ít càng tốt, mọi người nhớ quay cảnh thuần khiết một chút.."

Ánh mắt Mục Hoài vốn dĩ bình tĩnh không gợn sóng, nhàn nhạt nhìn hắn liếc mắt một cái.

Nhà đầu tư. Họ Ôn. Ba ba nào đó lập tức đổi giọng, một bộ nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy cảnh hôn này của mọi người, tốt nhất là xóa bớt đi, bằng không không được Cục thông qua thì làm sao bây giờ?"

Đạo diễn suy xét lời Ôn Hành nói một chút, còn muốn quay để tạo cảm giác khác, đến lúc đó nếu không được xét duyệt, cùng lắm thì trực tiếp xóa bỏ cảnh này là xong.

Ôn Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Mục Hoài, tiếp tục đối với đạo diễn nói: "Đúng rồi, vừa rồi Mục tổng nói muốn gia nhập đầu tư, chỉ là.. Mục tổng thích đầu tư diễn văn nghệ, ông quay đến sắc tình như vậy.."

Bên cạnh vẫn luôn không mở miệng họ Mục. Kim chủ. Ba ba không chút để ý nói: "Mục thị thêm vào một ngàn vạn*."

* 1 vạn = 10.000--> 1000 vạn = 10.000.000

"Vương đạo?" Ôn Hành mặt mày mỉm cười, không nhanh không chậm nhìn Vương đạo hài hước nói.

"Lão Vương tôi đây chính là đi theo con đường văn nghệ! Các bộ môn chuẩn bị, cảnh tiếp theo!" Vương đạo lập tức mặt mày hớn hở.

Trong lòng nghĩ, ông không phải vì tiền, mà là vì nghệ thuật.

Cảnh hôn này, xác thật không phù hợp với yêu cầu thủ pháp quay phim của ông.

Tuyệt đối không phải cúi đầu trước tiền của ba ba kim chủ.

Phó Âm Sênh trơ mắt nhìn cảnh quay hôn làm cho mình khó xử, bị Mục Bá Bá dùng tiền giải quyết.

Trong lòng có một ý nghĩ duy nhất, chính là, có tiền thật tốt.

May mắn hiện tại cô cũng là tiểu phú bà.

Cảnh tiếp theo rất là trong sáng đó là cảnh cãi nhau, Phó Âm Sênh cùng Thẩm Thiêm đều thuận lợi thông qua.

Chỉ là, toàn bộ buổi sáng, biểu tình của Mục Bá Bá cười như không cười nhìn cô đóng phim, cô thật sự cần nội tâm cường đại a.

Mới đầu, Phó Âm Sênh đúng là có chút không quen, luôn NG, nhưng sau khi trải qua mạnh mẽ rèn luyện, một cảnh rồi một cảnh, quay rất thuận lợi.

Giữa trưa mười hai giờ.

Mục Hoài ở phim trường bọn họ cũng nhìn hết một buổi sáng.

Đạo diễn vừa lòng kêu cắt: "Hôm nay liên hoan, hoan nghênh nhà đầu tư của chúng ta đến đoàn phim."

Tức khắc, toàn bộ phim trường vang lên một mảnh tiếng hoan hô.

Trên người Phó Âm Sênh còn đang mặc trang phục diễn, thời điểm đi thay quần áo vào tháo trang sức, những người khác đã đi trước đến chỗ liên hoan.

Cô đi vào phòng hóa trang cá nhân.

Phó Âm Sênh dưới sự giúp đỡ của Từ Nghiên cùng chuyên viên trang điểm, trước tiên tháo đồ trang sức ra, sau đó mới tự mình đi thay trang phụ diễn.

Trang phục diễn này bên trong một tầng, bên ngoài một tầng.

Phó Âm Sênh vốn dĩ cho rằng chính mình có thể tự cởi ra được, ai ngờ.. Cởi nửa ngày, tất cả nút thắt đai lưng đều quấn cùng một chỗ.

Ngón tay trắng nõn cố kéo nút thắt đai lưng đang dính chùm kia, gương mặt Phó Âm Sênh phình phình: "Chỉ số thông minh của mình thấp như vậy sao?"

"Nghiên Nghiên, đi vào giúp chị một chút."

Phòng nơi này ngột ngạt, gió từ điều hòa bên ngoài không thổi tới, cô ở bên trong đợi đã lâu, không khí càng ngày càng oi bức.

Phó Âm Sênh cuối cùng vừa tức vừa nóng, khó thở, lấy tay kéo cổ áo, dọc theo cổ áo được kéo rộng ra, đầu vai trắng nõn mượt mà bỗng dưng bạo lộ trong không khí.

Cô thoái mái thở một hơi dài: "Rốt cuộc sống lại."

Thật sự nhiệt đã chết.

Đột nhiên, cửa phí sau bị đẩy ra, có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.

Phó Âm Sênh tưởng Từ Nghiên đi vào hỗ trợ, từ tay áo rộng lộ ra cánh tay tinh tế trơn bóng trong suốt, tay nhỏ ôm lấy móc treo quần áo bên cạnh: "Nghiên Nghiên, lại đây giúp ta đem váy cởi ra một chút."

Cô thậm chí có thể nghe được hô hấp phía sau đột nhiên tạm dừng một chút.

Thực nhanh đã khôi phục lại bình thường.

Lại thật lâu không có động tác.

Cô vừa định quay đầu thúc giục, trên người mặc nhiều lớp như vậy, trời thì rất nóng: "Nghiên Nghiên, em thất thần làm gì, chị sắp bị nóng chết rồi."