Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 989: Cho nên giờ phút này



Trước đó nếu như không phải Cung Vô Địch dùng cốt cầm để áp chế thì Cung Nghê Thường rất có thể cũng đã biến thành tộc Bất Tử sống bằng máu.

Nhưng mà cha có thể bảo vệ cô ta nhất thời nhưng không bảo vệ được cả đời.

Cho nên giờ phút này nghe lời Lý Trạch Vũ nói, Cung Nghê Thường lập tức cảm thấy không rét mà run.

Đợi đã.

Bỗng nhiên Cung Nghê Thường hoài nghỉ hỏi: “Anh biết chúng tôi rơi vào trong tay ai?”

“Nói nhảm.” Lý Trạch Vũ cười mỉa.

Đêm đó người áo đen che mặt cứu thoát cha con Cung Vô Địch từ tay hòa thượng Nhất Trinh, lúc ấy hắn đã sớm suy đoán được đối phương là tộc Bất Tử.

Mà trong tộc Bất Tử có năng lực cứu người khỏi tay hòa thượng Nhất Trinh chỉ có vua của sáu thị tộc lớn.

Mọi người đều biết vua của sáu thị tộc lớn có bốn người bị Lý Trạch Vũ làm thịt, trừ Gutian ra thì chỉ còn lại một mình McKitrick.

Mà hắn từng đánh với Gutian, thực lực của đối phương còn mạnh hơn hòa thượng Nhất Trinh một bậc.

Cho nên hắn chắc chắn đêm đó người áo đen che mặt ra tay chính là MecKitrick.

Kết quả không ngoài dự đoán của h8a1n.

Cung Nghê Thường nức nở nói: “Lý Trạch Vũ, cầu xin anh mau cứu cha tôi đi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý với anh.”

“Tôi bận rộn nhiều việc, không rảnh.” Lý Trạch Vũ cúp máy điện thoại. Cùng lúc đó, Tiêu Dao Cung.

Lúc Lý minh chủ ra lệnh, chưởng môn các đại môn phái trong chốn võ lâm tự mình mang theo đệ tử tinh anh đến, khoảng hơn nghìn người.

Có điều chỉ có những người này mà muốn tiêu diệt người Quy Khư, e rằng không dễ dàng như vậy.

Giữ vững lý do, Lý Trạch Vũ lại để cho Lý Định Quốc phái Tiêm Đao Doanh tới. Đội ban đầu chiếm lại đảo Nguyệt Lượng đã tập hợp lại với nhau. “Chú em Lý, không phải em nói muốn luận công ban thưởng cho chúng ta à?”

Quan hệ Tống Thành Công và Lý Trạch Vũ khá tốt, là người duy nhất trong mấy vị chưởng môn có thể không gọi “minh chủ”.

Lý Trạch Vũ khẽ gật đầu, tiếp theo hắng giọng một cái nói: “Lần trước đối phó đảo Thiên Đường, lại thu phục đảo Nguyệt Lượng, không thể bỏ qua công lao của mọi người, tôi đã chuẩn bị một phần hậu lễ cho mọi người rồi.”

Hậu lễ?

Nghe được hai chữ này, mấy vị chưởng môn đang ngồi tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trong mắt đã hiện lên vẻ tò mò và chờ mong.

Mọi người đều biết ltc chính là người nhà họ Lý ở Hoàng Thành, có quyền lại có tiền.

“Hậu lễ” trong miệng tên này chắc chắn sẽ không tệ.

Quả nhiên...

“Bộp bộp!” Lý Trạch Vũ vỗ tay, lập tức có nữ đệ tử Tiêu Dung Cung tiến lên, hai người một tổ, mỗi tổ nhấc một rương gỗ tới.

Một lát sau, chín hòm gỗ giống nhau như đúc đặt ngay ngắn cùng nhau. Lý Trạch Vũ đi qua thuận tay mở một hòm gỗ ra. Trong rương gỗ lóe sáng.

Mọi người ngước mắt nhìn, chỉ thấy trong rương gỗ đặt ngay ngắn từng thỏi vàng.

“Tôi cảm thấy cũng không có gì hay để tặng, suy đi nghĩ lại cảm thấy vẫn nên tặng vàng mới thực tế” Lý Trạch Vũ chỉ vào vàng trong hòm gỗ rồi giới thiệu: “Mỗi hòm gỗ đều có năm trăm lượng vàng, mỗi người một rương, tự mình cầm đi.”

Mấy vị chưởng môn hai mặt nhìn nhau. Hòa thượng Tố Nhân trong đó khá thực tế, sau khi nói một tiếng “a di đà phật”

thì đứng dậy thì lễ với Lý Trạch Vũ: “Sư đệ, lão nạp đành cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Ha ha ha, sư huynh cứ tự nhiên.” Lý Trạch Vũ bày ra tư thế “mời”.

Hòa thượng Tố Nhân khẽ gật đầu với hai đệ tử tâm phúc bên cạnh, hai tên đầu trọc kia tràn đầy phấn khích chuyển hòm gỗ về.

“Đa tạ chú em Lý.”

“Đa tạ Lý minh chủ.” Người khác thấy Thiền Lâm Tự cũng làm gương nên cũng không thận trọng nữa.

Lý Trạch Vũ khẽ cười nói: “Bổn minh chủ ân oán rõ ràng, có công thì thưởng, có tội thì phạt.”

“Phải phải phải, Lý minh chủ nhân nghĩa.”

“Lý minh chủ, cậu đây là...” Chưởng môn các phái thấy tiền snag1 mắt, rối rít giơ ngón tay cái lên với Lý Trạch Vũ.

Lý Trạch Vũ khoát tay áo nói:“Vàng này cũng cầm rồi, tiếp theo tôi sẽ nói một vài chuyện khác.”

Chưởng môn phái Không Động Hồ Nhất Phong cau mày nói: “Lý minh chủ, trừ luận công ban thưởng còn có chuyện khác?”

“Nói nhảm.” Lý Trạch Vũ liếc ông ta một cái, tức giận nói: “Nếu như chỉ là luận công ban thưởng, tôi sẽ để các ông mang đệ tử tinh anh tới?”

Ách... Hồ Nhất Phong không phản bác được.
— QUẢNG CÁO —