Song Sinh Tái Hợp: Mau Mau Hàn Gắn Ba Mẹ

Chương 19: Chịu trách nhiệm (H)



Na Y Khương bám chặt tay anh như muốn níu kéo, ngăn chặn hành động sắp tới.

“Anh cố mà chịu, em không thích đùa đâu!”

Cao Luân Trình siết chặt cổ tay cô lên đỉnh đầu, dõng dạc tuyên bố : “Anh không tuỳ tiện, anh nghiêm túc”

Na Y Khương thấp thỏm : “Anh đi ra đi, em muốn về”

“Muộn rồi”

Cao Luân Trình đè Na Y Khương dưới thân, cậy mở cái miệng nhỏ không kịp phản kháng của cô.

Miên man, dè dặt ban đầu đã sớm tan mất.

Nhiệt độ giữa da thịt ma sát trở nên nóng bỏng, cô vô thức chống khuỷu tay ra sau , anh thuận thế trườn người lại gần.

Na Y Khương nắm tóc anh như một cách bám, đầu cô hơi ngửa ra sau đón nụ hôn tới tấp thoáng nóng vội từ đối phương.

Cô nhắm nghiền mắt, khi này tay anh mới rảnh rỗi tháo dây thắt áo cô buộc ngang eo.

Áo ném bệt trên sàn dần từ một bộ thành hai.

Cao Luân Trình cúi đầu để lại dấu tích trên cổ cô, tay đòi hỏi mần mò điểm nhạy cảm của người con gái.

Bàn tay của người đàn ông trượt dọc khắp cơ thể cô khiến cô tê dại.

Na Y Khương ôm chặt đầu anh khi cảm nhận cảm giác kỳ lạ phát ra từ núm hoa.

Anh lúc mút mát lúc cọ cọ hàm răng như một sự trừng phạt dành cho cô.

Na Y Khương luôn có hành động đẩy anh ra vì nhạy cảm bởi kính thích.

Cao Luân Trình bá đạo kéo chân Na Y Khương xuống, tay cô trượt qua đẩy rơi gối xuống giường.

Cuồng nhiệt như anh, trên giường sớm chẳng còn thứ vận dụng nào có thể trụ lại được lâu.

Cao Luân Trình dán chặt xuống cơ thể cô, hai tay tách chân cô để vật thể của mình đào sâu, tiến vào trong.

Na Y Khương không khỏi giật mình khi cái thứ khổng lồ kia làm đau đớn, cô cắn chặt môi chịu đựng.

Cao Luân Trình bị dục vọng chiếm đóng, thở một hơi dài, trầm trầm, khàn khàn nhìn cô mà nói : “Mở miệng ra một chút”



Nếu không muốn nói rằng anh cần nghe giọng cô.

Na Y Khương không nghe lời, nắm chặt thảm ga giường đến nhăn nhún.

Cao Luân Trình hôn môi, trườn cái lưỡi nóng bỏng điên đảo cắn mút.

Khi dục vọng bao trùm, tiến độ là thứ đòi hỏi cấp bách.

Cao Luân Trình tăng tốc, hôn cô một cách cuồng bạo cùng tiếng “chụt chụt” giao thoa ngay trong đêm.

Bên dưới ẩm ướt, ráo riết bóp chặt, cô làm anh khổ sở đến phát đau.

“Em muốn bóp chết anh?

Na Y Khương chửi rủa : “Anh là tên khốn, làm ra thế này rồi còn đòi hỏi…aa…”

Cao Luân Trình không tiếp tục chờ đợi, đâm mạnh thêm một chút, anh nhìn xuống dưới thoáng trách mắng : “Còn chưa nuốt hết?”

Na Y Khương sớm bỏ cuộc : “Bỏ ra đi…không được đâu…đau…a..”

Người đàn ông như mất lý trí, thọc sâu vào bên trong tách thịt nóng mềm của cô.

Trong phút chốc khoái cảm ập đến, Na Y Khương lạ lùng đón nhận cùng lúc hai thứ cảm giác, cô chỉ có thể thở dốc thay vì la hét thất thanh.

Nhìn người con gái phập phồng dưới thân, anh lả người, mồ hôi sớm bịn rịn khắp thân.

Thiết tưởng anh đã tha cho cô ai ngờ anh chính là con thú đói!

Cao Luân Trình xách nách cô bế lên mình, đổi sang tư thế mới.

Na Y Khương chật vật giữ tay trên vai anh, nhìn anh từ trên cao xuống thấp.

Anh bóp mạnh cặp mông đầy đặn của cô đẩy xuống dưới.

Cao trào tiếp tục khiến cô mệt mỏi, lưng bụng đau mỏi truyền sang khắp cơ thể.

Vật thô ráp hung hăng liên tục lên xuống trong đêm tối, khuếch tán âm thanh cực kỳ ám muội.

Na Y Khương khổ sở nhướng người lên còn anh mãnh liệt giữ eo cô sốc xuống.

Cắm rút liên tục cô chỉ có thể ôm anh chống cự mệt mỏi, nhức nhối không thôi.



Cao Luân Trình khẽ tóm lấy chân Na Y Khương, kéo xuống để cô nằm lả xuống giường.

Na Y Khương đưa tay ra trước mặt như một cách cưỡng chế.

“Từ đã…em muốn nghỉ…”

Cao Luân Trình bỏ ngoài tai, khàn khàn mắng cô : “Em đã làm gì mà đòi nghỉ?”

Đúng là cô rơi vào bị động, chỉ có anh một mình luân phiên hoạt động. Dù vậy cô bị anh hành không ít, lấy đi bao sức lực.

Cao Luân Trình đè lên một lần nữa, chân giường kịch liệt rung lắc trước người đàn ông cuồng bạo.

Mưa lúc này như muốn đạp cửa xông vào, như cái nắng gay gắt của mùa hạ, như mặt biển ngấm ngầm những đợt sóng.

Đêm ấy, triền miên không dứt.

Nhưng hai người đâu biết thách thức vừa mới hình thành…

Na Y Khương từ nhà mình bước ra.

Buổi hẹn hò lần này cô cư xử khác thường.

Ngồi trên xe, Cao Luân Trình hỏi cô : “Có chuyện gì? Em dám giận anh?”

Na Y Khương lấy trong túi xách chiếc que thử thai đỏ màu hai vạch.

“Em có thai rồi. Bà đây muốn anh chịu trách nhiệm thì sao?”

Cao Luân Trình nhìn cô, hỏi : “Thật?”

Na Y Khương nóng nảy :”Anh đây là có ý gì? Ăn xong rồi muốn chạy?”

“Chạy? Anh còn sợ em chạy trước”

Thời kỳ chửa đẻ thường nhạy cảm, cô mới ở độ tuổi mười tám anh còn sợ cô nghĩ càn, sợ cô không thấy đủ an toàn mà trốn anh, bỏ đi thật xa đến khi cảm giác an toàn hơn mới thôi.

Na Y Khương hùa theo : “Cũng hay đó! Sau khi sinh, em để con cho anh nuôi rồi cao chạy xa bay”

Biết cô chỉ đang đùa nhưng sắc mặt anh vô cùng khó chịu : “Em dám?”

Na Y Khương đắc ý : “Sao không dám? Anh thử bỏ em đi, đàn ông với em không thiếu!”