Sống Lại Chỉ Muốn Sủng Ngươi

Chương 27: Cảnh An



Hàn Khang Dụ và Cảnh Ninh cũng hiểu rõ là khả năng mà thân nhân của đứa nhỏ nhận lại nó là khá thấp. Chẳng thể nào mà lạc đứa nhỏ ở bìa rừng thế được cả.


Cả hai còn chưa lên tiếng trả lời thì ám vệ được phái đi đã trở về bẩm báo


"Bẩm thái tử, một nhà thẩm thẩm của đứa nhỏ đều đã bán nhà dọn đi nơi khác cả rồi, họ vừa mới đi không lâu, nên có lẽ sẽ đuổi kịp"


"Không cần đuổi làm gì, bọn họ đã muốn bỏ nó rồi. Ngươi còn điều tra được gì về nó không ?"
Hàn Khang Dụ trước khi giữ nó lại bên người thì cũng muốn tìm hiểu cho rõ ràng một chút về thân phận của nó.


Cảnh Ninh ngồi nghe nãy giờ, sợ khi nói tiếp đứa nhỏ nghe được sau này lớn lên chẳng may còn nhớ được thì sẽ thương tâm lắm nên vội vàng ôm lấy đút điểm tâm cho nó ăn, nhằm kéo sự chú ý của nó đi.


"Mẹ nó sau khi sinh thì không qua khỏi, cha nó sau đó chưa được hai tháng lại ra ngoài buôn bán thì bị thổ phỉ giết chết. Thúc thúc và thẩm thẩm nhận nuôi nó từ đó nhưng hôm nay bọn họ lại bán đi nhà cửa của mình cùng nhà cửa cha mẹ nó để lại, ôm tiền chạy mất từ sáng sớm"


"Thật táng tận lương tâm"
Hoa Việt Bân không khỏi bất bình


"Được rồi. Ngươi lui xuống đi, không cần đuổi theo bọn họ"
Hàn Khang Dụ phân phó


Khi nãy nghe được Hoa Việt Bân và Vũ An Nghi nói vậy thì hắn đã tin đứa trẻ này có duyên với bọn họ rồi. Vì hắn biết hai người kia sẽ không vô duyên vô cớ lừa bọn họ.


Bất chợt lúc này một ý nghĩ lóe lên trong đầu của Hàn Khang Dụ, hắn nghĩ đến sau này mình không có con thì có thể tìm một đứa trẻ trong hoàng thất nhận làm con thừa tự. Nhưng Cảnh Ninh thì lại không có con thừa tự của mình, vậy cứ nhân lúc này đem nó làm con thừa tự của Cảnh Ninh đi là xong. Vừa danh chính ngôn thuận mang nó về nuôi, cũng vừa cho Cảnh Ninh có đứa nhỏ mang họ mình.


"Cảnh Ninh. Ngươi nhận đứa nhỏ này làm con thừa tự không ?"
Hàn Khang Dụ trầm ngâm một lúc thì cũng lên tiếng. Hắn nghĩ kĩ rồi, đứa nhỏ còn quá nhỏ hẳn cũng không nhớ được bao nhiêu chuyện cũ, hắn cũng không phải không nuôi nổi một đứa nhỏ nên cho Cảnh Ninh nhận luôn cũng không sao.


Lúc đầu nghe xong Cảnh Ninh có chút bất ngờ nhưng khi nghĩ đến hẳn là Hàn Khang Dụ sợ dưới gối y không có con nên muốn y có một đứa con thừa tự thì Cảnh Ninh cũng vui vẻ chấp nhận


Y quay sang hỏi đứa bé đang ngồi trong lòng mình
"Bạn nhỏ, con muốn làm con thừa tự của ta không ?"


Đứa nhỏ nghe không hiểu con thừa tự là cái gì nhưng từ nãy đến giờ được Cảnh Ninh dỗ dành lại còn được cho ăn bánh ngọt nên nó đã phần nào hết sợ y rồi


"Con thừa tự là gì ạ?"
Đứa nhỏ ngây ngô, mở đôi mắt to tròn nhìn Cảnh Ninh


"Là từ nay con sẽ đến sống với ta, con sẽ gọi ta là cha, ta sẽ chăm sóc cho con, con chịu không ?"


Đứa nhỏ nghe nói mình sẽ có cha thì vô cùng vui vẻ cười toe toét gọi y một tiếng cha. Cảnh Ninh nghe vậy cũng vui vẻ xoa xoa đầu nó, nói vài lần "giỏi lắm"


Hàn Khang Dụ thấy tình cảnh này cũng liền muốn xen vào, đứa nhỏ đã gọi Cảnh Ninh là cha thì hắn cũng muốn nó gọi mình là phụ thân nữa
"Con cũng phải gọi ta là phụ thân. Chỉ là khi chỉ có vài người chúng ta thì có thể gọi, còn khi quay về kinh thì con phải gọi ta là thái tử, có được không?"


Đứa nhỏ nhìn về phía Cảnh Ninh thấy y gật đầu mới xoay sang nhìn Hàn Khang Dụ gọi một tiếng phụ thân.


Thấy hình ảnh một nhà ba người hài hòa như vậy, Hoa Việt Bân và Vũ An Nghi nãy giờ đều im lặng, đến khi thấy bọn họ giải quyết xong thì mới nói
"Các ngươi nhận cũng nhận rồi thì nên đặt cho đứa nhỏ này cái tên đi, cái tên kia không dùng được"


Vũ An Nghi vừa nhắc thì họ mới nhớ ra điều này. Hàn Khang Dụ chỉ nhìn Cảnh Ninh rồi nói y tự đặt tên đi.


"Gọi nó là Cảnh An đi được không ? Một đời sống bình an là được rồi"
Mọi người đều không có ý kiến gì nên Cảnh Ninh lại xoa xoa mặt đứa nhỏ bảo với nó rằng "từ nay con tên Cảnh An nha, cái tên cũ thì quên nó đi"


"Ta không phải giành con của các ngươi nhưng ta thấy đứa nhỏ này được nuôi không tốt lắm, nếu bây giờ không bồi dưỡng lại thì chỉ sợ sau này lớn lên sức khỏe sẽ không ổn. Bình thường nó theo các ngươi nhưng cứ cách một ngày thì giao nó cho Việt Bân một lúc đi, để hắn điều trị lại thân thể cho nó"


"Ta cầu còn không được. Cảm tạ hai ngươi"
Cảnh Ninh đương nhiên là vui vẻ đồng ý rồi, y cũng nhìn ra đứa nhỏ này thể chất không tốt thật, đã bốn tuổi rồi mà nhìn chỉ như hai, ba tuổi nên lúc nhìn thấy nó Cảnh Ninh mới đoán nhầm tuổi, mặt mày nó cũng có chút xanh xao nữa.


"Giữa chúng ta còn cần phải cảm tạ sao ? Nó là con của ngươi thì từ nay cũng là cháu của chúng ta"
Hoa Việt Bân cười cười trả lời.