Sói Đi Thành Đôi

Chương 90



Biên Nam đi loanh quanh vài vòng trên đường, cậu không có khẩu vị gì, nhìn cái gì cũng cảm thấy không ngon miệng, cũng chẳng biết nên mua cái gì về.

Cuối cùng đi lòng vòng chừng nửa tiếng, cậu mới vào một quán ăn thoạt nhìn không tệ, gọi hai phần cơm vịt quay và một phần cháo, bọc cẩn thận rồi quay về bệnh viện.

Đứng trước cổng bệnh viện, cậu nhìn đồng hồ, gọi điện thoại cho Khưu Ngạn.

Khưu Ngạn đã về đến nhà, đang chuẩn bị tự hâm cháo ăn.

“Anh hai em còn đang ở trong văn phòng bác sĩ bàn bạc,” Biên Nam nói, “Trưa nay hơi nhiều việc, em ở nhà tự ăn cơm rồi ngủ một giấc, buổi chiều tự đi học nha.”

“Dạ,” Khưu Ngạn đáp, “Vậy buổi chiều anh hai có thể về nhà không anh?”

“Có thể về,” Nghe giọng Khưu Ngạn, Biên Nam không khỏi thấy cay mũi, “Chiều nay anh đón em tan học.”

“Được ạ, anh mang cho em chai sữa chua được không, còn khô bò nữa.” Khưu Ngạn vội nói.

“Anh hai em về rồi mà em còn dám ăn lung tung thế à?” Biên Nam cười nói.

“Anh hai về nên em mới tranh thủ ăn chút nữa nha, nếu không lại hết được ăn rồi.” Khưu Ngạn phì cười.

“Rồi, anh mang cho em, nhưng chỉ hôm nay thôi, ngày mai không được ăn lung tung nữa.” Biên Nam nói.

“Vâng ạ!” Khưu Ngạn trả lời vang dội.

Trở lại cửa phòng bệnh, Biên Nam đứng ngoài cửa nghe ngóng, trong phòng không có tiếng của Khưu Dịch, bố Khưu đang tán dóc với ông chú giường kế bên.

Khưu Dịch còn chưa trò chuyện với bác sĩ xong, Biên Nam thoáng do dự, ngồi xuống băng ghế ngoài hàng lang, bỗng nhiên không dám một mình đối mặt với bố Khưu.

Chẳng biết tại sao nữa.

Ngồi thừ người trên ghế một lát, thang máy đinh một tiếng, Khưu Dịch đi ra.

“Sao rồi?” Biên Nam đứng dậy.

“Mua gì thế?” Khưu Dịch đi tới trước mặt Biên Nam, dùng ngón tay đẩy túi nilon nhìn vào trong.

“Cơm vịt quay, mua cháo cho bố cậu.” Biên Nam nhìn Khưu Dịch, kể từ sau khi vào bệnh viện, sắc mặt Khưu Dịch không còn thay đổi gì nữa, tâm trạng cũng chẳng thấy dao động gì.

“Sao chưa vào trong?” Khưu Dịch nhìn cậu.

“Tôi…” Biên Nam không biết nên trả lời thế nào, quả thật cậu cũng không biết tại sao mình không dám vào.

“Cơm vịt quay hả,” Khưu Dịch ngồi xuống ghế, “Vậy hai đứa mình ăn xong rồi hẵng vào, nếu không bố tôi húp cháo còn hai đứa mình ăn vịt quay, chắc thèm chết ông ấy.”

“Ồ.” Biên Nam ngồi xuống bên cạnh Khưu Dịch, lấy ra một phần cơm đưa cho Khưu Dịch, cậu đoán Khưu Dịch có thể đoán được cậu không dám vào.

Lúc ăn cơm, Khưu Dịch không nói câu nào, Biên Nam cũng không hỏi dò, nhìn Khưu Dịch như vậy, hẳn là bác sĩ không nói gì hay ho, nếu không Khưu Dịch đã nói cho cậu nghe từ sớm rồi.

Biên Nam không ăn hết phần cơm này, trong lòng quá bức bối, còn khó chịu hơn ở nhà gây gổ xong rồi ăn cơm với Biên Hạo và Biên Hinh Ngữ.

“Lát nữa tôi vào tâm sự với bố,” Coi bộ Khưu Dịch rất đói bụng, ăn xong phần mình còn lấy luôn hộp cơm trong tay Biên Nam qua ăn nốt, “Không thì cậu…”

“Tôi ở ngoài đợi.” Biên Nam nói.

Khưu Dịch nhìn Biên Nam, tay vỗ nhẹ lên đùi cậu, vùi đầu ăn hết hộp cơm của cậu, đoạn đứng dậy đến phòng giải khát dùng lò vi sóng hâm nóng cháo, sau đó vào phòng bệnh.

Lúc đẩy cửa phòng bệnh, Khưu Dịch cảm thấy cửa nặng trịch, phải dùng vai đẩy mới vào được.

“Biên Nam đâu?” Bố Khưu nhìn ra sau lưng Khưu Dịch, “Hai đứa ăn chưa?”

“Ăn rồi,” Khưu Dịch dựng bàn, đặt cháo trước mặt bố Khưu, “Bọn con ăn thịt, để không kích thích bố nên ăn xong rồi mới vào.”

“Nó đi rồi à?” Bố Khưu cầm muỗng khuấy cháo.

“Chưa, đang loang quanh bên ngoài,” Khưu Dịch ngồi xuống bên giường, cười hỏi, “Sao vậy, bố muốn tâm sự với cậu ấy tiếp hả?”

“Không tâm sự nữa, có lẽ nó bị bố dọa rồi,” Bố Khưu thở dài, cứ dùng muỗng khuấy cháo, “Không có khẩu vị, ăn không vô.”

“Bác sĩ nói buổi trưa sẽ truyền dinh dưỡng cho bố, cứ ăn không vô thế này, cơ thể không gánh nổi đâu.” Khưu Dịch nói.

Bố Khưu không đáp, muỗng vẫn khuấy tới khuấy lui trong hộp cháo, Khưu Dịch nhìn muỗng, muỗng khuấy đến độ lòng cậu rối loạn.

Loạn cào cào thì đúng hơn.

“Nói bố nghe chút đi, trò chuyện với bác sĩ lâu thế mà.” Bố Khưu khuấy cả buổi, rốt cuộc cũng mở miệng.

Khưu Dịch không đáp, chỉ chìa tay lấy muỗng rồi đậy nắm hộp cháo lại.

“Vấn đề của ống mật không nhỏ, để bố đoán xem,” Bố cười cười, “Là ung thư phải không?”

Khưu Dịch nhấn nắp hộp cháo nhiều lần, nhấn một lúc lâu, cậu đứng dậy đặt hộp cháo sang bàn bên cạnh, đưa lưng về phía bố mình, nhìn chằm chằm hộp cháo không nhúc nhích.

“Bố đau đến nhiều đêm mất ngủ,” Bố Khưu nhẹ giọng nói, “Đoán là biết, không sao cả.”

Khưu Dịch nhắm nghiền mắt, hít sâu một hơi, tay trong túi quần nhéo mạnh vài cái, nhéo đến nỗi đốt ngón tay phát đau mới từ từ xoay người, ngồi trở lại bên giường.

“Lúc trước bố đã đau rồi,” Khưu Dịch nhìn chằm chằm bố mình, “Tại sao một mực không nói.”

“Muốn mắng bố hả?” Bố Khưu tặc lưỡi, cười nói, “Bố không để ý đâu, không phải con cứ hay nói bố thấy chết không sờn sao.”

“Thấy chết không sờn và muốn chết là hai chuyện khác nhau.” Khưu Dịch nói.

“Tiểu Dịch à,” Bố thở dài một hơi, “Hai chúng ta có mâu thuẫn, mâu thuẫn thuộc dạng không thể thỏa hiệp ấy….”

Khưu Dịch không đáp.

“Con là một đứa trẻ hiếu thảo, hiểu chuyện, có trách nhiệm,” Bố nhìn cậu, “Trước đây bố tự hào về con lắm, mặc dù nhà ông Khưu này… nhưng bố có một đứa con trai không ai bì kịp, vừa nghĩ tới điều đó là bố thấy đắc ý rồi.”

Bố Khưu nắm tay Khưu Dịch, Khưu Dịch có thể cảm giác được tay bố mình lạnh ngắt, muốn nắm chặt tay cậu cũng không đủ sức, chỉ có thể run nhè nhẹ.

“Lúc trước bố chỉ cảm thấy con quá cực khổ, nhưng càng về sau bố càng thấy không ổn,” Bố ngừng một lát, nhìn cậu, tiếp tục nói, “Tất cả mọi chuyện, chuyện phiền lòng, chuyện sầu não, đến chỗ con là biến mất hết, con không có phản ứng mà người bình thường nên có, tức giận phiền muộn cái gì cũng không có, như thế… không bình thường.”

“Con phản ứng ở bên ngoài rồi.” Khưu Dịch nhíu mày.

“Đánh nhau hả?” Bố cười bất đắc dĩ, “Như thế không bình thường, cần đánh nhau để xoa dịu tâm tình, không bình thường đâu con.”

“Vậy thì sao?” Khưu Dịch gần như đã biết bố mình muốn nói gì.

Những lời hệt như dặn dò hậu sự khiến lòng cậu đau nhói, cơn đau như bị roi quất rồi chọc khuấy khiến cậu không thở nổi.

“Đây là mâu thuẫn giữa hai ta,” Bố nói thật chậm, dường như đang suy tư, “Con hy vọng chăm sóc bố để bố sống cho thật tốt, bố hy vọng con đừng sống như vậy nữa.”

Khưu Dịch trở tay siết chặt tay bố: “Bố phải sống cho thật tốt, con sống thế nào là chuyện của con.”

“Chẳng có ý nghĩa gì,” Bố tặc lưỡi, “Chẳng có ý nghĩa gì, bố sống thế này chẳng có ý nghĩa gì, cũng quá khó chịu con à… Bên bác sĩ có phương án nào?”

“Phẫu thuật hoặc điều trị duy trì,” Khưu Dịch nói với giọng hơi khàn, “Con cảm thấy nên phẫu thuật, tuổi của bố không lớn lắm…”

“Điều trị duy trì đi, muộn quá rồi, phẫu thuật xong cũng không có hy vọng gì, chắc chắn bác sĩ đã nói với con, đừng gạt bố,” Bố ngắt lời cậu, “Cơ thể của bố chịu không nổi đâu, con biết bây giờ phổi của bố không được tốt, trong bụng bố cũng không được tốt, bố không muốn giày vò chính mình, giày vò cả con, không, chủ yếu là không muốn giày vò mình thêm nữa.”

Khưu Dịch không lên tiếng, tay cậu run bần bật, từ khi biết túi mật của bố xảy ra vấn đề đến hôm qua biết là ung thư, tất cả phòng tuyến mà cậu xây dựng trong lòng mình bắt đầu vỡ nứt từng chút một vì những lời này của bố.

“Con xem kìa,” Bố nhìn cậu, “Con tự soi gương đi, bình thường những đứa trẻ cùng lứa biết chuyện này có ai phản ứng như con không? Bố không muốn như vậy nữa, phiền lắm, mệt nữa, bố cũng… nhớ mẹ con.”

Khưu Dịch quay phắt đầu đi, nhìn chằm chằm TV trên tường, nuốt những giọt nước mắt suýt nữa tràn ra trong phút chốc.

Bố nhớ mẹ con.

Những lời này khiến Khưu Dịch gần như sụp đổ.

Mười năm qua gồng gánh mọi khổ cực, mọi bất công, mọi giá lạnh, cậu chỉ muốn bố có thể tiếp tục sống thoải mái bình an.

Thế nhưng những lời này của bố gần như đập nát tất cả kiên trì của cậu.

“Khó chịu phải không, bố nói vậy cũng hơi nặng nề thật,” Bố vỗ vỗ tay cậu, “Trước đây bố chưa từng suy nghĩ kỹ càng về những chuyện này, con, em trai con, bố đều trốn tránh không muốn nghĩ, chỉ là lúc không có ai, bố lại nhớ đến mẹ con, mãi đến khi Biên Nam cứ tới nhà mình chơi…”

Khưu Dịch trừng to mắt, một lát sau mới quay đầu lại nhìn bố.

“Bố phát hiện thằng bé Biên Nam này thần kỳ lắm nhé,” Bố cười cười, “Chơi với nó một thời gian dài, con đã có sự thay đổi, bản thân con có cảm giác được không?”

“Thay đổi gì chứ.” Khưu Dịch mở miệng, giọng khàn đến độ suýt không cất ra tiếng.

“Con trở nên cởi mở hơn, nói cũng nhiều hơn, thi thoảng còn làm mấy chuyện ngớ ngẩn,” Nói được phân nửa, bố nghiêng đầu ho khan vài tiếng rồi lại cười nói, “Bố mới chợt nghĩ rằng, con trai bố nên là như thế, trẻ con tuổi này vốn nên là như thế, thì ra con cũng quá… biến thái.”

“Bố mới biến thái ấy.” Khưu Dịch nhíu mày.

Bố mỉm cười hồi lâu, sau một thoáng im lặng mới thu lại nụ cười, nói: “Tiểu Dịch, bố thương lượng chuyện đàng hoàng này với con.”

“Nói đi.” Khưu Dịch nhìn ông.

“Nếu như… nếu như cuối cùng bố… không được,” Bố nói khẽ, “Đừng kéo dài thời gian, gắn ống hay máy hô hấp gì gì đó, mệt người lắm, bố không muốn.”

Khưu Dịch không nói lời nào.

“Nghe thấy không?” Bố nhìn cậu.

“Không.” Khưu Dịch đứng lên, cậu không chấp nhận được bây giờ bố nói những việc này, lại còn là nội dung như thế.

“Chuyện này, con có thể dùng lý trí của con.” Bố nói.

“Không,” Khưu Dịch nhìn ông, “Không.”

Trên băng ghế dài, Biên Nam ngồi cũng không yên, một là trong lòng lo âu, hai là hệ thống sưởi hơi ngoài hành lang không đủ ấm, ngồi lâu sẽ thấy lạnh.

Khưu Dịch vào phòng bệnh hơn một tiếng vẫn chưa ra, cậu ở ngoài hành lang đi từ đầu này tới đầu kia, lại đi từ đầu kia tới đầu này, tới tới lui lui đi bao nhiêu lần cậu đã hết đếm nổi.

Giữa chừng còn trông thấy bác sĩ và y tá đẩy máy móc chạy vào một phòng bệnh, khiến cho lòng cậu hốt hoảng từng đợt.

Vật vã đợi thêm gần nửa tiếng, cửa phòng bệnh của bố Khưu mở ra, Khưu Dịch cúi đầu vừa móc thuốc lá vừa bước ra ngoài.

“Bố cậu có khỏe không?” Biên Nam phóng tới trước mặt Khưu Dịch.

“Ừ,” Khưu Dịch cầm điếu thuốc đi về phía lối thoát hiểm, “Đi hút điếu thuốc với tôi đi.”

Biên Nam theo sau Khưu Dịch đi vào lối thoát hiểm, rồi lại đi xuống dưới vài tầng, đứng ở bên cửa sổ.

Khưu Dịch châm điếu thuốc ngậm vào miệng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Trò chuyện sao rồi?” Biên Nam hỏi, Khưu Dịch như vậy khiến cậu vừa lo lắng vừa đau lòng, muốn bước tới ôm Khưu Dịch, nhưng chần chừ một hồi cũng không dám nhúc nhích.

“Ông ấy không chịu phẫu thuật,” Khưu Dịch nói, “Muốn điều trị duy trì, điều trị duy trì cơ bản là chờ chết.”

“Cậu đã bảo không nói cho ông ấy biết mà?” Biên Nam không thể kiềm chế mà hô lớn.

“Ông ấy đoán được,” Khưu Dịch nhìn Biên Nam, “Vả lại nếu phải phẫu thuật, ông ấy cũng sẽ biết thôi.”

“Vậy phẫu thuật đi, tại sao không phẫu thuật?” Giọng Biên Nam phát run, bố Khưu làm vậy là sao?

“Kéo dài thêm được chút thôi, bác sĩ nói phẫu thuật… không có tác dụng gì quá lớn, hơn nữa cơ thể của ông ấy sẽ chịu không nổi,” Giọng Khưu Dịch nghe không rõ cảm xúc, sắc mặt cũng bình tĩnh đến lạ, “Chính ông ấy cũng không muốn, nói là quá khó chịu.”

“Vậy làm sao đây? Cứ… chờ như thế ư?” Biên Nam không thể hoàn toàn chấp nhận câu trả lời này.

Khưu Dịch không đáp, ánh mắt vẫn dừng ngoài cửa sổ.

“Cậu không khuyên nhủ ông ấy sao?” Biên Nam hỏi.

“Biên Nam à,” Khưu Dịch thu hồi tầm mắt, hít một hơi thuốc lá, nhìn Biên Nam, “Cậu cảm thấy… tôi là người thế nào?”

“Hả?” Biên Nam sửng sốt, “Rất là tốt.”

“Vậy sao.” Khưu Dịch dụi thuốc, tiếp tục nhìn Biên Nam.

“Rất tốt luôn, vừa đẹp trai vừa thông minh, còn hiểu chuyện và đáng tin cậy nữa,” Biên Nam không biết tại sao bỗng dưng Khưu Dịch lại hỏi câu đó, “Sao thế?”

“Có biến thái không?” Khưu Dịch hỏi.

“Biến… thái?” Biên Nam có xung động muốn sờ trán Khưu Dịch xem Khưu Dịch có bị sốt không, “Chắc tôi sẽ không thích một tên biến thái đâu.”

Khưu Dịch nở nụ cười, nhét tay vào túi quần, nhích lại gần Biên Nam, cúi đầu áp trán lên vai cậu, thấp giọng nói: “Sau khi quen cậu tôi đã thay đổi, thích nói chuyện, thích cười, còn làm những chuyện ngớ ngẩn nữa…”

“Thế hả,” Biên Nam nhẹ nhàng ôm lấy Khưu Dịch, “Không phải như thế rất tốt sao? Bố cậu… nói vậy à?”

“Ừ,” Giọng Khưu Dịch hơi rầu rĩ, “Cũng vì vậy, bố tôi cảm thấy vì ông ấy nên tôi mới… không giống người bình thường, cho nên ông ấy không muốn liên lụy tôi nữa, không muốn nửa sống nửa chết nằm trong bệnh viện.”

Bàn tay Biên Nam đang định vỗ lưng Khưu Dịch khựng lại giữa không trung.

Tất cả tiếng động quanh mình đều biến mất, Biên Nam cảm thấy bên tai im phăng phắc, trong đầu trống rỗng, giống hệt chiếc áo thun trắng cậu dùng nước rửa chén để giặt.

“Mấy giờ rồi?” Khưu Dịch ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi.

“Để tôi xem xem…” Biên Nam lấy lại tinh thần, móc di động ra xem, “Hơn 3 giờ.”

“Đón nhị bảo tan học giúp tôi đi, đưa nó tới đây,” Khưu Dịch nói, đoạn nhấc tay sờ mặt Biên Nam, “Bây giờ tôi không muốn nhúc nhích.”

“Được,” Biên Nam gật đầu, “Vừa lúc tôi cũng đã hứa sẽ đón nó.”

“Tối nay cậu về nhà ngủ một giấc cho ngon đi,” Khưu Dịch nhìn cậu, “Tôi thấy sắc mặt cậu không ổn lắm.”

“Cậu nhìn lầm rồi, là màu da của tôi thôi,” Biên Nam nhe răng cười, hít sâu một hơi, “Vậy… tôi đi đón nhị bảo trước, cậu vào với bố cậu đi.”

“Ừ.” Khưu Dịch đáp một tiếng.

Biên Nam nhìn Khưu Dịch, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng xoay người đi cầu thang xuống lầu dưới.

Nhìn bóng lưng của Biên Nam, Khưu Dịch lại mò một điếu thuốc ra châm lửa, tựa vào tường chậm rãi ngồi bệt xuống.

Xin lỗi.

Xin lỗi cậu Biên Nam.

Phản ứng của Biên Nam khi cậu thốt ra câu đó khiến cậu lập tức hối hận.

Cậu không nên nói ra lời như thế với Biên Nam vẫn căng như dây đàn vào thời điểm này.

Biên Nam không phải cậu, Biên Nam không có lỗi, Biên Nam không nên chịu bất cứ tổn thương gì vì chuyện này.

Nhưng cậu không chịu nổi nữa rồi, bệnh của bố, những lời bố chưa bao giờ nói với cậu, đều làm cậu đau đớn.

Cậu không có chỗ để phát tiết, cảm giác nghẹn đến muốn khóc nhưng khóc không được cũng không dám khóc thật sự khiến người ta chịu không thấu.

Cuối cùng cậu chọn cách buông thả, nện áp lực của mình vào người Biên Nam một cách thiếu suy nghĩ, gán nỗi đau vốn không hề liên quan tới Biên Nam cho cậu ấy một cách vô lý.

Xin lỗi.

Khưu Dịch ấn mạnh đầu lọc xuống mặt đất, nhắm mắt lại.

Trong thoáng chốc, nước mắt không bị khống chế tuôn ra ngoài.

Khưu Dịch cắn môi, đưa tay ôm đầu, cố gắng khống chế chính mình.

Nhưng làm thế nào cũng không kiềm lại được.

Đã bao lâu chưa khóc như thế, có làm sao cũng không ngăn được nước mắt, vừa bắt đầu là tuôn ào ào không ngừng lại được.

Khưu Dịch vò mạnh tóc mình.

Cuối cùng rúc đầu trong cánh tay mình khóc thành tiếng.



Biên Nam đón nhóc Khưu Ngạn bởi vì sắp được gặp anh hai mà mừng đến độ nhảy tưng tưng ra khỏi trường, sau đó bắt taxi đến thẳng bệnh viện.

“Buổi tối ăn gì vậy anh?” Ngồi ở ghế sau, Khưu Ngạn chui rúc trong ngực Biên Nam không ngừng uốn tới ẹo lui.

“Lát nữa mua chút đồ ăn, em mang vào cho anh hai đi,” Biên Nam sờ đầu nhóc, đặt sữa chua và khô bò đã mua cho nhóc lên tay nhóc, “Anh… buổi tối anh có việc, không ăn chung với mọi người được.”

“A?” Khưu Ngạn hơi thất vọng, “Vậy ngày mai anh có tới không?”

“Ngày mai… ngày mai anh đi làm rồi,” Biên Nam cười cười, “Hôm nay anh vừa xin nghỉ một ngày, ngày mai phải ngoan ngoãn đi làm…”

“Vậy tan tầm thì sao?” Khưu Ngạn hỏi dò.

“Xem tình hình thế nào đã.” Biên Nam tựa lưng vào đệm, khẽ thở dài.

Mua xong cơm tối, Biên Nam nhìn Khưu Ngạn xách túi đi vào thang máy khu nội trú, ngây người một lát rồi quay lưng rời khỏi bệnh viện.

Đón taxi trở về nhà Dương Húc, cậu tắm rửa thay quần áo, sau đó nhìn đồng hồ, lấy di động ra gọi điện thoại cho Vạn Phi: “Ra ngoài ăn cơm.”

“Được!” Vạn Phi đáp ngay, “Gặp chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng được, mày nói địa điểm tao tới đó luôn.” Biên Nam buồn bực nói.

“Anh Nam, mày không sao chứ?” Vạn Phi thoáng do dự, “Sao nghe giọng buồn thiu vậy?”

“Buồn hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến ăn cơm, đừng nhiều lời nữa, nói địa điểm đi.” Biên Nam nói.

Vạn Phi báo tên một quán ăn: “Biết ở đâu không? Mày đón taxi nói cái tiệm ở đường Nhị Hoàn là tài xế biết à.”

“Ừ.” Biên Nam cúp điện thoại.

Đã hai ba tháng không gặp mặt Vạn Phi, lúc đến cửa quán ăn bước xuống xe, thấy Vạn Phi rụt cổ nhảy nhảy dưới tàng cây, chẳng hiểu sao cậu chỉ muốn chạy qua ôm Vạn Phi khóc lớn một hồi.

“Đậu má, anh Nam à sắc mặt của mày… da đen cũng không che nổi ấn đường (chỉ phần nằm giữa hai lông mày) đen thùi của mày luôn…” Vạn Phi nhào tới kêu to một tiếng, “Mày sao thế?”

“Nói nhảm thật mẹ nó nhiều,” Biên Nam nhìn Vạn Phi, “Đói bụng, ăn cơm.”

“Ờ, tao cũng đói,” Vạn Phi khoác vai cậu, đi vào quán ăn, “Ăn no rồi từ từ nói tao nghe.”

Trong quán rất đông khách, rất náo nhiệt, hai người tìm cái bàn nhỏ trong góc ngồi xuống.

Vạn Phi không hỏi Biên Nam muốn ăn gì mà trực tiếp kêu bồi bàn gọi thức ăn, còn gọi thêm chai rượu trắng: “Uống chút ha?”

“Ngất thì mày có chịu trách nhiệm không?” Biên Nam nhìn Vạn Phi.

“Ngất thì tới nhà tao ngủ,” Vạn Phi cười nói, “Tao cõng mày.”

“Được thôi.” Biên Nam gật đầu.

Biên Nam không đói lắm, hoặc nên nói cậu không biết mình có đói hay không, dạ dày chưa cho cậu tín hiệu.

Vạn Phi chọn một nồi lẩu nước luộc thịt, vừa thấy dĩa nấm kim châm trong đống đồ nhúng, Biên Nam liền bật cười, đã vậy còn nhìn dĩa nấm kim châm cười cả buổi.

*Nấm kim châm, món see you tomorrow của hai anh em nhà Dịch =))

“Chưa uống mà đã thế rồi…” Vạn Phi lấy cái cốc nhỏ rót rượu cho Biên Nam, sau đó lấy ly thủy tinh rót cho mình, “Nào, nhấp một hớp đi.”

Biên Nam cầm cốc cụng nhẹ với ly của Vạn Phi, ngửa đầu đổ hết rượu vào miệng.

“Ớ?” Vạn Phi sửng sốt, “Chúng ta có thể nào ăn xong rồi mới say xỉn ngã xuống dưới bàn không?”

“Bây giờ mới có bao nhiêu đâu.” Biên Nam cảm nhận dòng rượu nóng cháy chảy từ miệng xuống đến dạ dày, cảm giác nóng gắt khó mà diễn tả làm cho người ta sảng khoái đến lạ, cậu nhìn cái cốc nhỏ chẳng to hơn ngón cái là bao, so với ly thủy tinh của Vạn Phi, cái cốc này quả thật nhỏ đến độ không để ý là tìm không ra.

“Cũng có nửa phần rồi,” Vạn Phi tặc lưỡi, rót thêm cho Biên Nam một cốc, “Được rồi, cốc này nhấp tí thôi.”

“Ừ.” Biên Nam gắp một đũa nấm kim châm thả vào nồi.

Trước đây Biên Nam thường nghe người ta nói, những người tâm trạng không tốt uống rượu rất dễ say, cậu cảm thấy bây giờ tâm trạng của mình cực kỳ không tốt, theo như lượng rượu của cậu, nãy giờ nốc hai cốc gộp lại cũng hơn một phần, thế mà vẫn chưa say.

Kỳ diệu thật.

Chẳng qua say thì chưa, nhưng đầu óc lại nóng hừng hực đến nỗi hơi choáng váng, nhìn thứ gì cũng thấy lắc lư, vậy nên cậu chỉ có thể trừng mắt nhìn Vạn Phi.

“Nói tao nghe coi, mày gặp phải chuyện gì à, hai đứa mình đâu có gì không thể nói nhau nghe,” Vạn Phi vỗ ngực, “Anh em là để tâm sự mà.”

Biên Nam nhìn chằm chằm Vạn Phi chốc lát, nhoài người nằm sấp trên bàn: “Bố của Khưu Dịch nhập viện rồi, ung thư ống mật, có lẽ là thời kỳ cuối.”

“Cái gì?” Vạn Phi sửng sốt, gắp thịt cũng quên ăn.

Mấy ngày nay, cuối cùng Biên Nam đã thấu hiểu cảm giác có chuyện gì cũng giấu nhẹm trong lòng của Khưu Dịch.

Không thể nói, không có chỗ nào để nói, còn phải cắn răng gắng gượng vờ như không có chuyện gì, khó chịu.

Bức bối đến mức cậu muốn run lẩy bẩy.

Bây giờ người anh em tốt nhất của cậu, Vạn Phi, đang ngồi đối diện cậu, cậu mới bất chợt cảm thấy mấy thứ chận ở ngực đã tìm được cửa ra.

Bắt đầu nói thì không ngừng được nữa, Biên Nam chẳng ăn gì nhiều, chỉ nhấp hết hớp rượu này đến hớp rượu khác.

Cuối cùng cũng chẳng nhớ mình đã nói những gì, lúc Vạn Phi cầm tờ khăn giấy chặm khóe mắt của cậu, cậu mới cảm thấy mũi mình xót khủng khiếp.

“Là vì tao nên bố Khưu Dịch mới cảm thấy Khưu Dịch cứ gánh vác như vậy là không đúng, là vì tao, vì tao nên ông ấy mới không muốn điều trị nữa…” Biên Nam nói năng loạn xạ, có lẽ vì men rượu đã bắt đầu chiếm địa bàn.

Là vì tao.

Biên Nam cứ lặp đi lặp lại câu này, cuối cùng Vạn Phi không thể không vỗ vỗ mặt cậu: “Anh Nam, tao nói vài câu, chắc sẽ không dễ nghe, thôi mày cứ nghe đại đi.”

“Nói.” Biên Nam cầm cốc gõ gõ bàn.

“Tao nghĩ không ai trách mày đâu, bố Khưu Dịch nói vậy với Khưu Dịch cũng không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy nó vất vả quá, Khưu Dịch nói vậy với mày cũng không phải trách mày…” Vạn Phi đứng lên đi qua ngồi xuống cạnh Biên Nam, cũng úp sấp trên bàn nói nhỏ.

“Nhưng có lẽ vì tao nên…” Biên Nam cau mày.

“Tao còn chưa nói hết, giờ tao nói câu không dễ nghe nè,” Vạn Phi vỗ lưng cậu, “Bố nó chỉ không muốn chịu khổ nữa thôi, ông ấy không muốn phẫu thuật không liên quan đến chuyện này, cho dù ông ấy phẫu thuật… cũng chưa chắc… có thể khỏe lại.”

“Mày nói cái gì?” Biên Nam ngẩng phắt đầu lên lườm Vạn Phi.

“Tao đã nói lời này không dễ nghe rồi, bây giờ mày đang lạc đề đó mày biết không,” Vạn Phi cũng cau mày, “Bố nó không muốn phẫu thuật không liên quan tới mày, mày lạc đề cũng lạc quá xa rồi.”

“Thế tại sao Khưu Dịch lại nói vậy với tao?” Biên Nam theo dõi hắn, “Sao cậu ấy lại nói vậy với tao? Mày nói xem, nếu tao… không xuất hiện thì tốt biết bao nhiêu, bố Khưu Dịch sẽ không cần hao tổn tinh thần vì chuyện giữa tao và Khưu Dịch, biết đâu chừng cũng sẽ không mắc bệnh, cũng sẽ không gây thêm phiền phức thêm rắc rối cho Khưu Dịch vào lúc này…”

Giọng Biên Nam nhỏ dần: “Nếu không có tao thì tốt biết bao nhiêu…”