Sợi Dây Trói Buộc Định Mệnh

Chương 12: Anh khác rồi



3h đêm , Hoàng Vy vẫn trằn trọc không ngủ , Huy Hoàng bỗng chợt tỉnh , anh biết , chắc cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh chuyện quá khứ, mà bây giờ , anh còn vướng bận Huỳnh Hoa , Huy Hoàng cũng không biết phải xử lí như thế nào.

"Nếu cô ghét tôi đến vậy , tôi có đề nghị như thế này"

Hoàng Vy giật mình , quay lại nhìn hắn , cô không thể tin được hắn lại đề nghị điều kiện với cô.

"Anh nói đi"

"Nếu cô đã không yêu tôi , thì kí hợp đồng tình nhân đi , khi nào tôi cảm thấy chán cô , cô có thể đi "

"Nếu tôi không đồng ý?"

"Tôi nghĩ cô nên suy nghĩ lại về điều kiện tôi đưa ra , rất có lợi cho cô"

"Như thế nào?"

"Trong vòng 1 năm làm người tình của tôi , cô sẽ có tiền và được thăng chức , ngoài ra tôi sẽ lo liệu phần trả thù tên kia và cả chị của cô"

"Tôi nghĩ đã"

Hoàng Vy đứng dậy , cô mặc quần áo , cô định đi ra ngoài.



"Cô đi đâu,bây giờ là 3h sáng"

"Tôi đi đâu phiền anh quản sao"

Huy Hoàng không nói câu nào , mặc kệ cô đi , anh ta vẫn nhắn tin với thuộc hạ bảo vệ cô 1 cách âm thầm.

"Ừm vậy cô đi đi"

Hoàng Vy không ngờ tên đàn ông trước mắt hồi trước vẫn còn yêu chiều cô bao nhiêu , bây giờ lại lãnh đạm bấy nhiêu.

Cô đi ra ngoài , ngoài trời se se lạnh , cô suy nghĩ về lời đề nghị của hắn

" Thực ra , mình làm theo lời anh ta , cũng không có hại cho bản thân"

Cô suy nghĩ 1 lúc lâu rồi quyết định.

Cô nhớ lại 14 năm trước , người đàn ông cô yêu có tính cách như thế nào , anh ta yêu thương cô , chiều chuộng cô , lúc nào cũng tôn trọng , anh ta luôn hi sinh cho cô , đối với 1 đứa trẻ , cô không muốn bị phiền toái bởi người lớn nên giấu đi chuyện tình của cô với hắn nhưng hắn lại khác , hắn muốn công khai cho cả thế giới biết cô là của hắn . Cô nhớ nhất lúc mưa , hắn không ngần ngại mà lấy áo của mình che chắn cho cô , lúc ngập lụt , hắn không ngần ngại cõng cô trước bao nhiêu người , điều đó làm cô ám ảnh mãi , cô nghĩ rằng thì ra mình chỉ yêu anh ta thời quá khứ , chứ không yêu anh ta hiện tại , anh ta như một phiên bản khác hoàn toàn vậy, lạnh lùng , bá đạo , không tôn trọng cô như trước nữa , thích gì làm nấy . Trong thâm tâm , chắc hẳn tâm hồn cô đã chết cùng với hình ảnh người thanh niên năm đó rồi....

Cô vừa đi vừa khóc , khóc vì yêu anh 14 năm , khóc vì người thanh niên cô luôn hằng mong nhớ sẽ không bao giờ quay lại với cô.



Trời se se lạnh , cô không có nơi nào để đi , cô đành ngồi tạm trên ghế đá khu công viên , rồi sau đó thiếp đi lúc nào không hay.

Huy Hoàng lẽo đẽo theo sau cô để bảo vệ, anh đợi cô ngủ được 1 lát thì bế cô về , Hoàng Vy nửa tỉnh nửa mơ , nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó , cô không kìm được mà nói

"Anh khác xưa nhiều quá"

"Khác như thế nào"

"Anh khác đến mức em nghĩ anh không phải là người em yêu nữa rồi"

Huy Hoàng im lặng , bế cô về , anh suy nghĩ về lời nói của cô , anh đã trải qua bao nhiêu chuyện để bây giờ đến mức cô không nhận ra được anh thế này.

Huy Hoàng tự thủ trong lòng "Tuy anh đã khác đi , nhưng tình yêu anh dành cho em không thay đổi"

Về đến nhà , Anh để cô xuống nằm ngủ trên giường , còn bản thân mình ra sofa ngủ.

...............

Hoàng Vy hôm sau thức dậy , thấy mình đang ở nơi rất thân quen thì tỉnh giấc , hóa ra anh ta lại đưa cô về , cô ra ngoài thì không có ai , chỉ thấy trên bàn là chiếc bánh mì anh đã mua cho cô kèm lời nhắn "Ăn đi"

Cô ăn xong , nhận ra tối nay còn có buổi tiệc nữa , bèn đi sắm sửa chuẩn bị , đọc thuộc kịch bản , luyện đi luyện lại sao cho chỉnh chu nhất.