Sô Phận

Chương 4: Trở Về



Chương 4 : Trở Về

Chương 4 : Trở Về

Buổi tối ngày hôm trước ở bộ lạc Đá đá đã xảy ra sự việc nghiêm trọng cha Ain cùng đội thợ săn trở về sau một ngày bội thu khi vừa vào trong hang ông cảm thấy bầu không khí kỳ lạ và tộc nhân dường như ít đi điều ông nghi ngờ đã xảy ra khi vợ mình ôm mặt chạy ra từ trong chỗ gia đình ông. Ông tự trấn an mình rồi hỏi vợ :

" Nào đừng khóc đã có chuyện gì xảy ra ?" .

" Con mình nó m·ất t·ích rồi mất cùng với mấy đứa mồ côi luôn …híc con nó m·ất t·ích rồi huhu"

Mẹ Ain khóc nức nở nói thấy vợ nói như thế ông cũng bủn rủn tay chân nhưng là tộc trưởng lâu năm nên ông nhanh chóng lấy lại tinh thần tiếp tục hỏi vợ :

" Kể anh nghe mọi chuyện xem nào sao mà mất mất khi nào ?".

" Buổi sáng trước khi em đi thấy con vẫn ở trong hang tới khi mặt trời trên đỉnh em về không thấy con đâu lẫn lũ trẻ mồ côi em vội vô hỏi Vu Vu bảo không thấy nên em kêu mọi người tìm xung quanh núi nhưng kiếm tới trời lặn vẫn không thấy con . Em về kiểm tra thấy mất hai viên đá lửa thì anh về " mẹ Ain vừa mếu máo vừa kể .

Khi mẹ Ain vừa kể xong có người phụ nữ từ trong chỗ lưu trữ chạy ra thấy tộc trưởng về nên vội chào : " Tộc trưởng về "

" Uhm có chuyện gì không mà sao người từ trong chỗ đó ra ?" Ông cũng chào lại và thắc mắc hỏi .

" Nãy vợ tộc trưởng kêu vô kiểm tra v·ũ k·hí lại sau khi kiểm tra thấy mất ba con dao đá " người phụ nữ vừa chỉ vào mẹ Ain vừa nói .



" Mất ba con dao đá ?" ông nhớ lại lời vợ mình nói mất hai viên đá lửa giờ thêm ba con dao đá .

" Không lẽ ... không được giờ ta phải ra ngoài tìm nó " dường như ông nghĩ tới chuyện gì đó không hay nên chộp lấy v·ũ k·hí định ra ngoài .

Thấy tộc trưởng định ra ngoài vào ban đêm lo lắng cho ông nên có người trong nhóm thợ săn vội lại can ngăn :

" Tộc trưởng à tôi biết anh đang lo lắng cho con của mình nhưng hãy để sáng mai tìm bây giờ ra ngoài nguy hiểm lắm với lại hồi nãy chẳng phải vợ anh nói mất hai viên đá lửa sao tôi chắc tụi nhỏ cũng biết cách xài nó mới lấy đi ".

" Ban đêm nguy hiểm ? Haha ngươi cũng biết ban đêm nguy hiểm vậy tụi nhỏ gọi là gì đá lửa tụi nhỏ đủ sức đánh lửa sao nếu đánh không được phải làm sao ? " cha Ain nhìn vào người trước mặt rồi cười lớn hỏi càng hỏi giọng ông càng khuôn mặt ông lúc này đã đỏ như ngọn núi lửa chuẩn bị phu trào tới nơi .

Người đàn ông đó bị khí thế cha Ain trấn áp chỉ có thể trả lời lắp bắp : " Tôi ...tôi " .

Thấy tộc trưởng dần mất bình tĩnh một người khác vào khuyên :

" Tộc trường à anh hãy bình tĩnh lại tuy biết tụi nhỏ nguy hiểm nhưng thật sự giờ ra ngoài chắc gì đã tìm được tụi nhỏ chi bằng sáng mai dậy sớm tìm kiếm có được không ?"

" Bình tĩnh anh nói sao tôi phải bình tĩnh đây nó là con tôi đó để nó ngoài kia ban đêm chẳng khác nào sáng mai tìm xác nó anh chưa có con thì làm sao hiểu tâm trạng của TÔI " cha Ain quay qua người đàn ông rồi đẩy anh ta vào tưởng quát lớn.

Chênh lệch sức mạnh quá lớn khiến người đàn ông kia chỉ có thể rên rỉ đau nhức nhưng vẫn cố nói nốt câu cuối :



" Anh nhìn lại hà hà .. đội đi săn có ai còn sức đi tìm nữa không bữa nay ư ư .. đi săn tới giờ mới về thì làm gì còn sức đâu mà đi tìm con anh ".

Nghe anh ta nói như vậy cha Ain nhìn sang các thành viên đội đi săn thấy ánh mắt mệt mỏi của họ khiến ông bối rối không biết xử lý sao cho thỏa đáng một bên là con một bên là tộc nhân khiến một người tộc trưởng như ông càng thêm khó khăn lúc này người cứu tinh của cha Ain xuất hiện là lão Vu. Bước ra thấy tình hình lộn xộn ông cũng đoán được phần nào, thấy mọi người chào mình ông gật đầu rồi nói :

" Ta có hỏi thần và được thần báo rằng đám nhỏ tuy đã an toàn nhưng để đảm bảo đội đi săn nghỉ ngơi sáng mai đi tìm tụi nhỏ sớm bữa nay đi săn cũng nhiều nên mai khỏi đi săn dữ trữ cũng được thôi tất cả nghỉ ngơi đi " .

Nói rồi lão Vu bước vô trong hang nghe Vu nói như vậy mọi người mới thở ra một hơi ai cũng về nghỉ ngơi chỉ có cha Ain ôm vợ lau nước mắt rồi nhìn về phía xa xa khu rừng . Mặt trời vừa ló dạng là đội đi săn đã tập hợp đầy đủ bắt đầu đi tìm tụi nhỏ khi đi xuống chân đồi đội đi săn phát hiện ra mùi của đám trẻ ngay ngã ba đường do các con vật để lại ngửi mùi là một trong kỹ năng cơ bản mà con người trong thế giới này phải học nếu không muốn trở thành thức ăn cho động vật.

Càng đi theo mùi hương các dấu vết của tụi nhỏ càng hiện ra tuy đã mờ bởi động vật đạp lên, cả đội thở phào vì may mắn trên đường các dấu vết không có dấu hiệu thú dữ. Cả đội đi tới khi mặt trời ngã đỉnh mới tới được vị trí đám nhỏ núp quan sát bầy thỏ vừa bước vào vùng đất cha Ain thấy dấu vết của bãi chiến trường ông càng gấp rút ông cho thành viên tản ra đi tìm xung quanh .

Cha Ain lại vị trí con thỏ bị săn bởi chim cắt thấy còn bộ lông thỏ quan sát bộ lông thấy có dấu hiệu cắt thịt trong lòn mới nhẹ đi phần nào ít nhất tụi nhỏ có thể đã núp gần đây . Tự trấn an mình rồi ông bắt đầu tìm kiếm xung quanh bước lại gần một gốc cây thấy những dấu chân nhỏ bé ông vui mừng lần theo nhưng ông trở nên hoảng khi các dấu chân có dấu hiệu chạy đi như thể gặp thứ gì đó quan trọng hơn dấu chân nhỏ nhất lại biến mất .

Ông ngó thấy dấu chân hướng về một hốc cây liền phát tín hiệu cho các thành viên tập hợp khi đầy đủ ông liền bước tới hốc cây do khá rộng ông sợ còn thú dữ ở trong .Các thành viên cẩn thận bước tới khi xác nhận an toàn mới ngó vào trong hốc ông nhìn xung quanh mới nhận ra từ vị trí này có thể quan sát chỗ bầy thỏ nhưng từ đó lại không thấy hốc cây này ông cảm thấy thật may mắn lúc này có người mới phát hiện ra ấm ấm dưới chân vội nhấc chân lên mới nhận ra đây là vị trí tụi nhỏ đốt lửa . Cha Ain nghe vậy cúi xuống ngửi rồi kêu lên :

” Tốt quá là mùi cây Hương Thảo ôi thần có thể đám nhỏ sống sót qua đêm nhờ cây này” nghe vậy cả đám vui mừng hân hoan vội kiểm tra trong hốc thấy dấu hằn trên nền đất đủ 7 đứa nhỏ mới kêu lên rồi chỉ tay vào vị trí nằm của tụi nhỏ :

“ Tộc trưởng tộc trưởng coi nè “.

“ Phát hiện ra cái gì à Dyz “ cha Ain nghi hoặc nhìn vào hướng tay của Dyz khi nhìn thấy ông mới vui vẻ nói :



“ May quá tụi nhỏ còn đông đủ “

cùng lúc này bên ngoài cùng truyền tới tiếng ồn ào cha Ain chạy ra thấy mọi người xúm lại ngay thân cây. Ông lại thấy một dấu ấn bộ lạc những dấu ấn này rất lạ bộ lạc Đá đá đã định cư ở ngọn núi này mấy năm rồi sao ông không nhớ có dấu ấn này dấu ấn hình con chim nó đầu nhọn đuôi bè lúc này có người nhận định có thể đây là bộ lạc mới tới .

Lúc này ông cũng nhận định giống như vì dấu khắc rất mới bỗng ông nhớ tới chuyện gì đó vội chạy theo các dấu chân tụi nhỏ để lại các thành đi săn khá bất ngờ nhưng nhanh chóng đuổi kịp sau đó được câu nói của cha Ain khiến cả đám lo sợ:

“ Bộ lạc mới có thể đuổi theo tụi nhỏ “ .

Trở lại với Ain lúc này đã mặt trời đã ở khoảng góc 45 độ cả đám sáng chỉ ăn lót dạ cộng thêm đi về nhanh nên thể lực đã cạn đứng dưới chân núi Ain chỉ có thể thở dài cả đám chỉ có thể trú tạm vào các gốc cây để tránh nóng . Ain chỉ có thể trông chờ vào một là đội thợ săn phát hiện ra cả đám, hai là người trong bộ lạc phát hiện tụi nó từ phía cửa hang nhưng cơ hội này khá mong manh vì từ cửa hang nhìn xuống góc chỗ tụi nó khá khuất nếu nhìn kỹ mới phát hiện.

Trải qua một ngày căng thẳng với thể lực cạn kiệt khiến cả đám lăn ra ngủ ly bì chỉ có Ain là còn thức canh cho tụi nhỏ . Qua thêm một tiếng Ain cũng dần trở nên mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng lúc này trong tầm mắt của cha Ain nhìn thấy xa xăm một bóng hình nhỏ bé đang ngồi kế bên thấp thoáng mấy bóng đứa nhỏ đang ngủ ông gấp rút chạy lại các thành viên khác cũng nhìn thấy cũng mau chóng theo tộc trưởng.

Khi tới nơi ông thấy đứa bé quay đầu nhìn mình ông đã khóc vội ôm đứa bé vào trong lòng như thể không để nó rời khỏi tay mình Ain vội lên tiếng : “ Baba...đau”.

Lúc này ông mới nhận ra vội nới lỏng hai tay dùng tay kiểm tra con mình hỏi :

” Con có b·ị t·hương ở đâu không ?”

“ Không ạ “ Ain cười đáp rồi như nhớ ra chuyện gì chỉ tay vào đám trẻ vừa tỉnh dậy còn đang ngơ ngác :

” Ba...không đánh...ngủ” rồi hắn nhắm mắt ngủ trên tay cha mình.

Cha hắn nhìn đám trẻ phức tạp rồi nhờ các thành viên đi săn ôm tụi nó về tuy ông sẽ không đánh tụi nó vì Ain đã lên tiếng nhưng bỏ đói một buổi vẫn được coi như trừng phạt thích đáng vậy. Cha hắn ôm hắn về một cách nâng niu tới khi vô chỗ gia đình mình bàn giao lại cho vợ rồi ông vào hang báo cáo cho lão Vu . Sau đó bộ lạc Đá đá vui mừng tổ chức một buổi tiệc nhỏ chúc mừng chuyến tìm kiếm thành công đương nhiên vẫn cho tụi mồ côi ăn chút ít để ngày hôm sau xử tội sau .