Sơ Lễ

Chương 60: PN 10



Lần đầu tiên Thời Sơ Thần có cảm giác thực sự được làm mẹ là khi Thập Ức phát ra liên tiếp hai tiếng “Mama”.

Bố là người đầu tiên Thập Ức mở miệng gọi, dưới sự hướng dẫn cẩn thận của Thời Sơ Thần, hai tiếng “Baba” được cô bé gọi trước. Với tư cách là một người mẹ, Thời Sơ Thần rất hài lòng và khẳng định: “Sau này gặp việc gì hãy gọi bố đầu tiên nhé con.”

Không bao lâu Thập Ức cũng phát ra hai tiếng “Mama”. Đối với việc này Thời Sơ Thần không có cảm xúc gì đặc biệt lớn. Không giống như Đàm Lễ rơi cả nước mắt khi nghe thấy cô bé gọi “Baba”, cô chỉ cảm thấy đó là sự phát triển bình thường của con gái.

Sự xuất hiện của Thập Ức không quá bất ngờ nhưng cũng không nằm trong kế hoạch của họ.

Thậm chí Đàm Lễ còn không nghĩ đến việc để Thời Sơ Thần làm mẹ ở tuổi 26, 27. Anh cho rằng sống thế giới hai người hai năm sau khi kết hôn rồi có con cũng chưa muộn.

Nhưng trong cuộc sống, kế hoạch không thể theo kịp những thay đổi.

Khi Thập Ức còn trong bụng Thời Sơ Thần, cô đã đưa ra ba điều quy ước với Đàm Lễ, cuộc sống và việc học hành của con đều nên do bố lo liệu, Đàm Lễ cũng vui vẻ nhận lời.

Thời Sơ yeutruyen.net Thần cho rằng mình sẽ yên tâm thoải mái làm chủ quán, nhưng sinh con xong, tự nhiên có những việc thay đổi.

Ví dụ, Thời Sơ Thần dự định khi bốn đến năm tháng, cần phải cai sữa cho con. Nhưng đến lúc chuẩn bị cai sữa, cô lại đắn đo, suy nghĩ rất lâu cuối cùng cũng vẫn là không cai.

Cũng may Thập Ức giống cô cũng rất thích ngủ, ban đêm không quấy khóc lắm, Đàm Lễ cũng cố gắng hết khả năng không để Thời Sơ Thần nhọc lòng nhiều.

Hôm nay Thập Ức uống sữa xong, ôm trong lòng một lúc liền ngủ thiếp đi.

Thời Sơ Thần đặt cô bé lên chiếc giường nhỏ, bật đèn ngủ rồi đóng cửa ra khỏi phòng.

Hôm nay Đàm Lễ có buổi xã giao, vừa về yeutruyen.net đến nhà, bước lên lầu đã thấy cô cẩn thận đóng cửa phòng ngủ, lúc khép hờ cửa còn lén nhìn vào bên trong hai lần.

“Thập Ức ngủ rồi à?” Đàm Lễ nhỏ giọng hỏi cô.

“Vừa ngủ rồi, có muốn đến nhìn chút không?” Tay Thời Sơ Thần vẫn đặt trên tay nắm cửa.

Đàm Lễ lắc đầu: “Tắm xong rồi đến.”

Xã giao khó tránh khỏi trên người có mùi thuốc lá và rượu. Vốn dĩ Đàm Lễ đi xã giao cũng không tính là nhiều, sau khi ở với Thời Sơ Thần về cơ bản có thể đùn đẩy việc xã giao cho người khác, anh không tính làm một doanh nhân, anh cũng không cho rằng mọi dự án đều phải được thảo luận trên bàn rượu.

Thêm nữa, bây giờ đã kết hôn, lại gặp phải dịch bệnh nên hầu như không nên đi xã giao.

Nhưng không thể tránh khỏi có một số việc không thể giao cho người khác được, ví dụ như tối nay.

Đàm Lễ đi đến, muốn ôm Thời Sơ Thần, bị cô duỗi tay ra chống cự.

“Ồ, có mùi thuốc lá và mùi rượu, ôm con gái thì không được còn ôm em thì có thể à?”

Đàm Lễ cười cười, lắc cổ tay kéo cô vào lòng: “Vợ à, dạo này em càng ngày càng lạnh nhạt với anh.”

Thời Sơ Thần ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt tỏ ý: “Anh đang nói gì vậy?”

Sao tự nhiên mình bị lên án đột ngột vậy?

Thời Sơ Thần có khả năng đã không phát hiện. Nhưng Đàm Lễ đều nhìn ra trong mắt.

Cô thường nói mình vẫn chưa có cảm giác làm mẹ. Tuy cảm thấy đau đớn về mặt thể xác khi có con, nhưng cảm giác làm mẹ về mặt tinh thần vẫn còn rất mờ nhạt.

Rất nhiều thay đổi nhỏ, cô không cảm nhận được.

Đàm Lễ lại ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô một cái: “Trước đây em đều ôm anh, bây giờ em lại ôm Thập Ức nhiều hơn.”

“……”

“Trong mắt em, trong lòng em, Thập Ức quan trọng hơn rồi.”

“…???”

“Chính em cũng không nhận ra, em đã thay đổi rất nhiều vì Thập Ức, từ bỏ rất nhiều, nhiều đến mức chính em cũng không nhận ra đó là thay đổi, nhiều đến mức em cho rằng đó là những việc em nên làm.”

Thời Sơ Thần chớp mắt: “Có à?”

“Ừ.”

“Không phải anh cũng vậy sao? Mà làm gì có ai ghen tị với con gái mình?”

“Sơ Sơ, em là một người mẹ tốt.” Đàm Lễ nói chắc chắn.

Anh kéo Thời Sơ Thần vào phòng tắm thân mật một lúc, tắm xong sấy khô tóc, hai người cùng nhau trở lại phòng ngủ nhìn con gái.

Thập Ức nhỏ nhắn, cong cái mông nhỏ nằm sấp trên giường, ngủ ngon lành.

Chỉ là dáng ngủ này…Lúc Thời Sơ Thần ôm cô bé đặt lên giường, đầu cô bé rõ ràng là ở đầu này cơ mà.

Thời Sơ Thần đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của cô bé, từ từ lật người cô bé lại.

Thập Ức kêu một tiếng “huh, huh”. Đôi môi nhỏ mấp máy.

Thời Sơ Thần vỗ vỗ lưng bé dỗ dành “Ồ ồ”.

Chắc là nghe thấy giọng của cô, Thập Ức mơ hồ lẩm bẩm gọi “Mama”.

Thời Sơ Thần không nghe rõ, tưởng mình đã đánh thức bé con, lại nhanh chóng “Ồ ồ ồ ồ” dỗ dành.



Thập Ức mấp máy miệng, lại kêu lên “Mama”.

Thời Sơ Thần sững người một lát, ngẩng đầu quay sang nhìn Đàm Lễ rồi nói với anh: “Con bé gọi mẹ rồi.”

Đàm Lễ cười: “Chẳng phải con bé đã biết gọi mẹ lâu rồi sao.”

Thời Sơ Thần tựa vào trong vòng tay của anh, nhìn Thập Ức đang ngủ, cuối cùng ngày này, trong tiếng bi bô của con gái, có cảm giác làm mẹ.

********

Lúc Thập Ức học lớp mẫu giáo, ở nhà trẻ có một hoạt động yêu cầu các bạn nhỏ về nhà hỏi bố mẹ về nguồn gốc tên của mình, viết vào phiếu do giáo viên phát.

Thời Sơ Thần nhìn thấy bài tập về nhà đó mà giáo viên gửi vào trong nhóm, hỏi Thập Ức: “Ngày mai giáo viên hỏi con câu hỏi này, con biết trả lời không?”

Thập Ức gật đầu: “Con biết.”

Thời Sơ Thần giúp cô bé ghi lại.

“Được rồi, còn bài tập nào khác không?”

Thập Ức lắc đầu: “Ngày mai con phải đến lớp học vẽ. Mẹ ơi, chiều mai mẹ đến đón con, mang cho con túi đựng tranh nhé.”

“Con tự mang treo lên cửa đi, sáng mai tự mình mang lên xe của mẹ.” Thời Sơ Thần không định cầm cho cô bé, để cô bé tự làm.

Dạo này Đàm Lễ đi công tác, nhiệm vụ đưa Thập Ức đến trường được giao cho Thời Sơ Thần.

Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên Đàm Lễ xa nhà năm ngày, trước khi đi còn có chút không yên tâm, liền hỏi Thời Sơ Thần: “Mấy ngày nay không cần cho Thập Ức đi nhà trẻ.”

Thời Sơ Thần trừng anh: “Anh xem thường em như vậy à?”

Không phải anh coi thường Thời Sơ Thần, anh biết cô có thể chăm sóc tốt cho con gái. Nhưng mỗi sáng sớm cứ để cô đưa con gái đi như vậy, anh có không nỡ.

Thập Ức thở dài một hơi, cam chịu về phòng mình lấy một cái túi lớn đồ dùng học vẽ, đi xuống lầu treo lên nắm cửa.

Những ngày bố không ở nhà, cô bé phải học cách tự lập.

Không phải Thời Sơ Thần không đáng tin cậy, mà cách giáo dục Thập Ức của gia đình họ là như vậy. Thời Sơ Thần thường nói phương châm ở nhà của gia đình mình là: Việc của Thập Ức tự làm, việc của bố là giúp làm, việc của mẹ là giành làm.

Chỉ là Đàm Lễ thường hay mềm lòng, Thập Ức làm nũng, anh liền sẽ giúp làm hết việc của cô bé.

Thập Ức cũng biết, làm nũng với Thời Sơ Thần là vô ích.

Rốt cuộc Thời Sơ Thần vẫn thường nói với cô bé: “Mẹ cũng là lần đầu làm mẹ, tại sao phải nhường con.”

Thập Ức chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh xong, lại quay về bàn ăn, sau khi ăn hết cơm trong bát thì hỏi Thời Sơ Thần: “Mẹ ơi, lát nữa con muốn ăn bánh ngọt trong tủ lạnh.”

Thời Sơ Thần liếc cô bé một cái: “Răng không đau nữa à?”

Thập Ức nghĩ đến cái răng sâu trong miệng, lại nghĩ đến cái bánh ngọt trong tủ lạnh, lắc đầu: “Không đau.”

Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên

Thời Sơ Thần nhướng mày: “Con chắc chứ?”

Thập Ức gật gật đầu.

“Vậy được, sau khi ăn xong uống nhiều nước chút, nhớ đi ngủ…”

“Mẹ con sẽ chăm chỉ đánh răng.” Thập Ức cười khúc khích nhanh nhẹn nhảy khỏi ghế, lon ton chạy đến tủ lạnh lấy bánh ra.

Sáng hôm sau Thời Sơ Thần đưa Thập Ức đến trường, biểu cảm của hai mẹ con đều không tốt lắm. Cả hai người họ không hiểu tại sao giờ học của mẫu giáo lại sớm như vậy.

Thời Sơ Thần ít khi đưa Thập Ức đi học, sau khi nhìn Thập Ức chạy vào nhà trẻ, cô trao đổi mấy câu với giáo viên ở cổng.

“Cô Lý, hai ngày này cái răng sâu của Thập Ức có hơi đau, đã hẹn ngày kia đi khám bác sĩ rồi, phiền cô nhắc con bé súc miệng, uống nhiều nước hơn sau khi ăn nhé.”

“Dạ, được ạ, được ạ.” Cô Lý đáp lại.

Trong các hoạt động buổi sáng, cô giáo yêu cầu trẻ lần lượt tự giới thiệu tên của mình.

Tên của những đứa trẻ trong lớp có ý nghĩa riêng của chúng, có bé tên là Kiêm Hà, lấy từ “Kinh Thi”, có bé tên là Thi Hàm, còn có nhiều bé tên Tử X.

Thập Ức lấy phiếu tên của mình đưa cho cô giáo, giới thiệu tên của mình với các bạn trong lớp: “Tớ tên là Đàm Thời Nghệ, bố tớ họ Đàm, mẹ tớ họ Thời, Nghệ là mẹ tớ hi vọng tớ đa tài (tài năng) đa nghệ, cho nên lấy tên Đàm Thời Nghệ đặt cho tớ, ở nhà thường gọi tớ là Thời Nghệ.

Cô giáo cầm phiếu tên nhếch khóe miệng cười, Thời Nghệ nói ra là cái tên không tệ, gọi Đàm Thời Nghệ cũng không tồi.

Nhưng… Cô giáo nhìn nhìn phiếu tên.

“Mẹ hi vọng con…nhiều tài (tiền tài) nhiều tỷ…cho nên gọi con là Thập Ức (mười tỷ)…”

Bố mẹ của bạn nhỏ Đàm Thời Nghệ…là người yêu thích hài âm cấp độ mười mà. (những âm đọc gần giống hoặc giống nhau)

Buổi chiều Thời Sơ Thần ở trong quán cà phê, nhận được điện thoại của giáo viên.

“Mẹ Thập Ức, thật sự xin lỗi, nhưng cô bé đau răng quá, khóc rất lâu…một mực muốn gọi mẹ.”



“Được rồi, cô giáo, tôi sẽ lập tức đến đón con bé ngay.”

“Dạ dạ, vâng.”

“Còn có cô giáo…”

“Dạ?”

“Bảo Thập Ức gặp chuyện đừng chỉ nhớ kêu mẹ, kêu bố nhiều vào…”

“……”

Trước đây răng của Thập Ức đã từng đi khám bác sĩ, cơ bản là không cần trồng răng, nhưng cô bé lại ham ăn đồ ngọt, cuối cùng vẫn phải đi trồng răng.

“Bây giờ cảm thấy tốt hơn chưa?” Thời Sơ Thần nắm tay cô bé, cúi đầu hỏi nhóc.

Hốc mắt Thập Ức vẫn đỏ hoe, bé con buông tay Thời Sơ Thần ra, ôm lấy đùi cô, làm nũng gọi mẹ: “Sau này con sẽ không bao giờ ăn đồ ngọt nữa.”

Thời Sơ Thần xoa đầu cô bé: “Là tự con nói đó.”

“Mẹ bế.” Thập Ức ngẩng đầu lên, vì khóc mà từng sợi lông mi dính dính vào nhau.

Từ lúc Thập Ức lớn đến bây giờ đi mẫu giáo, Thời Sơ Thần rất ít bế cô bé đi dạo, bé con lại cao hơn một chút so với các bạn cùng tuổi, mặc dù không mập, nhưng bế cũng hơi nặng.

Thời Sơ Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bí xị của cô nhóc, hoàn toàn không còn uy lực bá vương kia khi ở nhà, không khỏi bật cười. Sau đó lại cảm thấy mình cười như vậy có hơi vô ý quá, cô mím chặt miệng, cúi người đưa hai tay vào nách Thập Ức.

Thập Ức phối hợp leo lên, được Thời Sơ Thần ôm gọn trong lòng.

Cô bé như ý muốn được mẹ bế đi, Thập Ức quấn lấy cổ cô, bám thật chặt vào Thời Sơ Thần.

“Đàm Thập Ức…” Thời Sơ Thần gọi cô bé.

“Dạ……”

“Áo sơ mi của mẹ đắt lắm, dính nước mắt nước mũi tèm lem vào rồi, dùng tiền mừng tuổi của con để trả tiền giặt là nhé.”

“……”

Thập Ức biết phải trả giá cho những sai lầm của mình đau đớn như thế nào, giống như việc bé bôi vết sơn lên quần của Thời Sơ Thần mấy tháng trước, giặt không sạch, bé phải đền một chiếc quần. Lúc nhỏ hơn một chút, cô nhóc lại vứt điện thoại của Thời Sơ Thần vào trong bồn cầu sau đó tiếp tục phải đền một cái điện thoại.

Mấy năm ngắn ngủi, khoản tiết kiệm nhỏ vốn không giàu có lại ngày càng trở nên nghèo.

Đầu Thập Ức khẽ lùi lại một chút.

Ngày hôm sau Đàm Lễ mới về, sau khi xuống máy bay, liền lái xe đến nội thành chỉ để đón Thập Ức tan học.

“Bố!” Thập Ức đang trong hàng đợi để tan học nhìn thấy Đàm Lễ liền rất vui mừng, cô bé không ngừng nhảy nhót khi đợi anh đi vào đón.

“Mẹ đâu rồi?” Bé vui vẻ nhìn xung quanh, cho rằng bố sẽ cùng với mẹ đến đón mình.

“Mẹ về nhà ông bà ngoại trước rồi.” Đàm Lễ mở cửa xe cho cô bé.

“Ồ, bố…” Thập Ức leo lên xe, “Con đói bụng.”

“Buổi chiều không ăn đồ ăn nhẹ à?”

“Bánh mì nhỏ, ăn không ngon.”

Thời Sơ Thần không nuông chiều Thập Ức lắm, nhưng về mặt ăn uống, cố hết sức thỏa mãn Thập Ức. Ví dụ, Thập Ức thường cảm thấy thức ăn ở nhà trẻ không hợp khẩu vị, Thời Sơ Thần liền bảo cô bé tự mình nói với cô giáo, ăn ít một chút, rồi đến khi về nhà ăn thêm sau. Thêm nữa Thập Ức quen ăn bánh ngọt ở tiệm cà phê của Thời Sơ Thần, đối với đồ ăn nhẹ buổi chiều ở nhà trẻ rất là kén chọn.

Đàm Lễ đưa cho nhóc một hộp sữa: “Vậy bố lái xe nhanh chút, chúng ta sẽ đến nhà ông bà ngoại ăn cơm.”

“Vâng ạ! Bà Nguyệt chắc chắn đã nấu món gì ngon cho con rồi.”

Thập Ức là bá vương nhỏ trong nhà, ông bà ngoại trong nhà yêu thương cô bé vô điều kiện, cho nên Đàm Lễ và Thời Sơ Thần tương đối nghiêm khắc với bé, để duy trì sự cân bằng.

Ăn tối xong, Thập Ức được ông bà giữ lại, còn hai người thì bị đuổi về nhà để tận hưởng thế giới riêng.

Người ta gọi là tiểu biệt thắng tân hôn mà.

Năm ngày không gặp, lại thêm kỳ kinh nguyệt của Thời Sơ Thần vừa qua hai ngày, hai người đều vô cùng hưng phấn.

Sau khi kết thúc say đắm nồng nhiệt, Thời Sơ Thần tựa vào trong ngực Đàm Lễ.

“Hôm nay mẹ em hỏi nhỏ em, chúng ta có tính đến việc sinh con thứ hai không?”

“Hả? Sao mẹ lại đột nhiên hỏi vấn đề này?” Ngón tay Đàm Lễ nghịch đuôi tóc cô.

“Bà ấy nói phải sinh sớm, nếu không qua một khoảng thời gian dài lại trở lại ngày tháng thức đêm cho con bú vô cùng mệt mỏi.” Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh thấy thế nào?”

“Vậy thì đừng sinh nữa.” Đàm Lễ vốn không có kế hoạch sinh con thứ hai, nhưng hôm nay nghe Thời Sơ Thần nhắc đến việc này, anh nghĩ Thời Sơ Thần có ý này: “Em muốn sinh không?”

Thời Sơ Thần lắc đầu: “Em không muốn, em có Thập Ức là đủ rồi.”

Đàm Lễ hôn lên trán cô: “Anh cũng không muốn lại bị chia bớt một phần tình yêu nữa.”

Trong cuộc đời của anh, có cô, còn có Thập Ức giống như cô, thế là đủ rồi.