Sơ Lễ

Chương 33



“Làm sao bây giờ, cậu nói xem tháng sau là sinh nhật ông ngoại của Mạnh Dịch Nghiêu, rốt cuộc tớ có phải đi hay không nhỉ?” Tần Tinh đang làm tóc cùng Thời Sơ Thần.

“Đi chứ, tại sao lại không đi? Mạnh Dịch Nghiêu cũng bảo cậu đi mà, có gì đâu mà sợ.”

“Vậy chẳng phải là phải gặp mẹ anh ấy sao?” Tần Tinh bĩu bĩu môi, “Ngại lắm.”

“Có gì mà ngại, chỉ cần cậu không ngại thì người ngại chính là mẹ anh ta.” Thời Sơ Thần vừa trả lời Wechat vừa nói với cô, “Nếu Mạnh Dịch Nghiêu đã gọi cậu đi, chứng tỏ bản thân anh ta đã có tính toán.”

Tần Tinh thở dài một hơi, cảm thấy có chút phiền não.

“Nghe nói cậu lại chuyển về căn hộ rồi à?” Khóa điện thoại xong, Thời Sơ Thần hỏi cô.

“Ừm.” Tần Tinh gật đầu, “Nhà thuê trước kia tớ trả rồi.”

“Vạch rõ ranh giới hoàn toàn với cậu em kia rồi đấy à?” Thời Sơ Thần nháy nháy mắt.

Tần Tinh ném cô bằng khăn giấy lau tay: “Thời Xuân Nhất, có phải cậu thích cậu em đó rồi không? Động một tí là dính ở trên miệng.”

“Tớ không nhé.” Thời Sơ Thần lắc lắc đầu, bị thợ làm tóc ra hiệu không được động đậy đầu, cô lại nháy mắt nói tiếp: “Tớ thích người lớn hơn tớ cơ.”

Tần Tinh lườm một cái khinh bỉ, hỏi cô tiếp: “Tớ nghe Mạnh Dịch Nghiêu nói Lạc Tinh Vũ quay về rồi yeutruyen.net phải không?”

“Aizz, chú ý chọn lọc từ ngữ một chút nào, anh ta như vậy không gọi là yeutruyen.net quay về, một người Mỹ như anh ta thì chỉ có thể nói là đến du lịch.”

“Liên lạc với cậu chưa?” Tần Tinh khẽ hỏi cô.

“Liên lạc rồi.”

“Thật hay đùa đấy?” Tần Tinh không kìm được cất cao giọng. “Sau đó thì sao? Tiếp theo như nào?”

“Chặn rồi chứ sao, không chặn thì giữ lại để Tết Đoan Ngọ gói bánh ú hay gì?”

“Thế cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc quay lại với anh ta à? Dù sao thì khoảng thời gian trước tớ vẫn luôn cảm thấy hai người bên nhau tốt lắm mà.”

“Quay lại? Người yêu cũ thì chính là cục cức mà, cứ cho là bao bì đã đổi thành bao bì sôcôla, nhưng đâu có thay đổi được bản chất vẫn là một cục cức của anh ta, cậu sẽ ăn cức sao?” Thời Sơ Thần nhìn cô mấy lần, ý tứ sâu sa.

Thời gian nhuộm tóc của cô đã đến nên cô mang theo khăn và đi đến khu gội đầu.

“Ô, cậu nói lại xem nào, cậu nói ai là cức? Ai ăn cức chứ hả?” Tần Tinh quát cô.

********

Sáng thứ năm, Thời Sơ Thần vẫn ngủ cho đến khi mặt trời lên cao đến tận đỉnh đầu như thường lệ, khi nhận điện thoại thì đã là lần thứ năm Chu Thu Bình gọi tới.

“Alo, mẹ à.”

“Con đang ngủ đấy à?”

“Vâng, bị mẹ gọi tỉnh cả ngủ rồi đây này.”

“Con ngủ ở đâu?”

“Còn có thể ngủ ở đâu nữa mẹ, con ngủ trên giường.”

Chu Thu Bình cũng không muốn giả ngây giả ngô với cô nữa, thẳng thừng vạch trần: “Tôi đang ở nhà chị đây này, thế chị đâu?”

Thời Sơ Thần phản ứng ngay lập tức, ngồi bật dậy từ trên giường: “Thế mẹ ra ngoài đi thang máy lên một tầng nữa đi, con đang ở tầng trên ạ.”

Khi Chu Thu Bình lên đến cửa thang máy tầng 25 thì Thời Sơ Thần đã đứng ở cửa đợi bà.

“Sao mẹ lại đến chứ? Chẳng phải cuối tuần con vẫn về nhà hay sao?”

Chu Thu Bình quan sát căn hộ, đặt những thứ đồ mà mình mang tới lên trên bàn: “Cuối tuần mẹ và bố còn đi nước ngoài.”

“Nhà chúng ta sắp phá sản rồi nên bố mẹ chuẩn bị cuốn gói bỏ chạy hay sao ạ?”

Chu Thu Bình liếc cô: “Nghỉ dưỡng.”

“Đến tuổi này rồi mà vẫn lãng mạn quá cơ, hehe~” Thời Sơ Thần mở từng túi mà Chu Thu Mình mang đến xem có gì.

“Toàn là những món con thích ăn do dì Nguyệt làm đấy.” Chu Thu Bình lại nhìn cô, “Nói đi xem nào, có chuyện gì đây?”

“Ui cha, mẹ à. Thì là bạn trai của con ở trên đây.” Nhắc đến Đàm Lễ là Thời Sơ Thần nói chuyện cũng mang theo ý cười.



Chu Thu Bình lắc đầu cười, “Đừng nói nữa, bố con đúng là có ra-da ở phương diện này, lần nào con có tí động tĩnh yêu đương dù chỉ như gió thổi cỏ bay thì ông ấy cũng tóm được đấy.”

“Lần nào là ý gì chứ mẹ? Còn lần nào khác nữa sao ạ?”

“Không lần nào cả…” Chu Thu Bình đổi chủ đề, “Con vẫn luôn ở đây đấy à?”

“Cũng không phải ạ, thỉnh thoảng con ở tầng dưới.”

“Có thật không?” Chu Thu Bình hỏi.

“Tất nhiên rồi mẹ, lần nào con cũng nghiêm túc đấy mẹ à.”

Thái độ của Chu Thu Bình đối với việc yêu đương của con gái có thể coi là nếu không cần can thiệp thì sẽ không can thiệp, bà quá tin tưởng vào con mắt của Thời Sơ Thần, hơn nữa nhìn qua căn hộ này thì có lẽ điều kiện cũng không đến nỗi nào.

“Được rồi được rồi, con đừng có nói nghiêm túc bằng miệng thôi, nếu không thử đưa về nhà xem nào.”

“Mẹ cứ đợi đấy, biết đâu lại là một điều bất ngờ.” Dù sao thì lúc trước những đánh giá của Chu Thu Bình dành cho Đàm Lễ cũng khá cao.

********

Cuối cùng thì không cần phải ngày nào cũng chạy đến công ty của Lạc Hạo Minh nữa, Đàm Lễ trở lại công ty phiên dịch để làm việc, vốn nghĩ rằng có thể thoát khỏi Lạc Tinh Ninh, nhưng không ngờ rằng cô ta lại có thể đuổi theo đến tận công ty phiên dịch.

Đàm Lễ bất lực vô cùng, cô ta thỉnh thoảng lại ghé qua với lý do học hỏi, nên cũng chẳng thể đuổi cô ta ra ngoài.

“Ui là trời, chắc cậu chưa gặp cái cô Twyla đó nhỉ, ôi con đũy trà xanh mà vị trà xanh lại còn đậm đặc nữa chứ.” Tô Lệ Vãn ngồi đối diện Thời Sơ Thần và than thở với cô.

“Có gì căng lắm hả?”

Tô Lệ Vãn bày ra biểu cảm tuyệt vọng chưa từng thấy: “Tớ cảm thấy Đàm Lễ sắp bị cô ta hành hạ đến phát điên rồi đấy, chỉ thiếu điều gọi bảo vệ lên thôi.”

Thời Sơ Thần xem màn biểu diễn của cô, bật cười thành tiếng.

“Tớ nói với cậu nhé, cái loại trà xanh này ấy, cậu không cần phải bận tâm đâu, địa vị thấp vô cùng, cậu nói xem đầu năm nay mấy đứa trà xanh gọi anh ơi anh ơi chả phải là rất phổ biến hay sao?” Tô Lệ Vãn làm động tác buồn nôn: “Cậu cũng biết đấy, tớ quen biết Đàm Lễ bao nhiêu năm nay, tớ còn chẳng gọi anh ấy là anh dù chỉ một lần, thế nhưng, má nó, cái cô Twyla đó, ngày nào cũng chạy theo mà anh Đàm Lễ ơi anh Đàm Lễ à.”

Thời Sơ Thần bị những lời miêu tả của cô ấy chọc cho cười haha.

“Tớ nói thật với cậu nhé, nếu như người đàn ông nào mà có thể bị câu mất như vậy á thì loại đàn ông đấy thà không có còn hơn.” Tô Lệ Vãn than thở xong cũng thuận miệng hơn nhiều.

“Văn phòng phiên dịch bọn tớ bây giờ chia thành hai nhóm, một bên thì xem xem mỗi ngày cô ta làm mấy trò quỷ yêu gì, còn một bên thì né không kịp. Cái cô Lạc Tinh Ninh này đúng là quá đỉnh.”

Nghe đến cái tên này, Thời Sơ Thần hơi sững sờ hỏi: “Ai cơ?”

Tô Lệ Vãn bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm: “Chính là cô Twyla đó đó, tên tiếng Trung là Lạc Tinh Ninh.”

Thời Sơ Thần nhíu mày, cái tên này có đầu thai ba kiếp cô cũng không thể nào quên.

“Sao thế?”

“Không có gì.” Thời Sơ Thần lắc đầu: “Nhỏ trà xanh ấy vẫn ở trên lầu hả?”

“Chắc vẫn ở đấy, lúc tớ xuống lầu thì cô ta vẫn chưa đi.” Tô Lệ Vãn nháy nháy mắt: “Muốn lên lầu mở mang tầm mắt chút không?”

“Anh Đàm Lễ ơi, câu này thì sao ạ, ý nghĩa là gì vậy ạ?”

“Nội dung của quản lý xí nghiệp chia làm…” Đàm Lễ đọc một lần nghĩa tiếng Trung.

“Anh Đàm Lễ đúng là giỏi thật đấy…”

Đàm Lễ chẳng muốn nghe những lời khen ngợi như vậy chút nào, lắc đầu tiếp tục công việc của mình, tạm thời coi như cô ta không tồn tại.

“Anh Đàm Lễ ơi, thật sự anh rất giống anh trai em, dáng vẻ nghiêm túc làm việc của hai người giống nhau quá.”

“Cô Lạc này…” Anh ngắt lời Lạc Tinh Ninh, những lời còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy Thời Sơ Thần mang theo cà phê đang đi về phía này cùng với Tô Lệ Vãn.

Văn phòng của anh toàn bộ đều là kính trong suốt từ trần xuống sàn, cách một đoạn là đã có thể nhìn thấy cô ấy.

Tô Lệ Vãn cười nói với cô cho đến khi tới chỗ ngồi của mình, Thời Sơ Thần đi đến đẩy cửa ra.

“Sao em lại đến vậy?” Khi Đàm Lễ nhìn thấy cô thì khóe miệng không kiềm chế được mà cong lên.

“Kiểm tra đột xuất.” Thời Sơ Thần coi như không nhìn thấy bóng dáng bên cạnh, đưa cà phê cho Đàm Lễ.

“Cy…Cythia…” Khi Lạc Tinh Ninh nhìn thấy Thời Sơ Thần thì hoàn toàn trở nên bối rối.

Thời Sơ Thần quay sang nặn ra một nụ cười với cô ta: “Đã lâu không gặp.”



“Hai người biết nhau sao?” Đàm Lễ nhìn hai người bọn họ hỏi.

“Biết chứ ạ, còn rất quen thuộc nữa.” Thời Sơ Thần từ đầu đến cuối luôn mỉm cười nhìn cô ta: “Phải không?”

“Vâng…phải ạ…” Lạc Tinh Ninh nói bằng tiếng Anh nhưng cũng hơi lắp ba lắp bắp, “Em xin lỗi.” Cô ta thu dọn tài liệu và máy tính, cầm lấy túi xách của mình, “Em còn bận chút việc, hôm nay em đi trước đây ạ.”

Dáng vẻ bỏ chạy mất dép của Lạc Tinh Ninh khiến Thời Sơ Thần cảm thấy buồn cười.

“Cô ấy…” Đàm Lễ đã nhận ra mối quan hệ giữa bọn họ có lẽ không đơn giản.

“Anh nói Lạc Tinh Ninh à? Cô ấy là em gái bạn trai cũ của em.” Thời Sơ Thần thản nhiên nói.

Đàm Lễ nghe vậy thì cau mày, nhanh chóng nhớ lại: “Anh trai cô ấy là Lạc Tinh Vũ à?”

“Ừm…” Nếu Đàm Lễ và Lạc Tinh Ninh có qua lại thì việc anh ấy biết Lạc Tinh Vũ cũng chẳng phải là chuyện gì đáng kinh ngạc.

Lát nữa sẽ có cuộc họp lúc ba giờ, nên Đàm Lễ cũng không thể nói nhiều với cô nữa.

********

“…Sếp ơi”

Đàm Lễ nghe thấy có người gọi mình mới hoàn hồn.

“Tiến độ của các hạng mục trong tay của chúng ta đều đã được báo cáo xong cả rồi.” Nhân viên nhắc anh.

“Được… hãy báo cáo về những yêu cầu mà phía đối tác đưa ra của những hạng mục trọng điểm…”

Các nhân viên trố mắt nhìn nhau: “Vừa rồi cũng đã báo cáo rồi ạ…”

Đàm Lễ gật đầu: “Ừ, vậy tan họp.”

Lẽ ra còn phải có phần tổng kết như trong các cuộc họp thường lệ, nhưng mọi người đều nhận ra dường như trạng thái của Đàm Lễ không được tốt nên ra hiệu cho nhau cầm máy tính của mình mà rời khỏi phòng họp.

Đàm Lễ day day ấn đường, không biết có phải là vì kể từ ngày quen biết Lạc Tinh Ninh cô ấy đã ríu ra ríu rít nói với anh rằng “anh rất giống anh trai em” hay không.

Câu nói đó giờ đây tràn ngập trong tâm trí anh, xua đi cũng không hết. Nghi ngờ bản thân mình là vật thay thế, rồi lại phủ nhận rằng mình không phải, hai ý nghĩ này thay nhau chạy qua chạy lại khiến cho Đàm Lễ không biết mình nên tin cái nào.

Anh vô cùng chán ghét việc bản thân mình lo được lo mất như này, cũng chán ghét việc bản thân mình bị chi phối chỉ vì một câu nói của người khác.

********

Lạc Tinh Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng lại có một sự việc trùng hợp đến vậy. Một đất nước rộng lớn với dân số đông như Trung Quốc, sao lại có thể gặp mặt như thế này được.

Giây phút gặp được Thời Sơ Thần, cô ta rất căng thẳng cho nên đã trốn chạy. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì sao mình phải trốn chứ? Cô cũng chẳng làm gì sai, nếu nói đến sai thì người sai cũng phải là Cythia!

Sau khi trở về công ty cô liền gọi điện thoại cho Lạc Tinh Vũ, khi gọi đến cuộc thứ bảy bên kia mới bắt máy.

“Alo, William, anh đang ở đâu vậy?”

“Twyla, anh hi vọng em đừng gọi điện thoại cho anh nữa có được không?”

Lạc Tinh Ninh bật dậy: “Tại sao chứ? Anh nhất định phải như vậy à? Trước kia anh đâu có như vậy chứ!”

“Em không cần anh xin lỗi, anh cũng không cần phải nói xin lỗi em, em chỉ muốn anh đối xử với em giống như trước kia không được hay sao?”

“Nhưng mà trước kia chúng ta như vậy là sai lầm, em hiểu không? Twyla.”

“Không, em không muốn hiểu, William, em chỉ mong rằng chúng ta có thể trở lại như trước đây.”

“Xin lỗi, Twyla, hai năm trước anh đã nói rồi, không thể được nữa.”

“Vậy sự việc buổi tối hôm đó thì sao? Anh không còn nhớ gì nữa hay sao?”

“Xin lỗi, Twyla, ngoài câu xin lỗi ra, anh không còn gì để nói cả.”

“Vậy anh có tin là em sẽ nói mọi chuyện cho daddy và mommy không.” Tâm trạng của cô hơi kích động.

Lạc Tinh Vũ thở dài: “Tùy em thôi.” Nói rồi anh tắt điện thoại.

“Này! Alo!” Đầu dây bên kia chỉ còn lại những tiếng tút tút, Lạc Tinh Ninh tức đến nỗi ném điện thoại xuống mặt bàn.

********