Sơ Lễ

Chương 17



Đàm Lễ vừa tắm xong bước ra ngoài, trên người vẫn còn mơ hồ mang theo chút hơi nóng. Tóc rối xõa xuống trán. Cơn gió lạnh thổi qua, những sợi tóc khẽ lay động, dần dần thổi tan khí nóng.

Sau đó, hai người nắm tay nhau đi về phía bãi đỗ xe.

“Vui không?” Thời Sơ Thần hỏi anh.

Đàm Lễ ngoảnh lại nhìn cô.

Cô lại lặp lại lần nữa: “Hôm nay có vui không?”

Đàm Lễ nghĩ một chút rồi gật gật đầu: “Vui.”

“Anh xem, anh rõ ràng là rất muốn em đến xem anh chơi bóng rổ đúng không?” Thời Sơ Thần nhìn vào mắt anh.

“Cũng…” Đàm Lễ vô thức muốn phủ nhận. Nhưng lại không chịu nổi ánh mắt của cô nên lại đổi giọng nói: “Đúng vậy.”

“Vậy sao không nói thẳng với em?” Cô chỉ chỉ vào anh: “Đừng có nói cái gì mà anh vốn đã hẹn người… Em là đang hỏi anh tại sao đều không hỏi em một tiếng.”

“Anh cứ tưởng em không có hứng thú với mấy chuyện này.” Đàm Lễ thật thà trả lời.

“Nhưng mà anh có thể nói với em, hoặc là hỏi em một chút.”

“Hỏi rồi em sẽ đến à?”

“Không nhất định…” Thời Sơ Thần nói như thật, “Nhưng nếu em rảnh thì em sẽ đến.”

Đàm Lễ đưa tay lên xoa xoa mặt cô, Thời Sơ Thần giơ tay nắm lấy ngón tay anh: “Chúng ta đều không phải là lần đầu tiên yêu đương nữa, cũng không còn nhỏ tuổi nữa. Mỗi ngày anh đều làm việc rất mệt, vì thế nếu như còn phải hao tâm đi suy đoán xem đối phương đang nghĩ gì nữa thì quá là mệt mỏi rồi.”

Ngón tay thon dài quay lại cọ cọ vào ngón tay anh: “Anh phải nói ra với em những gì anh nghĩ trong lòng, muốn em làm gì thì phải nói ra. Mặc dù có thể em sẽ không đáp ứng vô điều kiện nhưng ít nhất em sẽ ưu tiên lo lắng cho anh.”

Đàm Lễ cong cong khóe miệng cười, nói với cô: “Được.”

Thời Sơ Thần vén tóc che trên trán anh ra. Da của anh so với đàn ông có lẽ cũng được coi là rất đẹp, sạch sẽ mà không có mấy vết sẹo thâm mụn.

“Sao lại có cảm giác anh nhỏ hơn em năm tuổi nhỉ.” Cô nâng mặt anh lên, hơi hơi kiễng chân rồi hôn lên môi anh, là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn đạp nước: “Anh thật yeutruyen.net là đẹp trai.”

Mỗi một phân một tấc trên người anh đều nằm trong gu thẩm mỹ của cô.

Đàm Lễ vòng tay ôm lấy eo cô, áp sát người mình rồi hơi cúi đầu hôn lên môi cô. Không còn là lướt qua rồi dừng lại nữa, mà là nụ hôn chứa cảm giác áp chế và muốn chiếm hữu luồn vào chiếc lưỡi nhỏ của cô.

Cô chính là luôn có loại ma lực khiến anh muốn ngừng mà không ngừng lại được này.

Một chiếc xe Volkswagen Polo bên cạnh bọn họ chầm chậm tiến đến.

“Không ngờ đó nha, Đàm Lễ mà cũng có ngày này.” Vương Hiểu Xung vốn là muốn dừng xe chào hỏi họ một chút nhưng vì thấy hai người đang nồng nàn như thế nên là thôi đi.

“Bạn học này của anh có bạn gái từ lúc nào vậy?” Lưu Mộng ngồi ở kế bên hỏi anh.

“Không biết”- “Vừa nãy hai người nói chuyện không hỏi à?” Vương Hiểu Xung lắc lắc đầu: “Đàm Lễ không thích nói những chuyện này, anh vẫn luôn nghĩ là phải đến hôn lễ thì mới có thể gặp mặt vợ tương lai của cậu ấy.”

“Đàm Lễ đối với cô ấy tốt thật đấy.” Nghe giọng của Lưu Mộng có chua lè lè, “Cái đồng hồ đeo trên tay cô ấy là hãng Jaeger-LeCoultre đấy, em đã từng nhìn thấy ở trên mạng, hơn 70 vạn tệ. Cái túi đeo trên người là Hermès đó. Còn trang sức gì đó, anh chỉ cần nhìn đôi bông tai cô ấy đeo, chính là mẫu mới nhất của Chanel trong năm nay, hơn 1 vạn tệ. Còn cả quần áo với giày thoáng nhìn cũng biết đều là hàng hiệu cả.”

Vương Hiểu Xung nhìn cô ta một cái, không đáp lời.

“Anh nhìn người ta xem, sao có thể không tiếc mà tiêu tiền cho bạn gái như vậy.” Lưu Mộng liếc nhìn anh ấy.

“Về sau em có thể ít lên mạng xem mấy thứ đồ xa xỉ này không?”

“Em lên mạng xem đồ xa xỉ là sai à? Cái sai chính là anh nghèo!” Lưu Mộng tức đến nghiến chặt răng.



Dựa vào đâu mà trong bốn người đàn ông cô lại chọn phải đúng người không có bản lĩnh nhất.

“Mộng Mộng, thực ra, balo của em cũng rất tốt mà, LV cũng là hàng hiệu còn gì. Một trợ giảng đại học như em mỗi ngày đều chất đống hàng hiệu lên người cũng ảnh hưởng không tốt.”

Vương Hiểu Xung nếu không nói ra câu này thì vẫn còn ổn. Vừa nói ra khiến cho Lưu Mộng càng thêm tức: “Em có mỗi một cái LV. Anh nhìn Uông Nhược Tích xem, mỗi lần ra ngoài thì balo đều không giống nhau. Anh lại nhìn người đó xem…Tô Lệ Vãn, Sở Hoàn cũng từng ly hôn một lần rồi, lại đi tìm một cô gái nhỏ tuổi như vậy, còn càng cưng chiều hết mức. Bạn gái của Đàm Lễ em không thèm nói đến nữa, người đó trên dưới toàn thân đều là hàng hiệu trên một trăm vạn tệ cả. Anh cảm thấy người ta đắp đầy hàng hiệu lên người không tốt à?”

“Nhược Tích là luật sư, thu nhập của cô ấy hơn em rất nhiều đó.” Vương Hiểu Xung cũng có chút không chịu được cái kiểu gì cô ta cũng muốn đi so sánh với người ta.

“Anh không biết ngại còn nói à? Vậy anh giúp em đến làm trợ giảng ở trung tâm chính đi, lương còn có thể tăng gấp đôi đấy.” Lưu Mộng lại càng lên giọng.

“Đây…” Vương Hiểu Xung có vẻ hơi bị làm khó, Lưu Mộng có thể làm cái chức trợ giảng này còn là vì người ta nể mặt anh. Chứ dựa theo năng lực của cô ta thì đừng nói đến những trường đứng đầu, để vào được cái học viện này cũng không thể nào.

Lưu Mộng cũng cảm thấy bản thân có hơi nặng lời, hạ giọng xuống một chút: “Cũng đừng nói đến những chuyện này nữa, trước mắt anh có thể đổi cái xe này của anh đi không? Anh nhìn ba bạn học của anh xem, có ai là có xe dưới một trăm vạn tệ không?”

Vương Hiểu Xung cau mày: “Ba người bọn họ với anh giống nhau sao? Anh là một giảng viên đại học, nếu lái một chiếc xe hơn một trăm vạn đến trường thì người khác sẽ nghĩ thế nào?”

“Anh…” Lưu Mộng phẫn nộ trừng mắt nhìn anh ấy, tức đến nỗi nói không thành lời. “Anh lái cái xe dởm này chẳng lẽ không cảm thấy người khác nghĩ anh đường đường là một phó giáo sư mà lại đi cái xe mười vạn tệ, còn lái nhiều năm như thế.”

“Mộng Mộng, chúng ta đã trải qua những tháng ngày rất tốt đẹp rồi, nhìn lên thì không bằng ai nhưng nhìn xuống cũng chẳng ai bằng mình. Sự nghiệp mà ba người bọn họ tự gây dựng, việc làm luật sư nhìn vào có vẻ là vinh quang sáng lạn. Nhưng khi bọn họ còn đang phấn đấu, lúc phải thức khuya dậy sớm thì chúng ta chẳng phải rất nhàn rỗi sao? Em không thể vừa muốn anh mỗi ngày đều bên cạnh em, vừa muốn anh ngồi không mà lại kiếm ra nhiều tiền được phải không?”

Vương Hiểu Xung nói xong, quay lại nhìn sắc mặt cô ta vẫn như cũ không tốt hơn, “Em nói em chỉ có một cái túi LV, vậy ngày mai chúng ta đi mua cái túi mà em thích được không?”

“Mua cái nào? Gucci hay là Chanel?” Nghe anh nói như vậy sắc mặt Lưu Mộng có vẻ tốt hơn chút.

“Chanel đi.”

“Thật à? Hơn năm vạn cơ đấy.” Lưu Mộng quay đầu nhìn anh.

“Ừ…”

“Chồng ơi anh thật là tốt!” Lưu Mộng cuối cùng cũng cười lên rồi.

Vương Hiểu Xung nhếch mép một cái, cười với cô ta.

“Bạn anh vừa lái xe qua rồi…” Sau khi Đàm Lễ buông Thời Sơ Thần ra, cô liền nói.

“Đang hôn còn không chuyên tâm như thế à?’

“Em sợ bạn học của anh nghĩ là em làm hư anh rồi.” Thời Sơ Thần đứng bên cạnh anh, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Bọn họ đều không biết là, lúc không có ai anh đã hư rồi.”

Đàm Lễ cười thành tiếng, nhẹ nhẹ vỗ vào mông cô: “Dẫn em đi ăn cơm.”

Sau đó lại ghé sát vào bên tai cô: “Về nhà sẽ hư với em.”

Ăn cơm xong hai người về nhà, Thời Sơ Thần cố tình ấn nút tầng 24. Không ngờ Đàm Lễ không hủy bỏ nút ấn đó của cô nhưng cũng không ấn lên tầng 25 nhà mình.

“Anh không về nhà à?”

“Đến chỗ em.” Ngón tay đang ôm lên ngang hông cô của Đàm Lễ nắm chặt, thuận theo không gian trống giữa quần yếm đằng trước và áo len ngắn rộng thùng thình, bàn tay vừa lúc chạm vào da thịt cô.

Thời Sơ Thần muốn nói gì đó nhưng bị Đàm Lễ cướp lời: “Em nói là, anh muốn gì thì cứ nói thẳng với em.”

“Em dạy anh là để anh dùng như thế này à?” Cô cười liếc nhìn anh.

“Học một biết mười, suy một ra ba.”

Thang máy vừa đến cửa, Thời Sơ Thần bị anh ôm lấy dùng vân tay ấn mở cửa rồi dẫn vào trong phòng.

Áo khoác, giày, túi vứt rải rác từ ngoài cửa.

Thắt lưng của một bên quần yếm không cần anh kéo mà tự động tuột xuống. Cái áo len rộng thùng thình cũng rất thuận tiện cho tay anh luồn vào trong. Áo len bó sát ngực, Đàm Lễ kéo lớp vải đang bó chặt thứ tròn đầy kia của cô xuống rồi cúi miệng xuống gặm lấy núm vú đã căng cứng kia của cô.



Trong lần đầu tiên, Thời Sơ Thần nói đùa với anh là mình gầy nhưng ngực to. Từ đó về sau cô phát hiện anh cực kì yêu thích cặp ngực đó của cô. Rõ ràng lúc ăn cơm là người ăn chậm nhai kĩ, nhưng đến trước ngực của cô lại trở lên ngấu nghiến như hổ đói.

Ngón tay đan vào giữa làn tóc mềm mượt của anh, Thời Sơ Thần áp lưng vào cửa, ưỡn ngực ra.

Không chỉ có anh thích ăn mà cô cũng rất thích được anh ăn như thế này.

Nâng bầu ngực trắng nõn nà đó lên vừa gặm vừa cắn, trên bề mặt rất nhanh đã hiện đầy những vết răng.

Trước giờ anh cho là, ăn, no bụng là được.

Anh không có yêu cầu to tát gì với thức ăn, thanh đạm, tốt cho sức khỏe.

Từ sau khi biết nấu cơm thì càng không có hứng thú nhiều với ăn uống.

Chỉ là anh không ngờ tới, bản thân mình lại vùi ở trước ngực một cô gái mà vừa liếm vừa gặm.

Bầu ngực đó, vừa trắng vừa mềm, da dẻ nhẵn mịn, còn mang một chút mùi hương ngọt ngào.

Khiến anh thực tủy biết vị.

“Ừm…” Thời Sơ Thần khe khẽ rên lên một tiếng: “Bên này cũng muốn.”

Đàm Lễ tăng thêm lực của ngón tay, bên này gặm, cắn càng dữ dội hơn: “Đợi chút, ăn thêm một chút nữa.”

Tùy anh đi, trong lòng Thời Sơ Thần nghĩ, dù sao cô cũng thích.

Đêm nay, hai người làm đến mấy lần. Thời Sơ Thần có cảm giác anh đang kéo dài thời gian.

Lần cuối cùng, Đàm Lễ bắn toàn bộ vào ngực cô. Anh chậm rãi giúp cô lau yeutruyen.net sạch tinh dịch đặc dính trên ngực.

Điện thoại ở cái tủ trên đầu giường cô gửi đến một tin nhắn. Màn hình chiếc điện thoại quanh năm để chế độ im lặng sáng lên, Đàm Lễ liếc nhìn, vừa đúng 12 giờ.

Thời Sơ Thần uể oải mệt nhoài nằm trên giường, Đàm Lễ dang tay ôm cô vào lòng. Cả người trắng nõn mềm nhũn tựa không xương được anh ôm vào lòng.

Đàm Lễ hôn hôn lên trán cô: “Sinh nhật vui vẻ, Sơ Sơ.”

Cô mệt đến nỗi không muốn nói chuyện, chỉ áp sát lại gần, dùng nụ hôn để thể hiện cảm ơn.

Thời Sơ Thần tắm xong vừa lau tóc vừa cầm điện thoại lên. Trên Wechat hiện lên một đống tin chúc mừng sinh nhật. Trả lời xong thoát ra lại phát hiện vài một vài tin nhắn điện thoại nữa. Nhấp vào hộp màu xanh lá cây và biểu tượng bong bóng màu trắng xem tin nhắn, lẫn lộn các tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ hội viên. Có một số bắt đầu bằng +001 và tin nhắn màu xám bên dưới số màu đen hiển thị rõ ràng một chuỗi tin ngắn gọn bằng tiếng Anh: Happy birthday Cynthia-William

Cô không nhấp vào điểm màu xanh dương đó, ngay cả tin nhắn chúc mừng sinh nhật của hội viên cũng xóa hết cùng nhau.

Kéo ngăn kéo ra lấy một bao thuốc đi ra ban công.

Đàm Lễ đi đến bên cô, một tay ôm chặt cô, cúi người xuống dựa vào vai cô: “Sao lại hút thuốc rồi?”

Anh biết Thời Sơ Thần hút thuốc nên ngăn kéo ở cái tủ đầu giường vẫn luôn có một bao thuốc. Lần đầu tiên anh qua đêm đã phát hiện ra. Có lẽ cô rất ít hút nên trước giờ không ngửi thấy mùi thuốc trên người cô.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt anh hút thuốc.

Cửa sổ hé mở ra bằng gang tay, gió lạnh lùa vào. Gió lạnh thấu xương nhưng người ở đằng sau lại rất nóng, nóng lạnh thay thế nhau.

“Xong việc làm điếu, sống sướng sánh ngang tiên.” Thời Sơ Thần dập điếu thuốc đã hút được vài lần vào bồn hoa duy nhất trên ban công.

Cô giơ hai ngón tay lên mũi ngửi ngửi, có chút mùi thuốc lá thoang thoảng.

Đàm Lễ cảm thấy cô hình như đang không bình thường nhưng không biết cô cảm thấy không ổn ở đâu.

*********