Sơ Lễ

Chương 11



Thời Sơ Thần cảm thấy hình như bản thân bị lạ giường, mới qua một đêm ở nhà Đàm Lễ mà còn dậy sớm hơn cả anh.

Cô trở người trông thấy dáng vẻ anh đang say giấc, vừa mạnh mẽ lại có chút gì đó dễ thương.

Cầm điện thoại lên chụp một tấm ảnh, thêm vài cái filter nữa, một bức hình bình thường như vậy lại vẫn có thể trở nên rất nghệ thuật.

Chọn bức ảnh của anh đăng lên dòng trạng thái trên weibo, kèm theo dòng chữ: Thích quá đi áááááá … …

Xuống giường, cô đi thẳng đến tủ quần áo của anh rồi tiện lấy một cái áo thun mặc vào, Thời Sơ Thần cảm thấy về điểm này thì cô với anh thật xứng đôi, áo thun Burberry trắng xám đen mỗi màu một cái.

Cô quay lại giường, dùng tay chọt chọt vào mặt anh, rồi lại nghịch tóc của anh, đến khi nào anh tỉnh thì thôi.

“Không chạy bộ à?” Thời Sơ Thần hỏi anh.

“Mấy giờ rồi?” Giọng nói còn chưa tỉnh ngủ, khàn khàn rất dễ nghe.

Thôi xong đời, Thời Sơ Thần cảm thấy phía dưới lại ướt rồi.

“Tám giờ rồi.”

Đàm Lễ gằn giọng một cái, xoa xoa đôi mắt.

Thời Sơ Thần cứ tưởng anh sẽ dậy mà đi chạy bộ.

Thật không ngờ anh lại giữ chặt phần thân dưới của cô ở trên giường: “Làm cái gì khác thay cho chạy bộ cũng được.”

Tuyệt phối, cô ướt, anh cứng, quá hoàn mỹ luôn!

Kết quả của một bài tập thể dục năng động này là hai chân của Thời Sơ Thần đều mềm nhũn.

Khi Thời Sơ Thần lần nữa tỉnh lại, đã đến trưa.

Tập thể dục trên giường này tiêu hao năng lượng hơn chạy bộ nhiều.

Vừa lên cân nhìn, tuyệt vời, 53.9.

Tin chắc rằng với lượng vận động lớn và thường xuyên như này, cô chắc chắn có thể kiểm soát cân nặng trong 50.

Thời Sơ Thần rất vui, đến nỗi trưa nay ăn nhiều hơn một tí.

Mục đích cô rèn luyện thân thể vốn dĩ là để được ăn nhiều món ngon hơn mà.

Mở nick phụ weibo lên xem, có không ít bình luận ở bên dưới, có người nói chúc cô Lễ tình nhân vui vẻ, có người bảo cô Lễ tình nhân đi “đóng phim 18+” rồi đúng yeutruyen.net không.

Tài khoản phụ tổng cộng có hai vạn người hâm mộ, so với nick chính đó chỉ là con số lẻ, những người biết tài khoản phụ của cô, đa số đều là fans trung thành theo dõi cô yeutruyen.net từ khi còn ở Mỹ du học viết quyển sách đầu tiên.

“Wow, CC(*) bắt đầu yêu đương rồi.”

(*)Như đã nói, là viết tắt của tên nữ chính.

“Không có chút phòng bị nào, Tây Tây của chúng ta tự nhiên có bạn trai rồi.”

“CC thay đổi rồi, khi trước có bạn trai cũng chưa bao giờ khoe trò ân ái.”

“Sợ hãi!! Tây Tây vẫn là Tây Tây ngày xưa sao? Tây Tây, em không ngầu nữa rồi, sao em có thể thể hiện sự nhu mì của con gái khi yêu ra như vậy.”

“Tôi không tin, CC trở nên ngọt ngào rồi, tôi sợ mấy con quỷ nhỏ trong truyện cô ấy cũng biết yêu đương rồi.”

“ Huhuhu, Tây Tây biết yêu rồi, củ cải trắng bị chú heo trộm mất rồi!”

“Không có ai giống tôi tò mò bạn trai CC có đẹp trai hay không sao?”

“Gửi bạn lầu trên, không, một người độc chiếm một người.”

Thời Sơ Thần trả lời lần lượt từng bình luận, cô nghiêm túc quan tâm nick phụ hơn nick chính nhiều.

Trả lời xong, cô đi đến phòng bếp mở tủ lạnh ra, cái tủ lạnh này nói làm sao đây, Thời Sơ Thần nhìn thấy đâu đâu cũng là tên của Đàm Lễ, phía ngăn lạnh toàn là các loại rau củ, rau cải, rau củ, trứng gà, rau cải, rau củ, rau cải, sữa bò, rau củ, rau cải, rau củ.

Mất hết ý chí mà đóng cửa tủ lạnh lại, Thời Sơ Thần về lại tầng 24, lấy một cái túi đi chợ, giả vờ vừa mua một túi to về lại tầng trên.

Trong chốc lát, tủ lạnh đã được bổ sung đầy ắp đồ ăn.

Vừa đóng tủ lạnh cô dường như đã nghĩ ra điều gì đó, lại xuống tầng chọn vài bộ đồ ngủ dây, thêm mấy bộ nội y gợi cảm, treo vào tủ đồ của anh.

Ừm, thỏa mãn.

Thong thả nghịch ngợm đến tận hơn hai giờ chiều cô mới ra tiệm cà phê.



“Chị muốn cà phê với bánh ngọt, tí nữa nếu có anh Đàm ở tầng 28 xuống tìm chị thì nói anh lên tầng đợi nha.” Thời Sơ Thần căn dặn Tiểu Lạc.

Tiểu Lạc đưa tay ra hiệu ok. Năm trước lúc cô chủ với anh ở tầng 28 bắt đầu qua lại thân thiết, nếu không phải anh Đàm tìm cô ấy, thì chính là cô tự mình đưa cà phê lên.

Cái anh Đàm ở tầng 28 này nên nói thế nào đây, trong lòng Tiểu Lạc suy nghĩ, cảm thấy anh ấy rất giống sứ giả ở cõi âm trong bộ phim Hàn quốc “Ma quỷ”, ví dụ như ly cà phê đang nóng hổi này, anh ấy đăm đăm nhìn vài giây thôi, thì chắc là có thể hoàn toàn biến thành nguội ngoe nguội ngoắt, đông lạnh luôn cũng có thể.

Cũng không biết chừng khuôn mặt lạnh như tuyết này, có phải do bản thân luyện thành không nữa.

A, nhìn xem, tảng đá từ tầng 28 chưa ai có thể tìm cách phá tan đến rồi kìa.

Đàm Lễ nhắn vài tin wechat cho Thời Sơ Thần, cô đang ra sức đánh chữ, một tin cũng chưa hồi âm.

“Anh Đàm, chị Sơ Thần đang ở lầu hai.” Tiểu Lạc lễ phép nói với anh.

“Cảm ơn.” Đàm Lễ gật đầu, sải bước tiến đến tầng hai.

Chẳng lẽ cái tảng băng này biết nở hoa rồi sao?!

Thời Sơ Thần đang ngồi trong góc phòng nơi mà cô thích nhất, ngón tay gõ thật nhanh trên bàn phím, một lúc lại dùng hai tay để lên cổ hoa tay múa chân một chút.

Đàm Lễ ngồi đối diện với cô, Thời Sơ Thần giơ hai tay ra, nhắm một bên mắt, hướng về phía cổ anh mà quơ quơ vài cái.

“Sao vậy?” Đàm Lễ hỏi cô.

“Em đang xem bóp chết kiểu nào thì thích hợp.”

“…”

Đàm Lễ không nói gì, yên lặng ngồi đợi cô đánh máy, Thời Sơ Thần vừa đánh xong chữ cuối cùng của chương này, xê dịch chiếc máy tính sang một bên, ngắm nhìn Đàm Lễ.

“Hôm nay không bận gì à?” Cô kéo kéo tay anh, anh ngồi đây đợi cô đã được một lúc lâu rồi.

“Xuống xem em thôi, nếu em không có ở đây thì anh mua ly cà phê rồi lên tiếp tục công việc, còn em đang ở đây thì anh nghỉ ngơi một chút.

“Vậy thì anh phải cảm ơn em đã giúp anh phân phối thời gian nghỉ ngơi và làm việc đó.

Ly cà phê trước mặt Thời Sơ Thần còn một nửa, bánh ngọt vẫn còn nửa miếng. Lúc xê dịch chiếc máy tính thì đụng phải tay cầm, chiếc ly xoay 90 độ, trên miệng ly có in một vết son đỏ chúm chím hướng về phía Đàm Lễ.

Tiểu Lạc mang cà phê lên lầu trên, lúc đặt cà phê xuống, cô đúng lúc bắt gặp anh Đàm ở tầng 28 đang cầm ly của bà chủ mà uống.

Cô ấy đặt ly cà phê của Đàm Lễ xuống trước mặt anh.

“Phiền cô giúp tôi giao cà phê lên cho tất cả nhân viên tầng 28, tí nữa tôi sẽ xuống thanh toán sau.” Đây là câu dài nhất Tiểu Lạc nghe được từ Đàm Lễ từ khi gặp anh đến giờ.

“Dạ được anh Đàm.” Tiểu Lạc gật đầu xoay người chuẩn bị xuống lầu.

Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên

“Phúc lợi đãi ngộ tốt như vậy sao?” Thời Sơ Thần hỏi anh.

“Ông chủ làm việc kết hợp nghỉ ngơi, cũng phải khao đồ ăn nhân viên một chút chứ, còn có thể giúp bạn gái kiếm tiền nữa.”

Hai người cũng không cố ý giấm diếm người ngoài, Tiểu Lạc nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.

Khối băng lạnh lẽo ở tầng 28 có lẽ sắp tan chảy rồi.

Thời Sơ Thần múc một miếng bánh ngọt đưa lên miệng anh, xem như là khen thưởng.

Đàm Lễ ăn một miếng, mùi vị ngọt ngào của caramen đang tan ra trong miệng anh, dường như cô vô cùng thích mùi vị caramen này.

Một ít vị đắng của cà phê, hòa cùng vị ngòn ngọt, trong cổ anh đang lan tỏa mùi vị của hạt phỉ.

Hình như anh đã không còn ghét bỏ vị ngọt như thế này nữa rồi.

“Tối nay muốn ăn gì?” Đàm Lễ hỏi cô.

“Tối nay anh tự ăn một mình đi, ngày mười lăm tháng hai đều là dành cho Tần Tinh, girls’ night.”

Đây là phong tục được ngầm công nhận, từ mấy năm trước đã bắt đầu rồi, ngày trước Thời Sơ Thần còn ở Mỹ, cô cũng sẽ đợi qua ngày mười lăm tháng hai thì quay về.

“Được.” Đàm Lễ mỉm cười: “Vậy có quay lại không?”

Thời Sơ Thần lắc lắc đầu, “Đừng có không quen vì nhớ em quá đó.”

Nói là không quen, thì cũng không có, hai người mới bên nhau có hai ngày, làm gì đã có chuyện thiếu hơi người kia liền không quen được.

Nếu nhất định phải nói đến điểm gì khác biệt, thì chính là giây phút anh mở cánh cửa tủ lạnh kia ra.



Đầy ắp thức uống cà phê coca, sprite, nào là màu đỏ màu xanh màu đen, còn có các loại màu sắc vô cùng kì lạ của đủ các loại nước giải khát.

Trong tủ lạnh của Đàm Lễ chưa từng xuất hiện qua những thứ như thế này.

Anh bắt đầu mong đợi cuộc sống sau này khác trước trong mơ hồ xa lạ.

Thời Sơ Thần không có ở đây, Đàm Lễ làm theo lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của bản thân, trước khi đi tắm anh đến phòng giữ đồ, tiện tay lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ. Vừa đi được vài bước, anh liền quay lại đứng trước tủ đồ, lấy ra một bộ đồ ngủ trên giá áo của một người nào đó, mặt trước là miếng thắt lưng màu đen bằng vải lụa.

Đàm Lễ bất giác bật cười, cô ấy cố tình đây mà.

Sau khi cùng Tần Tinh ăn tối, hai người lái xe cùng nhau về căn hộ của Tần Tinh.

“Tớ vừa định hỏi cậu, vụ cái túi đó là sao vậy? Màu sắc lẫn kiểu dáng đáng giận này vốn đâu phải style của cậu đâu.”

“Sao nè? Không đẹp hả?” Thời Sơ Thần kéo chiếc túi xách lại để lên người, “Phiên bản giới hạn đó.”

“Đẹp cái con khỉ khô!” Tần Tinh phỉ nhổ, lần đầu tiên cảm thấy gu thẩm mỹ của Thời Sơ Thần kém đến vậy, may là cô ấy vừa có dáng mạo xinh đẹp vừa lại biết phối đồ, bất cứ thứ gì trên người cô ấy đều toát lên cảm giác cao cấp.

Nhưng mà chiếc túi này, nói thô ra là, xấu chết đi được!

Chanel lại có thể dùng cái màu này để lừa tiền của Thời Sơ Thần.

“Là Đàm Lễ tặng tớ.”

“…”

Tần Tinh lấy vài món mồi nhắm từ trong tủ lạnh ra, rồi quay sang tủ rượu chọn lấy một chai, hai người nằm gọn trên ghế sofa.

“Tớ chuẩn bị đem nhà với mọi thứ trả lại cho Mạnh Dịch Nghiêu.” Tần Tinh suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng.

“Phải rạch ròi như vậy à?” Thời Sơ Thần hỏi cô ấy.

“Chỉ cần đôi bên bằng lòng, thì vẫn phải rõ ràng.”

“Tình cảm cũng có thể trả sạch được sao?”

Trong lòng Tần Tinh hiểu rõ, mối quan hệ giữa cô và Mạnh Dịch Nghiêu muốn minh bạch những thứ vật chất là quá dễ dàng.

Duy chỉ có thứ không thể tính toán rõ được, chính là tình cảm bao nhiêu năm qua của bọn họ.

Tần Tinh không trả lời cô, Thời Sơ Thần tiếp tục hỏi: “Sao tự nhiên có suy nghĩ này vậy?

“Không đường đột đâu, chẳng lẽ cậu không nên hỏi tớ vì sao tới bây giờ mới suy nghĩ tới sao?”

“Mạnh Dịch Nghiêu sẽ không đồng ý đâu.”

“Không đến lượt anh ấy quyết định.” Khẩu khí Tần Tinh tỏ vẻ kiên quyết.

“Tuy Mạnh Dịch Nghiêu là bạn trai của tớ, nhưng cậu còn hiểu anh ấy hơn tớ nữa, làm ăn lỗ vốn anh ấy sẽ không làm đâu, tiền tài đối với anh ấy không là gì, thế nhưng anh ấy không thể vừa muốn tiền vừa muốn người thế được.”

“Dựa vào gì chứ? Cũng không thể việc gì cũng để anh ấy kiếm lời được, tớ không muốn, tớ trả lại hết, hai tụi tớ sạch bong.” Tần Tinh dỗi.

“Lỡ cậu ta đòi cậu bồi thường mấy năm thanh xuân thì sao ?”

“Hứ!” Tần Tinh ngồi xuống: “Thanh xuân của anh ấy đáng giá, còn của tớ thì không phải hả?”

“Tinh nhi à.” Thời Sơ Thần dùng giọng điệu nhìn thấu tất cả nói: “Mạnh Dịch Nghiêu so với tưởng tượng của cậu càng không thể rời xa cậu được, nếu cậu muốn chia tay với cậu ta, cậu ta sẽ nổi điên cho coi.”

“Xùy…” Tất nhiên là Tần Tinh sẽ không tin lời nói đó.

Thời Sơ Thần nâng ly rượu đỏ lên, nhấp một ngụm, dùng chiếc nĩa xăm một miếng thịt hun khói, đưa vào miệng nhai một cách chậm rãi, hương vị nồng nàn của rượu vang hòa trộn với mùi nồng nàn của thịt hun khói, bổ sung cho nhau càng thêm mãnh liệt.

Rượu vang đỏ của La Phi sản xuất năm 2010, giăm bông là của Iberia, đều là của Mạnh Dịch Nghiêu cả.

Đương nhiên, Thời Sơ Thần nhìn cả ngôi nhà này, cả khu này tuy là của Tần Tinh, nhưng là do Mạnh Dịch Nghiêu mua, kể cả Tần Tinh, cũng là Mạnh Dịch Nghiêu sở hữu.

“Mạnh Dịch Nghiêu tinh ranh lắm, rượu vang mà cậu uống đó cậu ta đều tính giá với cậu cả rồi.”

Tần Tinh giống như nốc rượu trắng, uống hết một ngụm: “Anh ta tính toán với tớ, thì tớ cũng tính toán lại, anh ta làm tình với tớ nhiều lần như vậy, vẫn không bù nổi một bình rượu sao?”

Thời Sơ Thần cười cô ấy: “Cậu thì hay rồi, làm tổn thương người khác tám phần, tự làm đau mình mười phần.”

Đột nhiên cánh cửa đang khóa kia có âm thanh chuyển động, Tần Tinh cùng Thời Sơ Thần quay

Sang nhìn.

Mạnh Dịch Nghiêu toàn thân mặc đồ đen đứng trước cửa.