Siêu Thứ Nguyên Kết Nối Không Gian

Chương 42: Chiến sự thăng cấp



Tỉnh dậy sau một hồi mê mang vì kiệt sức, Ran chậm rãi mở mắt ra và bắt đầu dò xét những gì xung quanh mình. Theo ánh nhìn của nàng là một căn phòng tràn đầy hơi hướng cổ kính, với điểm nhấn là những bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp treo trên tường. Nàng nhận ra đây chính là phòng khách bên trong “tụ hội trang viên” mà mình vẫn thường hay đến. Dùng tay gõ nhẹ đầu mình, thiếu nữ dần dần nhớ lại những gì đã xảy ra tại chiến trường khi trước.

Vào thời khắc tiêu diệt xong con chim ưng khổng lồ, Ran bắt đầu nhận về cho cơ thể mình những phản phệ, bởi việc sử dụng đại chiêu sai cách. Ngay lúc sắp va đập thẳng xuống mặt đất, thiếu nữ đã nhìn thấy Growlithe chạy đến cứu mình. Ran lúc ấy rất muốn nói gì đó nhưng rất nhanh sự mệt mỏi đã đánh gục bản thân nàng.

- Hẳn là chủ nhóm đã kéo ta về đây đi. – Thiếu nữ thấp giọng lẩm nhẩm.

Bước chân rời khỏi căn phòng, Ran hướng về khoảng sân lớn ở trung tâm trang viên mà đi. Ngay khi còn cách nơi này khá xa, nàng đã nghe thấy tiếng reo hò của Hoài Nam nhóm người. Sự tò mò không ngừng thúc đẩy khiến cho thiếu nữ dạo bước mỗi lúc một nhanh.

- Đã thành công vượt qua mức một tấn xung kích. Bắt đầu rơi vào trạng thái tự phục hồi, dự tính sẽ kéo dài mười giây.

- Lần kế đến ta sẽ gia tăng lực đánh lên thành năm tấn. Ngài có ý kiến gì không?

Chất giọng ngọt manh của Tiểu Vi truyền vào trong tai Ran, điều này khiến nàng càng thêm thắc mắc, không biết mọi người đang làm chuyện gì. Vượt qua một khúc quanh, cuối cùng thiếu nữ cũng nhìn thấy những điều mình mong muốn. Nói như thế nào đây, trước mặt nàng là một con chim đại bàng cực lớn. Nhìn thấy vật này, Ran bỗng nghĩ đến con quái thú khi trước, thứ mà chỉ thiếu chút nữa đã giết chết bản thân. Cố nén lại cảm giác rùng mình của cơ thể, nàng chậm rãi quan sát những chi tiết khác xung quanh nơi đây.

Lúc này trên đầu con chim kia đang treo lơ lửng một cây búa có kích thước không thua kém gì nó. Hoài Nam tiên sinh cùng với Tabane và Tiểu Vi thì đứng vòng quanh, giống như muốn khảo sát thứ gì đó. Đột nhiên, Ran nhìn thấy chủ nhóm mỉm cười, ra hiệu cho mình đi đến gần.

- Thân thể của ngươi đã ổn chưa? – Hoài Nam hướng về phía nàng dò hỏi.

- Còn một ít khó chịu nhưng vẫn có thể chiến đấu tiếp. Cảm ơn ngài đã cứu ta. – Thiếu nữ dịu dàng trả lời. Dừng một chút nàng lại nói ra nghi vấn của mình.

- Không biết Growlithe có bị thương nặng không? Nó bây giờ như thế nào rồi?

Nghe thấy Ran hỏi thăm, Hoài Nam chỉ tay vào một góc gần đó. Thì ra không biết từ lúc nào “chó lướt gió” đã xuất hiện, nó chạy nhanh về phía nhà huấn luyện của mình. Không chần chờ chút nào, thiếu nữ dang rộng tay ra, ôm lấy đồng bạn thân thiết. Chứng kiến một người một chó có mối quan hệ tốt như thế, Hoài Nam bình tĩnh giảng giải:

- Growlithe chỉ bị tổn thương nhẹ. Tiểu Vi đã giúp nó sơ cứu qua, nên ngươi có thể yên tâm.

- Grow! – “Chó lướt gió” nhìn về phía Hoài Nam kêu to một tiếng như để cảm tạ.

Đang lúc hắn cùng với Ran trò chuyện thì Tiểu Vi đã bắt đầu lần khảo thí kế tiếp. Thấy thế Hoài Nam cũng chú ý trở lại quá trình này. Dù sao thì kết quả thu được sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến kế hoạch tiếp sau của hắn. Chỉ thấy búa tạ vung lên cao một cái, ngay lập tức nó giáng mạnh thẳng vào trên người đại bàng khổng lồ.

Dưới áp lực mạnh mẽ ước chừng khoảng năm tấn, có vẻ như lớp giáp kim loại của nó đã dần dần biến dạng. Tiểu Vi nhanh chóng điều ra màn hình ảo với dày đặc các số liệu thống kê. Thứ này được nàng dùng để ghi lại những dữ liệu cần thiết trong thí nghiệm lần này. Từ trên đó, hắn có thể thấy, mức độ chịu đựng của cơ giáp là khá tốt. Tuy nó bị tổn hại một phần nhưng thoạt nhìn thì vẫn có thể tiếp tục gia nhập vào chiến đấu. Chỉ cần tu bổ lại một chút, Hoài Nam vẫn đủ tự tin trả về một máy móc thú như lúc ban đầu.

- Nếu ta đoán không sai, cơ giáp hiện tại đã thừa khả năng vặn ngã đám hung thú kia rồi. – Shinonono Tabane tự hào bày tỏ cảm xúc của mình. Dù sao thì vật này cũng có công sức của nàng đi.

Hoài Nam gật đầu xem như đồng ý với quan điểm của thiếu nữ. Kế tiếp hắn lại để cho Tiểu Vi thử qua các dạng công kích năng lượng khác, kiểu như hỏa diễm, thủy áp, hóa chất ăn mòn... Nói chung thì chim máy móc có thể kháng được khá nhiều các đòn đánh dạng này ở cấp độ thông thường. Mặc dù vậy, đây xem như đã đủ điều kiện để nó tham gia vào nhiệm vụ lần này. Hoài Nam hài lòng thông báo với Tiểu Vi.

- Tiếp theo chúng ta nên bắt đầu đi vào sản xuất vật này một cách hàng loạt đi. Ngươi tính toán thử xem, toàn bộ quá trình trên cần tiêu tốn thời gian bao lâu.

- Hi hi! Chỉ cần có nguyên hình làm tham khảo, việc còn lại đơn giản là sao chép ra các phiên bản khác mà thôi. Nếu ngài muốn, ta có thể chế tạo được một đại quân vài chục ngàn con ngay tại bây giờ. – Cô gái nhỏ vỗ ngực tràn đầy kiêu ngạo.

- Rất tốt! Ngươi lập tức phân chia những thứ này ra làm các loại binh chủng, bao gồm thủy, lục, không ba đường. Mục đích chính là nhằm đảm bảo quân đội của chúng ta chịu thật ít hạn chế về mặt địa hình hiểu không?

- Tuân lệnh ngài hi hi! – Tiểu Vi liên tiếp gật đầu xem như đã đảm nhận nhiệm vụ này.

Chứng kiến công việc cần thiết tạm thời an bài xong, Hoài Nam lại quay về phía Ran, lúc này nàng còn đang tỏ ra ngơ ngác đâu. Thấy thế hắn liền lấy tay gõ nhẹ lên trán nàng, làm cho thiếu nữ giật mình không thôi.

- Suy nghĩ gì mà thất thần thế?

- A! Không có... Ta chỉ ngạc nhiên vì sinh vật mà ngài làm ra này. – Ran hoảng hốt xua tay, giống như cố che giấu sự việc nào đấy.

Hoài Nam dĩ nhiên biết nàng đang bận tâm điều gì. Hẳn là thiếu nữ lo sợ biểu hiện của bản thân làm mọi người thất vọng, bởi thế mới nghiên cứu ra máy móc thú đi. Nhẹ nhàng vỗ lấy vai nàng, Hoài Nam thấp giọng an ủi:

- Cơ giáp binh đoàn là chủ ý mà ta đã nghĩ đến từ khá lâu. Hiện tại lấy nó ra chỉ là sớm hơn dự kiến một chút mà thôi.

- Trận chiến vừa rồi của ngươi ta có xem qua. Mọi thứ đều rất hoàn hảo, tương lai cố gắng tích lũy thêm kinh nghiệm là tốt rồi.

- Thật sao? Cảm ơn ngài! – Thiếu nữ ngượng ngùng, thấp giọng cúi đầu.

- Đó là dĩ nhiên! Bây giờ hãy trả lời ta, ngươi đã sẵn sàng trở lại chiến trường chưa?

Nhìn lấy Growlithe đang tỏ ra rất mong chờ đứng bên cạnh mình, Ran hít sâu vào một hơi, đáp lại một cách khẳng định.

- Xin cho phép ta tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Tại một thế giới thuộc đa nguyên “Infinite Stratos”, lúc này đang diễn ra chiến đấu hết sức căng thẳng. Đám quái thú tới từ ngoại lai theo hai đường thủy và bộ, đã bất ngờ xâm lấn lên nơi này. Chính phủ các nước mặc dù đã làm ra ứng biến kịp thời, khi nhanh chóng điều động quân đội tiến lên tiền tuyến. Tuy nhiên bởi vì số lượng quái thú quá nhiều, tình hình chiến cuộc ngày càng trở nên bất lợi cho phe phản kháng.

Trước tình huống này, các phi công của học viện “Infinite Stratos” được hạ lệnh nhanh chóng tiếp viện cho từng khu vực có nguy cơ bị thất thủ. Những giáo viên có kinh nghiệm, cũng như toàn bộ học sinh kể từ năm hai trở đi đều đã được phân cho nhiệm vụ cụ thể. Hiện tại bên trong học viện chỉ còn một vài giáo viên và các ma mới ở lại trông coi mà thôi.

Lúc này Ichika Orimura đã tập hợp lại các bạn cùng lớp, thoạt nhìn cả đám giống như đang chuẩn bị thảo luận điều gì đó. Tranh thủ thời điểm học viện vừa vắng người, bọn hắn quyết định lựa chọn lấy trụ sở hội sinh viên làm địa bàn của mình. Ngồi xung quanh bàn tròn hiện tại, ngoại trừ Ichika còn có rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp. Có thể kể đến như Houki, Cecilia, Laura, Honne... Mỗi người đều mang cho mình một vẻ mỹ lệ và thần thái khác nhau. Khi cả đám tập hợp lại, bầu không khí nơi này giống như trở nên tươi mát hơn rất nhiều.

- Mọi người cảm thấy sự việc lần này như thế nào? – Ichika Orimura dò hỏi đám bạn của mình.

Cả bọn đều nhìn lấy nhau nhưng không ai trước tiên đứng ra đáp lời. Điều này khiến cho Ichika mười phần lúng túng. Đúng lúc này, một cô gái có đôi mắt đỏ tươi sẫm và mái tóc cùng màu, đã mở lời giải vây cho bạn học của mình. Nàng chính là Kiyoka Aikawa, một thiếu nữ xinh đẹp và có cá tính rất hoạt bát. Bên cạnh đó, cô nàng này còn đối với Ichika có một loại tình cảm rất đặc biệt.

- Cần gì phải thắc mắc cơ chứ? Đây hẳn lại là thí nghiệm của quốc gia nào đó thôi.

- Theo ta thì bây giờ việc quan trọng nhất chính là bảo vệ an toàn cho nơi này. Những thứ còn lại, hãy cứ để các giáo viên và học trưởng giải quyết là được.

Các cô gái nhìn nhau sau đó đều gật đầu đồng ý. Dù sao trước đây không lâu, bọn hắn đã được chủ nhiệm lớp nói qua về vấn đề này. Nhưng không phải ai trong đám cũng có suy nghĩ như thế. Chỉ thấy Ichika lấy giọng một cái nhằm thu hút sự chú ý của các nữ nhân. Nhận thấy mọi người đều tập trung về mình, hắn nói:

- Khụ khụ! Các cậu không ai nghĩ đến chúng ta có thể làm tốt hơn những gì hiện tại hay sao?

- Thử tưởng tượng xem nào, thay vì ngồi yên ở đây mong chờ vào sự bảo hộ của người khác. Chúng ta hoàn toàn có thể đứng ra nhận lấy một phần trách nhiệm trong sự kiện lần này.

- Cho dù là cứu được một người, hay là tiêu diệt một con quái vật. Đấy cũng có thể xem như là bước đi thành công phải không?

Lại một lần nữa gian phòng trở nên yên tĩnh. Nhìn thấy tình huống này, Ichika tiếp tục thúc giục mọi người.

- Các cậu chẳng lẽ không muốn chứng minh bản thân mình với những người khác sao? Lần này là một cơ hội để làm điều đó.

Đột nhiên có tiếng gõ bàn vang lên, cả đám đều hiếu kì nhìn sang, hóa ra là Houki Shinonono đang trầm tư. Thiếu nữ có thân hình thon thả, với mái tóc dài nâu sẫm, nó được buộc đuôi ngựa nhưng trông có vẻ khá là lộn xộn. Khoác lên trên mình bộ đồng phục IS, thứ này càng làm cho nàng trông tràn đầy tự tin cũng như anh khí. Tuy nhiên trên khuôn mặt khả ái kia, hiện tại lại biểu hiện rõ sự suy tư và nghiêm túc.

- Mặc dù cậu nói rất có lý nhưng nên nhớ một điều, tất cả mọi người vẫn chưa có chứng nhận chiến đấu đâu. – Houki trầm giọng cảnh báo Ichika.

- Đó không phải chỉ là một tờ giấy thôi sao? Nếu hành động mang lại hiệu quả, liệu còn có ai dám nói gì chúng ta chứ. – Ichika một mặt tự tin đáp trả.

Trước thái độ đầy kiên quyết của cậu bạn thời thơ ấu, thiếu nữ vẫn không chịu lùi bước một chút nào. Nàng dùng giọng cứng rắn chất vấn đối phương.

- Cậu có kế hoạch cụ thể chưa? Hơn nữa làm thế nào để đảm bảo cả bọn có thể thành công đâu?

- IS cơ giáp mạnh mẽ như thế, cậu còn cần phải lo lắng điều gì nữa hả? – Ichika buồn bực đáp trả.

- Ngu ngốc! Cậu thật làm mình thất vọng.

- Đó là do cậu quá nhút nhát! Cứ như thế thì đến bao giờ cậu mới sánh ngang được với chị mình cơ chứ.

Đang lúc bầu không khí trở nên căng thẳng, còn các cô gái thì không biết nên đứng về phía ai. Bất ngờ một tiếng nổ vang vọng phát ra, nó lớn đến mức làm cả bọn chóng mặt không thôi. Theo sau đó là một trận động đất khiến cho toàn bộ học viện trong nháy mắt đảo loạn cả lên. Nhận thấy tình huống không ổn, mọi người cũng dừng lại cuộc tranh chấp này.

Nhanh chóng tiến đến cửa sổ gần đó, cả đám nhìn thấy một cảnh tượng mà có lẽ cả đời đều sẽ không bao giờ quên được. Trên trời cao hiện tại là một đại quân thằn lằn bay, bọn chúng che kín cả một mảng không trung rộng lớn. Mỗi con trong số đó đều có kích thước không thua kém gì một chiếc xe tải hạng nặng. Những sinh vật thần bí này đang liên tục phun ra hỏa diễm nhằm thiêu đốt cảnh vật bên dưới.

Hạ thấp tầm mắt xuống, mọi người lại nhìn thấy vô số cự mãng và địa long từ bên dưới lòng đất bò lên. Mỗi con vật có chiều dài gần bằng một tòa nhà năm tần. Đội quân này vậy mà xếp thành từng hàng ngang một, tất cả đều nối đuôi nhau nhằm về phía học viện mà đến.

- Mọi người chuẩn bị. Chúng ta gặp vấn đề lớn rồi. – Ichika Orimura nuốt nước bọt lên tiếng. Nếu có ai đó nhìn kỹ sẽ phát hiện, hai chân hắn hiện tại đang run lên không ngừng.

Lời con tác: Đại chương 2500 từ, mong mọi người ủng hộ.