Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 961



Chương 961

Thiệu Kinh sững sờ vì không kịp phản ứng.

Phó Đình Viễn bảo ông ta đừng xấu hổ, nhất định là kinh nghiệm của chính Phó Đình Viễn.

Nhưng Thiệu Kinh không thể tưởng tượng được Phó Đình Viễn, một người đàn ông quyết đoán sát phạt, nói một không hai, cao cao tại thượng, sẽ trông như thế nào khi anh không biết xấu hổ.

Ngoài ra, sao một cô gái trông có vẻ dịu dàng và dễ nói chuyện như Du Ân lại dám lạnh mặt với Phó Đình Viễn chứ? Dám làm cho Phó Đình Viễn ăn nói khép nép trước mặt cô?

Phó Đình Viễn liếc nhìn Thiệu Kinh, tiếp tục nói: “Không chỉ không biết xấu hổ mà còn phải dụng tâm.”

Thiệu Tĩnh lau mặt hồi tỉnh, giống như đang chăm chú lắng nghe.

Trên thực tế, ông ta rất muốn Phó Đình Viễn đưa ra một ví dụ, làm thế nào để không biết xấu hổ, nhưng ông ta không dám.

Phó Đình Viễn nhấn mạnh một lần nữa: “Tôi nói lại lần nữa, kinh nghiệm của tôi là dựa trên mong muốn chân thành vãn hồi mọi chuyện của ông. Nếu trái tim của ông vẫn hướng về những người phụ nữ hỗn láo bên ngoài, thì cứ coi như tôi chưa nói gì.”

“Tôi thật lòng muốn vãn hồi mọi chuyện.” Thiệu Kinh rất hối hận.

Phó Đình Viễn nhìn bộ dạng của Thiệu Kinh, thẳng thừng chỉ ra: “Nói trắng ra, e là ông không có hy vọng lắm.”

Thiệu Kinh đã phạm quá nhiều sai lầm, lãng phí nhiều năm như vậy, trái tim của vợ ông ta chắc chắn đã chết từ lâu bởi vì sự phóng đãng của ông ta trong những năm qua.

“Đặc biệt là hai đứa con của ông đều đã trưởng thành, đều ở bên vợ ông, ông không thể kết nối với bà ấy thông qua con cái.”

“Khi bà ấy mệt mỏi nhất, cần ông nhất thì ông lại không ở đó, bây giờ cũng không cần ông tồn tại.”

Những lời của Phó Đình Viễn thật khó nghe, nhưng chính là sự thật.

Thiệu Kinh chán nản rũ mắt xuống: “Tôi biết.”

“Mọi chuyện đều do con người tạo ra.” Phó Đình Viễn an ủi Thiệu Kinh và không nói gì nữa.

Mặc kệ có hy vọng hay không, đây là chuyện của vợ chồng Thiệu Kinh, có lẽ ba năm năm nữa Thiệu Kinh sẽ hết hy vọng, có lẽ lâu ngày trái tim vợ ông ta sẽ tan chảy, hoặc có thể hai người sẽ như thế này trong suốt quãng đời còn lại.

Sau chín giờ, rượu của Thiệu Kinh đã cạn, vừa định kêu người mở thêm một chai rượu đỏ, Phó Đình Viễn không chút lưu tình hỏi ông ta: “Ăn xong chưa?”

Thiệu Kinh ợ một tiếng: “Sao, sao vậy?”

“Ăn xong thì chúng ta đi thôi, tôi phải về.” Phó Đình Viễn vừa nói vừa định đứng dậy rời đi.

“A? Bây giờ đi sao? Mới chín giờ mà?” Thiệu Kinh say khướt nói: “Không phải cô Du ăn cơm nhà ông bà nội sao? Cô ấy không về sớm như vậy đâu?”

Thiệu Kinh kéo Phó Đình Viễn: “Uống nữa, uống nữa.”

Phó Đình Viễn tức giận nói: “Thiệu Kinh, ông tỉnh ngộ đi, cả đời này ông cũng không thể theo đuổi vợ được nữa đâu.”

Thiệu Kinh không hiểu.

Phó Đình Viễn lại nói: “Ngay cả khi Du Ân không về, tôi có thể uống rượu ở bên ngoài mà không kiêng nề gì ư?”