Sau Khi Yêu Đương Trực Tuyến Cùng Đại Lão Hào Môn Tôi Nổi Tiếng

Chương 82



Thân thể Thẩm Trì đột nhiên cứng đờ lại. Cậu toan thoát khỏi, nhưng dường như đã đoán được trước hành động của cậu, Nghiêm Tuyết Tiêu buông cậu ra. Anh cúi đầu nhìn đôi môi khô khốc nơi cậu, bình tĩnh bảo: "Em vào uống cốc nước đã."

"Không cần đâu."

Cậu vô thức từ chối, song Nghiêm Tuyết Tiêu đã xoay người đi vào trong, làm cậu đành phải xách túi tới phòng khách.

Phòng khách rất sáng sủa, phía Bắc là cửa sổ sát đất trong suốt với tầm nhìn rộng mở, có thể ngắm toàn cảnh Yến Đại.

Nghiêm Tuyết Tiêu rót cho cậu một ly nước ấm. Vừa leo xong hai mươi bảy tầng lầu nên cậu khát không thôi, bèn nhận nước rồi uống một ngụm hết sạch.

Cậu đặt cốc xuống: "Bị đau dạ dày thì phải uống thuốc đúng giờ, không được ăn đồ cay nóng, nghỉ ngơi đầy đủ và không được thức đêm. Anh cũng phải giữ cho tinh thần thoải mái, có thể bổ sung thêm Oryzanol và vitamin theo lời khuyên của bác sĩ."

"Anh nhớ chăm sóc sức khoẻ thật tốt, em phải về để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn với bên SWL đã." Cậu nói hết trong một hơi, "Em đi đây."

Cậu đặt túi cháo xuống bàn ăn, quay người đi về phía ngoài cửa, đoạn thoải mái nói lời tạm biệt. Ấy vậy, khi sắp bước khỏi cửa, cậu chợt nghe giọng Nghiêm Tuyết Tiêu thoáng ngập ngừng rồi vang lên phía sau.

"Em đến làm anh rất vui."

Thiếu niên ra ngoài chậm mất nửa nhịp.

Còn Nghiêm Tuyết Tiêu thì tới và ngồi xuống bàn ăn. Anh mở hộp cơm ở túi, bên trong là cháo hoa đã được nấu sền sệt. Anh ăn từng thìa một cho đến khi hết sạch, chậm rãi đến lạ thường.



Hôm sau, Thẩm Trì có mặt đúng giờ tại câu lạc bộ. SWL là đội chủ nhà của Yến Thành, câu lạc bộ cách Yến Đại không xa lắm, đi xe buýt chừng nửa tiếng là tới nơi.

Vì yêu cầu tuyển lựa cao nên số người tham gia phỏng vấn không nhiều. Giám đốc SWL bố trí cho bọn họ vào phòng huấn luyện, rồi đưa mỗi người số phòng và mật mã riêng.

Cậu đăng nhập vào phòng, bước vào trò chơi cùng hai mươi thí sinh tham gia phỏng vấn khác. Hai tháng sau khi thi đại học, cậu đã khôi phục được hơn non nửa cảm giác ở tay, việc lướt đầu ngón tay trên bàn phím đã không còn xa lạ nữa.

Nếu hỏi kì thi đại học mang tới cho cậu điều gì thì có lẽ chính là khả năng ghi nhớ mạnh mẽ và sự tập trung kĩ càng. Phiên bản cập nhật mới của bản đồ cứ thế hiện lên trong đầu cậu một cách chính xác.

Giám đốc vẫn nhớ rõ Thẩm Trì. Anh ta đã từng xem Thẩm Trì thi đấu, khi ấy Thẩm Trì còn chưa thành niên. Anh ta mời cậu đến trại huấn luyện trẻ, nhưng lúc đó thiếu niên đã từ chối.

Anh ta lại lần nữa nghe được tin tức về Thẩm Trì qua giải đấu đơn Emperor Penguin Cup, cậu đã đánh bại chủ lực của đội tuyển bọn họ là Chu Đình Xuyên và giành được chức quán quân. Vốn tưởng rằng cậu sẽ là ngôi sao sáng của League trong tương lai, nhưng không may cậu lại mắc chứng viêm gân cổ tay và phải tạm biệt trò chơi.

Dẫu vậy, qua màn hình, anh ta thầm nghĩ hẳn là tay cậu trai đã hồi phục. Trong toàn bộ nhóm thí sinh, ứng cử viên mà anh ta coi trọng nhất chính là Thẩm Trì.

Trực giác của anh ta đã đúng, chơi sáu trận thì Thẩm Trì thắng hết năm trận. Anh ta hỏi huấn luyện viên: "Anh thấy Thẩm Trì thế nào?"

"Chơi rất hay, lại không mắc phải khuyết điểm nào về mọi mặt, đặc biệt là khả năng bắn từ xa quá tuyệt vời." Huấn luyện viên khen ngợi hết lời, "Hơn nữa cậu ấy mới mười tám tuổi, con đường chuyên nghiệp chỉ vừa bắt đầu."

Ngay sau đó, giọng điệu của huấn luyện viên chợt thay đổi: "Nhưng lần này chúng ta đang tuyển người cho vị trí số bốn. Phong cách chơi của Thẩm Trì quá nổi trội, nếu để cậu ấy gia nhập thì chiến thuật của đội tuyển ta sẽ phải thay đổi rất nhiều."

Giám đốc im lặng. Vị trí số bốn của đội tuyển bọn họ chỉ là người cầm súng cản phía sau. Bọn họ cần một người có thể phục vụ cho toàn đội, mà Thẩm Trì chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao trên sàn đấu, toàn bộ ánh mắt của mọi người sẽ đổ dồn về phía cậu.

Giải đấu Mùa Thu sắp tới. Thay vì đi tăng sức mạnh cho đối thủ, anh ta có thể kí hợp đồng với Thẩm Trì trước. Chỉ đơn giản là nhiều thêm một tuyển thủ ăn không ngồi rồi mà thôi, đó chẳng phải là gánh nặng lớn đối với SWL. Ấy thế, nhìn khuôn mặt ngây ngô của thiếu niên, suy nghĩ nọ chợt loé qua rồi tiêu tan.

Dù sao thì SWL vẫn luôn được gọi là trạm chuyển giao nhân tài của League, anh ta đã quen nhìn những hạt giống tốt rời đi, bèn bước vào phòng huấn luyện.

Thẩm Trì đứng lên, nhìn về phía người giám đốc.

Giám đốc chậm rãi liếc Thẩm Trì, đoạn thông báo quyết định của mình: "Dương Vi ở lại, những người khác có thể về được rồi."

Trông thấy ánh mắt khó hiểu của thiếu niên, giám đốc đi đến trước mặt Thẩm Trì và giải thích: "Cậu chơi rất tốt, nhưng lại không ăn nhập với đội tuyển của chúng tôi. Mong rằng cậu sẽ tìm được một đội tuyển khác phù hợp với mình hơn nhé."

Anh ta chẳng nỡ lòng nói hết toàn bộ mọi thứ. Phong cách của Thẩm Trì rất đỗi nổi bật, mà nòng cốt của các đội tuyển lớn lại không dễ thay đổi chút nào. Giống như Diệp Ninh – một tuyển thủ đã giải nghệ và chuyển sang làm streamer, sẽ rất khó để tìm được vị trí của mình ở một đội tuyển có quyền thế, trừ phi gia nhập vào một đội hoàn toàn mới.

Thẩm Trì nắm chặt tay và rời đi: "Tôi hiểu rồi."

Cậu có thể hiểu ý giám đốc muốn nói. Các đội tuyển có thế lực đều là những đội tuyển đã được xây dựng vững chắc, còn cậu sẽ khó mà tìm được chỗ đứng. Cuộc phỏng vấn thất bại, Kitten Live thì chẳng có ý định trả lương, thiếu niên không khỏi lo lắng về chi phí sinh hoạt tháng này của mình.



Tại cuộc họp của tập đoàn họ Nghiêm, Hứa Tín đánh bạo mở lời: "Tái Viễn đã nhận đơn vận chuyển thuốc nên cần phải thiết lập dây chuyền bảo quản lạnh ở nhiệt độ cực thấp. Tôi hi vọng tập đoàn có thể hỗ trợ tài chính."

Nghiêm Tuyết Tiêu khẽ gật đầu.

Thấy Nghiêm Tuyết Tiêu tán thành, Trịnh An ngồi dưới bèn lập tức lên tiếng: "Hứa Tín, không phải là chúng tôi không cung cấp tài chính cho cậu, nhưng cậu cứ thử nhìn báo cáo hàng quý của ban hậu cần công ty đi. Lãi suất ròng còn chưa tới 4,5%, vậy tiền đi đâu hết rồi?"

Hứa Tín cúi đầu, không dám nhắc đến nữa.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Trịnh An nhắc nhở Nghiêm Tuyết Tiêu: "Gần đây Hứa Tín ham đặt cược đua ngựa, tay chân không sạch sẽ. Cậu ta mà đòi tiền thì cháu đừng đáp ứng đấy, có bao nhiêu tiền là nướng hết vào bài bạc rồi, mà lại chẳng thấy đánh tiếng gì cả."

Tuy Hứa Tín là người của gã nhưng gã vốn coi thường dân nghiện cờ bạc, cũng chẳng rộng lượng đến mức để đám ấy làm việc cho mình, thành thử bọn họ dần bất hoà với nhau. Gã không mong Hứa Tín sẽ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của cả hai.

"Dù sao chú Hứa cũng là bậc cha chú của cháu mà."

"Cứ nhân từ là không chỉ huy được binh lính đâu, còn cháu lại thuộc kiểu quá thư sinh." Trịnh An lắc đầu. Nghiêm Tuyết Tiêu hoàn toàn không giống người nhà họ Nghiêm tẹo nào, làm gã mới đầu còn đề phòng, nhưng ở chung lâu rồi thì lại buông lòng cảnh giác. Nếu có con trai, gã nhất định sẽ không để con theo đuổi triết học.

Khi người trong phòng họp đã rời đi hết, Nghiêm Tuyết Tiêu vẫn nán lại phòng để phê duyệt tài liệu. A Bùi không khỏi hỏi: "Ta chưa đi sao?"

"Chờ một người đã." Nghiêm Tuyết Tiêu bình tĩnh đáp.

A Bùi thầm nghĩ rằng người đã đi cả rồi thì còn ai tới được nữa. Ấy thế, đợi chừng mười phút, cửa phòng họp đang khép hờ bỗng được mở ra một cách lặng lẽ. Hứa Tín đi vào trong phòng họp.

Y mất tự nhiên tỏ vẻ thân thiết: "Lần đầu tiên chú gặp cháu là khi cháu còn chưa cao đến đầu gối chú đâu. Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, bây giờ cháu đã cao tới vậy rồi."

Trong phòng họp yên tĩnh đến lạ. Đứng trước mặt Nghiêm Tuyết Tiêu, Hứa Tín chợt thấy căng thẳng không thôi, hệt như cả người đều bị nhìn thấu. Y khó khăn nói tiếp: "Cháu có thể... cho chú vay tiền được không?"

Từng giây từng phút một trôi qua, tim y đập như trống dồn, cứ thình thịch suốt, mãi cho đến khi nghe thấy câu trả lời: "Được."

Nỗi lo lắng trong lòng Hứa Tín rốt cuộc cũng được trút sạch. Y cầm tiền ra khỏi phòng họp, xúc động đến độ rơi nước mắt. A Bùi nghi ngờ hỏi: "Sao phải cho ông ta mượn làm gì?"

Vẻ mặt Nghiêm Tuyết Tiêu lạnh nhạt: "Càng ăn nhiều thì sẽ càng lớn thêm thôi."

A Bùi không hiểu ý nghĩa của câu nói kia lắm, song hắn có thể cảm nhận được sát khí trong lời ấy. Nghiêm Tuyết Tiêu của lúc này khiến người khác chẳng dám tới gần.

Tới khi nhìn thấy thông tin về thành viên mới được SWL tung ra, anh mới hỏi: "Đã giải quyết xong chuyện câu lạc bộ chưa?"

A Bùi nào biết tại sao Nghiêm Tuyết Tiêu lại có hứng thú với ngành thể thao điện tử, thậm chí còn thành lập hẳn một câu lạc bộ. Tuy vậy, hắn vẫn kính cẩn đáp lời: "Đã xong hết rồi ạ."



Thẩm Trì đi xe về Yến Đại. Lúc đi ngang qua thư viện, cậu bắt gặp một tờ thông báo về chương trình vừa học vừa làm. Làm ở thư viện hai ngày một tuần sẽ được tám trăm mỗi tháng, vậy cũng đủ để cậu trang trải cuộc sống. Thiếu niên bèn động lòng.

Cậu đi qua cửa thư viện, nhưng vừa mới tới quầy lễ tân và chuẩn bị ngồi xuống điền đơn xin vừa học vừa làm thì cậu nhận được cuộc gọi từ một số lạ: "Cho hỏi cậu là Late đúng không?"

Thiếu niên hỏi lại đầy thận trọng: "Anh là ai?"

"Tôi là giám đốc Trần của câu lạc bộ thể thao điện tử TTL. Sau khi xem màn trình diễn của cậu trong trận đấu, tôi muốn mời cậu trở thành đội trưởng của đội tuyển TTL chúng tôi." Giọng điệu của giám đốc Trần vô cùng tha thiết.

Ngay sau đó, giám đốc Trần gửi địa chỉ cho cậu. Cơ sở huấn luyện rất gần Yến Đại, chỉ ngay sát cổng phía Tây của đại học, giúp cậu mỗi ngày vẫn có thể tới trường. Cậu đồng ý đến thử.

Rời khỏi thư viện và qua cổng phía Tây, giám đốc Trần dẫn cậu đến cơ sở huấn luyện, vừa đi vừa khiêm tốn bảo: "Vì câu lạc bộ chỉ mới được thành lập ngày hôm nay nên điều kiện về các trang thiết bị vẫn chưa được đáp ứng đầy đủ. Nếu cậu có yêu cầu gì thì cứ nói nhé, bên tôi sẽ cố gắng đáp ứng."

Thẩm Trì hiểu được ẩn ý trong những lời ấy. Phần lớn câu lạc bộ mới mở đều không có tiền, không nên quá trông chờ vào phần trang thiết bị. Ấy vậy, cậu cũng chẳng có tư cách gì để lựa chọn nên vẫn kiên nhẫn đi tiếp.

Giám đốc Trần dừng bước trước một toà nhà văn phòng cạnh cổng Tây. Thẩm Trì nhướng mày hỏi: "Trụ sở nằm trên tầng sao?"

Để tiết kiệm tiền thuê nên nhiều đội tuyển sẽ đặt trụ sở ở ngoại ô, mặc dù SWL là một đội giàu có nhưng cũng nằm ngoài vành đai bốn. Tại cái nơi tấc đất tấc vàng như Yến Thành, có thể được chơi game trong toà nhà văn phòng là cậu đã rất hài lòng rồi, chí ít cũng không phải chui rúc dưới tầng hầm tối om. Thấy giám đốc Trần lắc đầu, cậu đã chuẩn bị sẵn cho điều tồi tệ nhất. Có khi trụ sở ở dưới tầng hầm thật.

Ai ngờ giám đốc Trần lại tắt điện thoại đi, rồi chỉ tay vào căn biệt thự giữa hồ: "Kia mới là cơ sở huấn luyện của chúng ta. Vì thời gian có hạn nên bên tôi chỉ mua gấp theo bản mẫu thôi, cậu xem có hài lòng không?"

Khi bước vào biệt thự, Thẩm Trì tin chắc rằng giám đốc Trần đã quá khiêm tốn. Tầng một là khu vui chơi giải trí, không chỉ có phòng tập thể dục, rạp chiếu phim, phòng chơi game VR mà còn có cả bể bơi trong nhà. Toàn bộ tầng hai là phòng huấn luyện với đầy đủ các thiết bị chuyên nghiệp cho thể thao điện tử, trên nữa là khu phòng ở.

Tuy ông chủ câu lạc bộ không xuất hiện nhưng cậu đoán chừng người này chắc chắn phải rất giàu có. Đi tham quan một vòng nhưng không thấy bóng những người khác, cậu không khỏi hỏi: "Các thành viên còn lại đâu rồi?"

"Đang chờ cậu chọn đấy."

Giám đốc Trần đưa cậu một danh sách dài, bên trên đều là những tuyển thủ chuyên nghiệp còn đang tại chức, bao gồm cả những thành viên chủ lực của nhiều đội tuyển giàu có. Anh ta thiết tha bảo cậu: "Cậu vừa ý với ai thì chúng ta sẽ chi tiền để mời đến."