Sau Khi Yêu Đương Trực Tuyến Cùng Đại Lão Hào Môn Tôi Nổi Tiếng

Chương 72



Buổi sáng, Lâm Tư Niên ngồi vào bàn ăn, đến đúng giờ thì mở xem tin tức. Trong giấc mơ của cậu ta, một vụ án mạng lớn ở Biên Thành đã làm rúng động khắp cả nước. Cậu ta nhớ rõ rằng hung thủ mang họ Yến, còn người chết trong sự vụ chính là người quản gia già của nhà họ Nghiêm – bác Cao.

Vụ án ở chốn Biên Thành xa xôi này về sau được đồn đoán là khởi đầu cho cuộc tranh giành quyền lực đẫm máu của nhà họ Nghiêm. Vị quản gia trung thành của Nghiêm Chiếu qua đời cùng ngày trở về quê, còn nhà họ Nghiêm vốn chẳng bao giờ tin dùng người lạ vậy mà sau ấy lại đón tiếp thành viên mới. Khó có thể nói liệu mọi chuyện có liên quan gì đến cái chết của Nghiêm Chiếu hay không.

Song, tin tức trong nước nay vẫn là sóng yên biển lặng, Nghiêm Chiếu thì xuất hiện trên diễn đàn kinh tế như thường lệ. Quỹ đạo của giấc mơ dường như đã thay đổi. Lâm Tư Niên thở phào nhẹ nhõm, cậu ta uống cạn cốc nước chanh hãy còn ấm, nhưng lòng chưa thôi lo lắng. Màn đối chọi tàn khốc kéo dài suốt ba năm của nhà họ Nghiêm thật sự sẽ trôi qua dễ dàng đến vậy sao?

Còn thiếu niên tóc đỏ thì đang học hành nơi Biên Thành ngày một lạnh giá mà chẳng hề hay biết gì. Đống giấy nháp đã qua sử dụng của cậu càng ngày càng dày, y như lớp tuyết phủ trên mặt đất.

Cậu ngồi trước bàn ăn và nhấm nháp món bánh cuộn thịt lợn sốt. Nghiêm Tuyết Tiêu ngồi uống cà phê bên cạnh cậu. Thẩm Trì nhanh chóng hoàn thành bữa sáng: "Em đi học thuộc đây."

Từ sau vụ giặt ga trải giường kia là cậu cứ có tật giật mình. Cậu không mang chăn sang giường anh mình nữa, cũng chẳng ôm anh, thậm chí ngay cả việc ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh thôi đã nào dám.

Đương lúc cậu chuẩn bị đứng dậy, người thanh niên bỗng vươn tay ra và xoa đầu cậu. Nếu là lúc bình thường, cậu nhất định sẽ cọ vào lòng bàn tay anh, nhưng giờ phút này thì lại cứ như con mèo bị giẫm phải đuôi. Cậu đứng bật dậy khỏi ghế, chạy trối chết.

Thẩm Trì đi tới bàn học và ngồi xuống. Cậu mở cuốn từ vựng ra, che khuất khuôn mặt nóng bừng của mình, song chẳng để ý rằng người thanh niên lại chăm chú dõi theo bóng lưng cậu như có điều suy nghĩ.

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Đồng hồ treo tường từ từ chuyển động, cậu cảm tưởng như thời gian trôi qua cực kì chậm, đến cả hơi thở cũng bị kéo dài theo.

Khi cậu học xong từ đơn thì những người khác cũng lần lượt tới. Cậu ngẩng đầu lên, Yến Thâm là người đến cuối cùng, nghe bảo là vì phải chăm sóc Yến Kiến Quốc đang nhập viện.

Biên Thành là một địa phương nhỏ, Yến Kiến Quốc trộm vặt đã thành quen. Chẳng ai thèm tính toán chi li với ông ta, mà dù làm cũng vô dụng, cùng lắm là bị cảnh sát nhốt vài ngày, đến lúc thả ra sẽ lại tái phạm.

Không biết ai là người đã đánh Yến Kiến Quốc đến độ phải nhập viện, thậm chí còn chém đứt cả tay phải. Yến Kiến Quốc cũng tránh không đề cập tới chuyện ấy.

Thẩm Trì hạ mắt xuống tự hỏi, nhưng sau khi mọi người đến đông đủ thì lớp học đã bắt đầu. Cậu không có thời gian tiếp tục nghĩ suy nữa, bèn chăm chú nghe giảng. Bọn họ ngồi suốt từ chín giờ sáng đến tận tám giờ tối, học hết cả phần lịch sử Trung Quốc.

Kết thúc buổi học là tới thời gian tự học. Sau khi ghi lại phần bài học ngày hôm nay, cậu bèn dành thời gian để làm sách Toán mô phỏng. Cậu bị mắc kẹt ở một câu hỏi lớn, suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn chẳng biết phải giải thế nào, bên trên đề cũng chỉ hỏi xem phải chứng minh ra sao.

Cậu cầm bút chì và thử phác thêm đường vào trong hình. Thấy Nghiêm Tuyết Tiêu đi ngang qua phía sau, chẳng hiểu sao cậu lại không tài nào bình tĩnh nổi để vẽ chính xác được các đường phụ, làm trên hình chi chít các đoạn thẳng.

Nhìn thời gian cứ thế trôi qua, ngồi trên ghế, cậu không thể không nhờ Nghiêm Tuyết Tiêu giúp đỡ: "Câu này làm thế nào ạ?"

Cậu vừa dứt lời, Nghiêm Tuyết Tiêu đã cúi người xuống một cách rất tự nhiên. Bị Nghiêm Tuyết Tiêu vây từ đằng sau, hơi thở đậm mùi gỗ thông sau tuyết nơi anh tràn ngập trong không khí, khiến nhịp thở của cậu không khỏi chững lại.

Người thanh niên chẳng hề phát hiện ra. Anh đặt tay mình lên bàn tay cầm bút của cậu, chậm rãi vẽ một đường phụ lên trên hình. Trái tim cậu thiếu niên lập tức đập thình thịch, bàn tay được nắm tới mức nóng bừng cả lên. Cậu không tài nào tập trung nghe giảng được, mọi sự chú ý đều đổ dồn lên Nghiêm Tuyết Tiêu đứng đằng sau mình.

Giọng nói dễ nghe của thanh niên vang lên bên tai cậu hết lần này đến lần khác: "Em hiểu chưa?"

Anh cứ nửa có nửa không chạm vào vành tai cậu, khiến nơi bị cọ vào đỏ ửng lên. Lưng cứng còng lại, cậu không dám thừa nhận rằng mình đang phân tâm nên đành phải lắp bắp trả lời: "Hiểu, hiểu rồi."

Sau khi Nghiêm Tuyết Tiêu rời đi, đầu óc cậu vẫn chưa thể bình tĩnh lại nổi. Nhìn đường phụ trên hình, cậu nắm chặt cái bút trong tay.

Trang Châu cứ nhìn mãi về phía Thẩm Trì. Chú ý tới ánh mắt mang ý thăm dò của cậu ta, thiếu niên lạnh lùng hỏi: "Cậu muốn nói gì?"

Trang Châu ngập ngừng đáp: "Trông mặt cậu đỏ lắm."

"Cậu nhìn nhầm rồi." Tuy nói vậy nhưng Thẩm Trì vẫn vô cảm sờ mặt mình, phát hiện quả nhiên nó đang nóng rẫy cả lên. Cậu làm bộ bình tĩnh đi đến bồn rửa tay và vốc nước vào mặt thì áng đỏ kia mới chịu biến mất.

Cậu quay về chỗ, tiếp tục làm sách mô phỏng. Trang Châu ngồi cạnh nhỏ giọng bảo: "Gần đây cậu lạ lắm đấy nhé."

Ngay cả Trang Châu cũng nhận ra ở cậu có gì đó khác thường. Thẩm Trì mím môi không trả lời, tay càng siết chặt cây bút hơn.

"Áp lực lớn quá hả." Trang Châu đè giọng mình xuống thấp hơn nữa, "Muốn tôi chia sẻ cho cậu vài bộ phim không? Vất vả lắm mới tìm được tài nguyên đấy, đến cả Thi Lương tôi cũng chưa cho đâu, đảm bảo xem xong là cậu có thể thả lỏng ngay."

"Phim gì cơ?"

Trang Châu ra vẻ thần bí: "Cậu cứ xem đi là hiểu."

Trang Châu lén lút gửi cậu một đường liên kết. Thẩm Trì không truy cập vội mà tập trung làm bài kiểm tra môn Toán. Sau một ngày học tập mệt mỏi, thay quần áo ngủ xong, cậu nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà một lát rồi tiện tay mở trang web lên.

Trang web nọ tải cực kì chậm. Ngay khi cậu mất sạch kiên nhẫn và toan tắt nó đi, giao diện trang đột nhiên hiện lên. Tiếng thở dốc và rên rỉ bất ngờ phát ra từ điện thoại, thanh âm ấy nghe ngày một to dần.

Cậu trai xưa nay vốn vô cảm hiếm khi mới ngẩn người. Hàng mi dày chậm rãi chớp, khuôn mặt cậu lộ ra vẻ bối rối, bàn tay chậm chạp giảm âm lượng rồi đóng chặt cánh cửa đang khép hờ.

Trên màn hình là một đôi nam nữ đang âu yếm nhau. Theo lí thuyết thì sẽ phải mặt đỏ tim đập, vậy mà cậu lại chẳng hề có phản ứng nào. Thẩm Trì nhìn quần mình, cảm giác bản thân có gì đó không đúng lắm.

Bên cạnh video còn đề xuất thêm một video nữa. Cậu do dự bấm vào video giữa hai người đồng giới nọ. Một người bị người cùng giới khác đè lên khung cửa sổ sát đất, cần cổ trắng nõn và thon dài bị cắn cho mấy vết đỏ. Người ấy cứ va vào cửa sổ không ngừng, miệng không nhịn được mà thốt ra những tiếng rên rỉ. Dẫu cách một cái màn hình, cậu vẫn có thể cảm nhận được nỗi thống khổ và khuôn mặt nhuốm đầy dục vọng của người kia.

Dù chỉ nhìn thoáng qua thôi, song cậu nhanh chóng tắt điện thoại đi, bờ môi khô khốc hết cả, tim đập thình thịch.

Ấy thế, những hình ảnh giao hoan nọ vẫn đọng lại trong đầu cậu, thậm chí khuôn mặt một người còn dần dần biến thành mặt của Nghiêm Tuyết Tiêu. Anh hôn cổ cậu, mà cậu thì buộc phải nghển cổ lên để rồi đón lấy anh... Tuy mắt đã nhắm chặt, cậu chẳng thể nào xoá nhoà được hình ảnh ấy, ngược lại nó càng ngày càng rõ ràng hơn.

Cậu không thể tự lừa mình dối người được nữa. Nhận ra bản thân thế mà lại lấy anh trai ra làm đối tượng để ảo tưởng, cậu biết đây nào phải chuyện bình thường.

Tắm nước lạnh xong, cậu ra khỏi phòng, đoạn ngồi vào bàn và làm bài thi. Cậu đắm chìm trong các câu hỏi hòng kìm lại những suy nghĩ nguy hiểm nơi mình.

Cậu tự nhủ liên hồi với lòng rằng bản thân đã dành quá nhiều thời gian ở một mình với anh, và giờ đây cậu cần phải giữ khoảng cách.

Nghiêm Tuyết Tiêu ra khỏi phòng pha cà phê. Cậu lập tức cất ngay tờ đề đang làm dở một nửa, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế rồi quay về phòng ngủ như không có chuyện gì xảy ra.

May thay, Nghiêm Tuyết Tiêu không gọi cậu lại. Bước tới cửa, cậu thở phào nhẹ nhõm, song vừa đặt tay lên tay nắm cửa thì cậu đã nghe thấy giọng người thanh niên vang lên từ đằng sau: "Em đang trốn anh."

Bị vạch trần, mặt Thẩm Trì nóng bừng. Cố dằn xuống ý định muốn bỏ chạy, cậu phản bác lại, nghe chẳng có tí thuyết phục nào: "Không có mà."

Tự ý thức được lời mình nói chưa đủ tự tin, cậu lại bổ sung thêm một câu: "Thật sự là không hề luôn."

Anh trai của cậu rất tốt, nhưng cậu lại không biết phải đối mặt với chính bản thân như thế nào. Nếu biết được suy nghĩ của cậu, hẳn anh sẽ né và tránh cậu thật xa. Cậu chẳng dám tưởng tượng ra viễn cảnh mà Nghiêm Tuyết Tiêu ghét bỏ mình.

Nghiêm Tuyết Tiêu bình tĩnh bảo cậu: "Lại đây."

Thân thể cứng đờ, cậu đành buộc mình phải đi theo Nghiêm Tuyết Tiêu vào căn phòng đã lâu chưa tới. Đầu cúi xuống không dám ngẩng lên, cậu lo lắng hỏi anh: "Có chuyện gì thế ạ?"

Nghiêm Tuyết Tiêu nhấp một ngụm cà phê. Anh đưa cho cậu bài tập hôm nay đã được chữa, những câu làm sai đều bị đánh dấu vào, thậm chí còn được chú thích là thuộc phần kiến thức nào.

Thấy đó là sách bài tập, cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Không khí lại tràn ngập căng thẳng, cậu không muốn nấn ná ở trong phòng thêm nữa, bèn đứng cạnh mép giường và hỏi: "Còn gì nữa không anh? Nếu không có chuyện gì thêm—"

Còn chưa kịp dứt lời, ngay giây tiếp theo, một bàn tay bất ngờ vòng qua eo và đẩy cậu ngã xuống giường. Thẩm Trì chưa kịp phản ứng lại thì Nghiêm Tuyết Tiêu đã ôm lấy cậu, cằm tựa lên trên đầu: "Được rồi."