Sau Khi Yêu Đương Trực Tuyến Cùng Đại Lão Hào Môn Tôi Nổi Tiếng

Chương 40



Yến Thành, dinh thự cũ của nhà họ Nghiêm.

Khu vườn theo lối kiến trúc Huệ Châu tiêu biểu, khoảng sân với những khúc quanh dẫn ra núi và hồ. Hồ nước rộng tới ngàn mét được đèn đóm chiếu sáng rực, tạo cảm giác như lạc vào chốn hoang dã dẫu đang ở giữa thành phố.

Lâm Tư Niên cố đè xuống nỗi thấp thỏm rồi đi vào tiền sảnh. Đây không phải là lần đầu tiên cậu ta đến đây, song chuyến nào tới cũng không nhịn được mà thả chậm bước chân thưởng ngoạn. Nguyên một khu vườn như vậy chỉ được nhà họ Nghiêm dùng để chiêu đãi khách, từ đó có thể thấy được chút ít bối cảnh nhà họ ra sao.

Dù Nghiêm Tuyết Tiêu bên nước ngoài không về, cũng chẳng thấy có người nhà họ Nghiêm nào khác xuất hiện, nhưng vẫn có không ít người đến để chúc mừng sinh nhật anh. Chẳng ai dám có ý kiến, bởi người đứng đầu của nhà họ Nghiêm hiện nay chính là Nghiêm Chiếu.

Đúng lúc này, cậu ta trông thấy một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi đứng trên gác. Phải mất một lúc cậu ta mới nhận ra đó là Nghiêm Chiếu.

Khác hẳn với một Nghiêm Chiếu ra tay cương quyết theo lời mẹ cậu ta kể, ông có diện mạo vô cùng nhã nhặn với đôi mắt luôn đượm ý cười. Nghiêm Tế cao to đứng bên cạnh trông lại càng giống chủ nhà hơn, song đúng là người nho nhã và lịch lãm ấy đã nâng địa vị nhà họ Nghiêm lên đến như bây giờ.

Khi cậu ta nhìn lại, đối phương đã rời đi trong vòng vây của mọi người.

Mẹ cậu đứng bên cạnh cảm thán: "Có người như Nghiêm Chiếu đây, thảo nào mà nhà họ Nghiêm lại hưng thịnh đến vậy."

Lâm Tư Niên vội cúi đầu. Cậu ta không dám kể cho mẹ mình biết rằng trong cơn mộng, Nghiêm Tuyết Tiêu còn kinh khủng hơn Nghiêm Chiếu nhiều.

Sảnh chính rất đông người, cậu ta bèn cầm ly rượu ra ngoài hít thở không khí.

Lúc đi ngang qua sảnh bên, cậu ta bất ngờ bị một người phụ nữ ăn vận sang trọng gọi lại: "Cháu là Lâm Tư Niên nhỉ? Tôi là bạn của mẹ cháu. Tiểu Thư lại đây chào anh đi con, anh Tư Niên của con thi đỗ ngành Vật lý của Yến Đại đấy."

Quý Thư mất tự nhiên nâng ly rượu với cậu ta.

Lâm Tư Niên nhận ra phu nhân Thẩm. Tuy nhà họ Thẩm là gia đình giàu có nhất ở phía Tây Bắc nhưng đặt vào Yến Thành thì lại chẳng đáng chú ý, chỉ có thể đứng ở sảnh phụ. Cậu ta biết mẹ mình vốn không ưa nhà họ Thẩm nên chỉ lễ phép gật đầu.

Đang định xoay người rời đi, cậu ta chợt nhớ đến câu Thẩm Trì mà Nghiêm Tuyết Tiêu đã hỏi lần trước. Cậu ta chẳng tài nào hiểu nổi vì sao hai người ở hai thế giới bất đồng lại quen nhau, bèn không nhịn được hỏi: "Thẩm Trì vẫn đang học ở Yến Thành ạ?"

Phu nhân Thẩm không ngờ rằng cậu lại hỏi chuyện này. Khuôn mặt vốn đoan trang cứng đờ trong hai giây, nhưng rất nhanh bà ta đã lấy lại được vẻ bình tĩnh: "Nó chuyển sang học ở trường số 3 Biên Thành rồi, cũng chính là trường tốt nhất ở Biên Thành đấy."

Lâm Tư Niên cuối cùng đã hiểu tại sao mẹ mình không thích phu nhân Thẩm. Biên Thành là địa phương ra sao thì mọi người đều biết, trường tốt nhất ở đó cũng chẳng bằng nổi bất cứ trường cấp Ba nào ở Yến Thành, cớ gì phải nói năng đường hoàng đến vậy chứ?

Hơn nữa, nơi cơn mơ, cậu ta đã từng nghe thoáng qua ngôi trường số 3 này rồi. Trường đóng cửa không lâu sau đó, ngoại trừ bởi số lượng học sinh học lên càng ngày càng ít thì còn một nguyên nhân trực tiếp hơn cả.

Một kẻ phạm tội giết người nghiêm trọng đã học ở đây.



"Kì thi lần này, lớp chúng ta lại là lớp đứng cuối." Thầy Vương cầm một chồng bài thi dày cộp đứng trên bục giảng mà thở dài, "Nếu các em cứ tiếp tục như thế này thì chẳng ai đỗ được vào hệ chính quy đâu."

Ông đưa bài thi cho lớp trưởng, đoạn nhìn tờ xếp hạng, giọng điệu có chút nghiêm khắc: "Đặc biệt là bạn Thẩm Trì đứng chót, bảy môn cộng lại vẫn chưa tới hai trăm điểm. Kế đó là Yến Thâm, thi được ba trăm bốn mươi điểm, có phải em nên tự kiểm điểm lại bản thân mình không?"

Đây là lần đầu tiên ông phê bình ai đó trước mặt cả lớp. Ông vừa dứt lời, tất cả học sinh không khỏi nhìn về phía cậu thiếu niên đang ngồi ở hàng sau.

Mà Thẩm Trì – người vừa ngủ bù nguyên ngày đang nằm úp sấp trên bàn học, tay viết số liệu đám súng ống. Bên trên cuốn sách giáo khoa tiếng Anh vốn trống không nay chi chít những con số.

Buổi chiều tan học, cậu đứng dậy khỏi chỗ. Yến Thâm ngồi bên cạnh bỗng dưng ném cho cậu một quyển sách chép tay với tiêu đề "Hướng dẫn nâng điểm" trước khi rời đi.

Thiếu niên ngồi lại vào bàn, mở quyển sách ấy ra.

Trang Châu cũng bị bốn chữ "Hướng dẫn nâng điểm" thu hút, không nhịn được lén nhìn quyển sách hòng lấy thêm chút kinh nghiệm học tập. Thấy rõ nội dung, tâm tình cậu ta quả thực hết sức phức tạp. Đúng là cậu ta không nên trông chờ quá nhiều vào tài liệu ôn tập của một người đứng thứ hai đếm ngược.

Ngay trang đầu tiên có một đoạn văn được viết vô cùng nắn nót.

Nếu có ba dài một ngắn thì chọn câu ngắn nhất. Nếu ba ngắn một dài thì chọn cái dài nhất. Mỗi câu dài một kiểu thì chọn B, độ dài không đều nhau thì chọn D.

Thiếu niên mặt không cảm xúc đóng cuốn sách lại.

Thi Lương đang giúp Thẩm Trì dọn đồ vào cặp, nhìn sách kia bèn nghi ngờ hỏi: "Sao Yến Thâm tự dưng lại đi truyền kinh nghiệm học tập làm gì nhỉ? Tớ cảm giác anh ta từ trước tới nay lúc nào cũng cô độc lắm, mọi người trong lớp không một ai dám chơi cùng anh ta hết."

"Cái này thì tôi biết nè." Trang Châu rất có kinh nghiệm trả lời, "Lúc tôi mới vào lớp 10 thì Yến Thâm đã xếp bét rồi, lên lớp 12 mà anh ta vẫn giữ hạng cuối như vậy. Chắc đây là lần đầu anh ta thấy có người còn đạt thành tích kém hơn cả mình, sợ người ta bị thầy Vương phê bình sẽ mất lòng tự trọng, chịu không nổi nghỉ học và anh ta lại thành đứng cuối đây mà."

Đừng nói là Yến Thâm, từ khi Thẩm Trì chuyển đến lớp, mỗi lần thi cử cậu ta đều thấy bớt áp lực đi không ít.

Tuy rằng Trang Châu cảm tưởng những điều bản thân nói là sự thật, song khi thiếu niên lạnh lùng nhìn sang, cậu ta bèn nhanh chóng chuyển chủ đề: "Đứng cuối cũng chẳng sao cả, người đứng đầu lớp còn không thi nổi vào đại học nữa cơ mà."

"Nhưng nếu như có thể thi đậu, tôi muốn vào Đại học Mỹ thuật Yến Thành." Nhắc đến tương lai, đôi mắt Trang Châu ánh lên vẻ ước ao.

Thi Lương đưa cặp sách đã dọn xong cho Thẩm Trì, giọng điệu cũng ngập tràn khao khát: "Tớ không có đại học nào muốn vào cả, cứ trường ở thành phố lớn là được rồi. Tốt nghiệp xong, tớ sẽ ở lại đó và đưa mẹ đến bệnh viện tốt hơn để điều trị."

Thẩm Trì chỉ nhận lấy cặp sách, không nói lời nào đứng dậy.

Trang Châu hỏi cậu: "Cậu có từng nghĩ về tương lai của mình chưa?"

Thẩm Trì nắm chặt quai cặp. Cậu hơi cúi đầu, lọn tóc che khuất đôi đồng tử màu hổ phách, nom cả người có vẻ trầm mặc đến lạ.

Khi người phụ nữ kia biết cậu không phải con ruột của mình, bà ta hết lần này đến lần khác tìm cách vứt cậu lại sân bay, song lúc nào cậu cũng mò ra đường để trở về. Đến lần cuối cùng, bà ta thả cậu nơi nhà ga, mà cậu thì ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn về phía người phụ nữ ăn mặc sang trọng ấy.

Bà ta bình tĩnh bảo cậu: "Thẩm Trì, con đừng nhìn ta như vậy. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, con đã lớn lên trong khu ổ chuột ở Biên Thành rồi. Nhà họ Thẩm nuôi con suốt mười tám năm qua, thế mà con còn thấy mình đáng thương sao? Không, đáng thương nhất là con trai ruột của ta kìa, nó bị con cướp mất cuộc sống. Chẳng qua cây cao sẽ mãi là cây cao, nửa câu sau có lẽ con cũng không muốn nghe nữa đâu."

Thiếu niên thôi nghĩ suy, cậu ngẩng đầu lên: "Chưa từng."

Cậu không hề nghĩ tới tương lai mình sẽ ra sao mà chỉ muốn nhanh chóng trả xong tiền. Mặt khác, dù cậu có ở Biên Thành hay là Yến Thành thì cũng nào có gì khác biệt.

Cuộc đời cậu sẽ chẳng thể tệ hơn được nữa.

Thẩm Trì nhấc cặp lên, ra khỏi phòng học.

Đối diện trường mới mở một tiệm bánh ngọt. Vừa đi ngang qua, cậu đã ngửi thấy mùi chua xen lẫn hương ngọt của bánh dâu tây, hẳn là ăn sẽ rất ngon.

Cậu trai không khỏi dừng bước, nhưng khi nhìn được giá bánh, cậu lại tiếp tục tiến về phía trước.

Vì hôm qua dừng livestream muộn nên cả ngày nay cậu thấy uể oải không thôi. Về nhà mở điện thoại lên, cậu mới nhận ra mình vẫn chưa chúc Nghiêm Tuyết Tiêu sinh nhật vui vẻ.



Nghiêm Tuyết Tiêu đặt sách xuống, nhận điện thoại. Giọng Nghiêm Chiếu vang lên từ bên trong máy: "Hôm nay con vậy mà không về, ba rất thất vọng đấy."

"Ba biết con không thích mấy buổi xã giao, nhưng tại sao con có thể đi học cái môn Triết vô dụng kia chứ? Con sinh ra ở nhà họ Nghiêm cơ mà."

Thanh niên bình tĩnh cúp điện thoại, tiếp tục mở sách ra đọc, song thời gian lật trang của anh dường như lâu hơn bình thường.

Trên màn hình bỗng xuất hiện một tin nhắn thoại. Anh nhíu mày cầm điện thoại lên, sau khi trông rõ người gửi, hàng lông mày đẹp dần giãn ra, nhấn mở tin nhắn.

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên phát ra từ chiếc di động, tựa như ngay gần bên tai, rõ ràng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng thở nhẹ: "Sinh nhật vui vẻ, hôm nay cậu ăn bánh ga tô chưa? Tui xin đề cử vị dâu nhé."

Anh đâu có dự định tổ chức sinh nhật cho mình.

Nghiêm Tuyết Tiêu nhắm mắt lại, cảm xúc không mấy rõ ràng.

Bên kia điện thoại, Thẩm Trì mãi vẫn chưa nhận được tin trả lời của Nghiêm Tuyết Tiêu. Cậu nhạy cảm nhận ra rằng đối phương có vẻ không vui. Chẳng biết mình có nói sai chỗ nào không, cậu cứ ngẩn người nhìn chăm chăm vào cái điện thoại.

Tắt điện thoại đi, cậu bắt đầu mở livestream. Đến mười hai giờ đêm, sắp đến lúc kết thúc buổi phát sóng, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

[Sao tự dưng lại có người gõ cửa!]

[Hơn nửa đêm rồi đấy, tui bắt đầu thấy sợ]

[Bé con ở một mình phải biết bảo vệ bản thân nha]

[Bé ơi đọc bình luận đi! Đừng mở cửa ngay, trước tiên bé cứ nhìn qua mắt mèo xem là ai đã rồi quyết định có nên mở hay không]

Thẩm Trì tháo tai nghe xuống, giắt dao vào người, thận trọng bước ra phía cửa, đoạn nhìn ra ngoài qua mắt mèo.

Ngoài cửa là một nhân viên giao hàng mặc đồng phục màu xanh lam. Cậu mở cửa, nhân viên nọ lập tức lấy một chiếc bánh ngọt ra khỏi thùng giao hàng: "Chào anh, phiền anh kí nhận lấy bánh giúp tôi."

Thẩm Trì lạnh lùng đáp: "Tôi không có mua bánh ngọt."

"Là bạn của anh gửi." Người giao hàng đưa chiếc bánh cho cậu.

Thẩm Trì cầm bánh, đặt lên bàn. Đây là một thương hiệu bánh rất nổi tiếng, nghe nói vì ăn ngon nên còn mở cả chi nhánh ở nước ngoài.

Cậu bóc lớp bao bì bên ngoài. Một tấm thẻ nhỏ rơi ra, trên thẻ có ghi tên người đặt là Nghiêm Tuyết Tiêu. Cậu chợt nhận ra đối phương đây là đang muốn mời khách.

Tầm mắt của cậu nhanh chóng lia từ chiếc thẻ sang bánh ngọt. Lớp kem mịn màng, bên trên phủ đầy dâu tươi, thoạt nhìn còn ngon hơn cả cái bánh cậu thấy bên ngoài cửa hàng ngày hôm nay.

Thiếu niên không nhịn được cầm thìa lên, mặt không gợn cảm xúc cắn một miếng. Khi lát bánh mềm tan ra nơi đầu lưỡi, đôi mắt cậu khẽ cong cong.

Mà phía bên kia bờ đại dương, Nghiêm Tuyết Tiêu lẳng lặng ngồi trước bàn.

Anh cũng đang ăn một chiếc ga tô dâu tây.