Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

Chương 7



Edit: Meg
Dạo gần đây tinh thần Hoàng hậu không được tốt lắm, gầy tới mức dường như lộ cả xương, cảm giác như thể người nàng còn không gồng gánh nổi bộ phượng bào đang mặc, hai mắt rất to, song đồng tử lại không có tiêu cự, nhưng nhìn chung thì dung mạo nàng vẫn rất xinh đẹp như trước. Cho dù đã gầy yếu tới mức ấy, thì một đầu tóc đen cùng làn da tuyết trắng của Hoàng hậu vẫn khiến người khác cảm thấy nàng vô cùng cao quý duyên dáng, là vẻ đẹp không dám nhìn thẳng.

Nàng và Mộ Cẩm Ngọc rất giống nhau.

Sau khi nhìn thấy Hoàng hậu, đồng tử Ninh Hoàn hơi co lại, trạng thái hiện giờ của Hoàng hậu rất giống một vị trưởng bối mà y từng thấy.

Người ấy là tiểu cô của Ninh Hoàn, vị hôn phu của nàng chết trận nơi sa trường, từ đó về sau nàng cũng không gả cho ai khác, cứ thế sống mơ mơ màng, dựa vào nha phiến mà qua ngày.

Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi đối diện nhau, tinh thần Hoàng hậu có phần hoảng hốt, cũng không biết nàng đang nghĩ cái gì.

Ninh Hoàn, Mộ Cẩm Ngọc và Duệ Vương lần lượt hành lễ.

Dáng người Hoàng đế cường tráng, mày rồng mắt phượng, nhìn qua vô cùng uy nghiêm, lão đang độ tuổi chính trực tráng niên, thanh âm cũng rất vang dội: “Thái tử, Duệ Vương, Thái tử phi, các ngươi đứng lên hết đi.”

Ninh Hoàn vừa ngẩng đầu lên, ngay cả Hoàng đế cũng phải kinh ngạc: Đúng là mỹ nhân!

Lão đã nghe danh Ninh Hoàn từ lâu, nhưng hậu cung Hoàng đế trước giờ ba nghìn giai lệ, còn loại mỹ nhân nào mà lão chưa gặp qua? Lúc trước cũng từng có lần xem bức họa vẽ chân dung Ninh Hoàn, cảm thấy đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng để ấn tượng sâu trong lòng thì chưa tới, song bây giờ nhìn lại gương mặt như tuyết như trăng kia của Ninh Hoàn, trong lòng lão cũng hơi rung động — Thái tử sẽ không dễ dàng chìm đắc mỹ sắc như vậy chứ?

Nhưng nếu Thái tử sa vào sắc đẹp của Ninh Hoàn thật, thân thể túng dục quá độ mà hỏng bét, đối với Hoàng đế cũng không hẳn là chuyện xấu.

Nhiều năm qua Hoàng đế đã sớm hối hận, Thái tử càng nhìn càng thấy không phải dòng giống của lão. Nếu đã là cốt nhục của tiên đế, vậy năm đó lão mưu triều soán vị chẳng phải là chuyện vô ích hay sao?

Duệ Vương đứng bên cạnh vừa cười vừa nói: “Nhi thần cứ cảm thấy Hoàng huynh khiến Hoàng tẩu tủi thân, từ lúc tới đây sắc mặt Hoàng huynh vẫn luôn sầm sì không vui.”

Lời nói của gã cũng nhằm đánh tiếng với Hoàng đế, nhắc nhở lão đừng quên khoảng thời gian trước đây, Thái tử từng gay gắt cự tuyệt mối hôn sự này như thế nào.

Trong mắt tất cả mọi người, Thái tử có thể yên ổn ngồi ở cái vị trí này không phải là do hắn có tài, mà bởi vì mẫu thân hắn là đương kim Hoàng hậu vô cùng được sủng ái.

Rốt cuộc thì bấy giờ Hoàng hậu cũng hoàn hồn lại, lý do khiến nàng gắng gượng sống lay lắt qua những năm tháng vừa rồi chính là Thái tử.

Bây giờ nàng lớn tuổi sắc suy, qua những đợt nữ tử trẻ tuổi tiến cung, yêu thích của Hoàng đế với nàng cũng từ từ phai nhạt.

Ninh Hoàn hơi nheo mắt, lông mi y rất dài, cái nheo mắt khẽ khàng như thế lại có cảm giác vô cùng động lòng, khóe môi y nhẹ nhàng cong lên: “Tính tình Thái tử điện hạ vẫn luôn lạnh lùng như vậy, thần… Thần thiếp cũng không cảm thấy tủi thân.”

Lúc nói đến từ “Thiếp”, Ninh Hoàn phải nghiến răng mới xong nổi.

Y cố tình ém giọng, thanh âm thanh thúy như tiếng gió động lòng người, Duệ Vương đứng bên cạnh đã hoàn toàn ngây ngẩn, nữ thần vừa ôn nhu dịu dàng vừa thiện giải nhân ý[1] như thế, phải gả cho Thái tử quả thực vô cùng đáng tiếc.

[1]

Cùng Hoàng đế và Hoàng hậu thưởng trà xong, Hoàng hậu tặng cho Ninh Hoàn một hộp Đông châu rồi mới cho hai người rời đi.

Duệ Vương hai mắt mong chờ đi phía sau Mộ Cẩm Ngọc cùng Ninh Hoàn, gã hỏi Mộ Cẩm Ngọc: “Hoàng huynh, ta có thể qua phủ huynh uống trà không?”

Mộ Cẩm Ngọc thừa biết Duệ Vương có mục đích gì, bắt đầu từ thời điểm gặp mặt lúc nãy, ánh mắt gã vẫn luôn dính chặt lên người Ninh Hoàn.

Tuy hắn không thích Ninh Hoàn là thật, song đối phương vẫn là Thái tử phi trên danh nghĩa của hắn. Người của mình bị kẻ khác công khai trắng trợn nhìn chằm chằm như thế — Với tính tình của Mộ Cẩm Ngọc, bây giờ hắn chỉ muốn băm Duệ Vương thành một đống thịt nát.

“Không thể.” Mộ Cẩm Ngọc lạnh lùng mở miệng, “Cô không rảnh.”

Ninh Hoàn không nhịn được “Chậc” một tiếng trong lòng, Duệ Vương đúng là một tên ngu xuẩn, nếu đã muốn đến thì còn hỏi “Có thể không” cái gì chứ, thế chẳng khác nào đưa quyền quyết định cho Mộ Cẩm Ngọc. Cứ nói thẳng một câu “Muốn nếm thử trà của phủ Thái tử” rồi đuổi kịp là được.

Lúc bước lên xe ngựa, Ninh Hoàn sơ ý trượt chân một cái, y vẫn chưa quen với việc đi hài mềm của nữ tử, lúc di chuyển khá bất tiện.

Mộ Cẩm Ngọc lạnh lùng nhìn y, vốn dĩ hắn có thể đứng dậy đỡ Ninh Hoàn một chút, nhưng cuối cùng cũng chỉ thờ ơ liếc qua.

Ninh Hoàn không kịp phản ứng lại ngã vào lòng Mộ Cẩm Ngọc, hắn đưa tay đỡ eo y, vòng eo dưới lòng bàn tay có cảm giác cực kỳ tinh tế, giống như chỉ cần dùng một chút lực là đã có thể bẻ gãy.

Mùi hương thanh lãnh phả đầy mặt Mộ Cẩm Ngọc, ống tay áo Ninh Hoàn cũng phất qua mặt hắn.

Y “a” một tiếng, tỏ vẻ rất vô tội mà đối diện với đôi con ngươi của Mộ Cẩm Ngọc: “Thất lễ rồi, thỉnh điện hạ đỡ ta dậy.”

Mộ Cẩm Ngọc trầm giọng nói bên tai y: “Thân là Thái tử phi mà lại cư xử thiếu đoan trang, đi đường bằng thôi cũng ngã được.”

“Điện hạ không buông sao?” Ninh Hoàn khẽ cười, tiếng cười y rất êm tai, dung nhan bạch ngọc lại càng khiến lòng người rung động, y nhẹ nâng khuôn cằm nhọn lên, dùng đôi con ngươi lạnh nhạt đối diện Mộ Cẩm Ngọc, chậm rãi lên tiếng: “Vậy ta cứ ngồi trong lòng điện hạ cũng được.”

Y biết rõ Mộ Cẩm Ngọc vô cùng chán ghét mình.

Quả nhiên Ninh Hoàn vừa dứt lời, liền cảm thấy bên hông có một lực nhẹ nâng mình ngồi dậy.

Ánh mắt Mộ Cẩm Ngọc dời sang hướng khác, thanh âm lạnh lùng: “Ngồi đi.”

Nói xong hắn đột ngột che lại cánh môi, bật ra vài tiếng ho khan, ho một lúc lại xuất hiện chút máu.

Ngày trước Ninh Hoàn rảnh rỗi phát chán, đống sách trong Kỳ Lân Các y đã xem hơn phân nửa, trời sinh đã đọc qua cái gì thì sẽ không quên được, y còn nhớ rõ ràng nội dung trong rất nhiều điển tịch[2], bởi vì cơ thể yếu ớt từ bé, xung quanh luôn xuất hiện bóng dáng thái y, nên lâu dần y cũng theo chân học một chút y thuật.

[2]

Tuy tài năng không đến mức xuất sắc, nhưng vẫn đủ dùng.

Y biết tình trạng của Mộ Cẩm Ngọc như thế này là do trúng nội thương, bị vài kẻ trong giang hồ dùng công phu hiểm độc tấn công, nội tạng tổn thương vẫn chưa lành hẳn, lại cộng thêm việc ngoại thương của hắn cũng không hồi phục tốt, miệng vết thương cứ khép rồi lại vỡ liên tục, bản thân hắn còn giấu bệnh sợ thầy, thành ra ngày qua ngày cứ thế mà nặng thêm.

Bản thân Ninh Hoàn sau khi theo học y thuật đã có vài phần công phu, y cũng có một chút nội lực, nhưng đây là bí mật của y, không thể tùy tiện nói cho Mộ Cẩm Ngọc hay được.

Mộ Cẩm Ngọc ho ra vài ngụm máu, tâm trạng theo đó mà càng xấu, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Hoàn: “Có phải ngươi rất mong cô mau chóng bệnh chết không?”

Hắn biết đáp áp chắn chắn sẽ là câu khẳng định.

Nhưng nếu Ninh Hoàn thực sự trả lời “Đúng vậy”, hắn sẽ trả lại nàng một câu “Nằm mơ”.

Ninh Hoàn lại lấy một chiếc khăn từ trong ống tay áo ra, đưa cho Mộ Cẩm Ngọc: “Nếu điện hạ chết sớm, ta chẳng phải —”

Y hơi nghiến răng, cố gắng mỉm cười nói thành câu hoàn chỉnh: “Phải làm quả phụ ư?”

Mộ Cẩm Ngọc nhận chiếc khăn tay Ninh Hoàn đưa, một góc khăn được thêu tịnh đế liên[3], đường thêu khá tinh tế khéo léo, chắc là Ninh Hoàn tự tay làm.

[3]

Hắn thấm nhẹ vết máu bên môi, khăn lụa trắng tinh cứ thế vương vài giọt máu đỏ thẫm, gương mặt tuấn mỹ thâm thúy của Mộ Cẩm Ngọc lạnh lẽo như sương, dường như cả người cũng tỏa ra khí lạnh.

Sau khi về đến phủ, Ninh Hoàn đem của hồi môn mang từ phủ Định Viễn Hầu ra kiểm kê một chút.

Đại khái có năm ngàn lượng bạc trắng, trăm lượng ngân khí[4], trăm thất tơ lụa, mấy cửa tiệm trong kinh thành cùng một vài thôn trang. Thoạt nhìn cũng tương đối nhiều, dù sao cũng là gả qua phủ Thái tử, của hồi môn sơ sài quá sẽ bị xem thường.

[4]

Nhưng muốn dựa vào chỗ của hồi môn này để quay lại sinh hoạt trước kia thì — Cả trăm vạn cũng không đủ cho Ninh Hoàn tiêu pha trong thời gian mấy năm ở phủ Thái tử, còn chẳng biết có thể cầm cự tới lúc hòa li được hay không.

Ninh Hoàn nghĩ nghĩ, nếu muốn quay về cuộc sống xa hoa lãng phí như trước, đại khái phải biến Định Viễn Hầu thành một quyền thần quyền khuynh triều dã[5], nhưng chỉ thế thôi cũng chưa có tác dụng, Ninh gia của y cũng phải mất mấy trăm trăm từ từ gầy dựng tích lũy mới có nhiều đất đai cùng trang viên như vậy.

[5]

Vừa mới ngồi xuống uống ngụm trà, Điệp Thanh đã bẩm báo y: “Thưa tiểu thư, những thị thiếp trong phủ Thái tử lát nữa sẽ đến thỉnh an người.”

Người khác đều gọi Ninh Hoàn là Thái tử phi, nhưng Điệp Thanh đã quen xưng hô “Tiểu thư”, vẫn như cũ gọi y là “Tiểu thư”.

Ninh Hoàn gật nhẹ.

Y cũng nhớ mang máng có mấy vị được Mộ Cẩm Ngọc ưu ái đôi chút.

Từng người nối đuôi nhau bước vào, rồi cùng hành lễ với Ninh Hoàn.

Trong sảnh lập tức bao trùm một mùi hương ngọt nị, hương thơm của son phấn lượn lờ không bay đi hết được, Ninh Hoàn lười nhác nhìn thoáng qua, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn: “Tất cả tự giới thiệu với bổn cung một chút đi, bắt đầu từ ngươi.”

Nhóm thị thiếp hơi nâng đầu lên.

Các nàng tất nhiên đã nghe tin hôm qua Thái tử điện hạ qua đêm ở chỗ Thái tử phi, mặc dù việc tân lang tân nương động phòng đêm thành thân cũng chẳng phải chuyện gì lạ lùng, nhưng từ khi các nàng bị nhét vào phủ Thái tử cho đến giờ, còn chưa một lần nào được Thái tử điện hạ sủng hạnh, cho nên bây giờ cũng khá tò mò xem rốt cuộc Thái tử phi này là nhân vật như thế nào.

Trong nháy mắt ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người mặc váy áo màu tím nhạt đang nghiêng người dựa vào đệm mềm, mái tóc đen dài như mực xõa xuống, nhìn qua mềm mượt tựa vải lụa, gương mặt trắng nõn vô cùng tinh xảo, chiếc cằm nhọn kiêu ngạo nâng lên cùng đôi con ngươi lạnh nhạt như có băng sương bao phủ, một tay người ấy nâng chén trà, màu da gần như trắng ngang với sứ, trắng đến mức khiến người ta khó mà phân biệt được.

Cứ nghĩ Thái tử phi sẽ là kiểu mỹ nhân trăm mị ngàn kiều, dịu dàng nũng nịu, hôm nay được diện kiến mới biết nàng là một vưu vật mang vẻ đẹp băng tuyết.

Chẳng biết lúc ở cùng vị Thái tử lãnh lệ tàn bạo kia, Thái tử phi có hờ hững như bây giờ không, cũng có lẽ chỉ có điện hạ mới chinh phục được vị mỹ nhân lạnh lùng nhường này.

Trong lòng mọi người thầm nghĩ, tuy rằng tâm tư mỗi người không giống nhau, nhưng sau khi nhìn thấy Thái tử phi thì đều an phận hơn vài phần.

Một người tiến lên hành lễ: “Thiếp thân danh xưng Liễu Bội Lan, tham kiếm Thái tử phi nương nương.”

Ninh Hoàn chưa nghe thấy cái tên này bao giờ, chắc sau này cũng không gây ra sóng gió gì.

Lúc sau lại có vài người lần lượt lên báo danh cho Ninh Hoàn, một thanh âm nữ tử lọt vào tai y: “Thiếp thân danh xưng Tạ Lệ Nhi, đây là đệ đệ của thiếp thân, Tạ Thương Nhi.”

Đệ đệ? Rõ ràng y vẫn nhớ Mộ Cẩm Ngọc không hảo nam phong cơ mà, đây cũng chính là lí do khiến y dám to gan nhận cái chức Thái tử phi này, nghe thấy thanh âm nữ tử nói xong, Ninh Hoàn nâng mắt nhìn qua.

Dáng vẻ Tạ Lệ Nhi nom rất ngoan ngoãn nhu thuận, dung nhan động lòng người, dáng người cũng không tồi, Tạ Thương Nhi đứng bên cạnh thì da dẻ trắng nõn, mặt mũi cũng âm nhu.

Y chợt nhớ chắc hẳn đây là đôi biểu muội biểu đệ của Nhạc Vương, vốn gã định đưa vào phủ Thái tử để nghe ngóng một ít tin tức, đáng tiếc sau đó Tạ Lệ Nhi một lòng mê luyến Mộ Cẩm Ngọc, còn vì hắn mà trừ khử đệ đệ ruột của mình, tuồn không ít cơ mật của Nhạc Vương cho Mộ Cẩm Ngọc biết. Sau khi Mộ Cẩm Ngọc đăng cơ, Tạ Lệ Nhi cũng thuận theo đó lên làm sủng phi.

Tạ Lệ Nhi nhận thấy ánh nhìn của Ninh Hoàn thì cũng không hề né tránh, ngược lại còn nhìn thẳng vào mắt y.

Ninh Hoàn gật nhẹ, lá gan không nhỏ.

Tạ Lệ Nhi cười nói: “Thái tử phi nương nương thật xinh đẹp, đứng trước mặt người chúng nô tì đúng là không có tư cách xách giày.”

Nếu người nghe được lời nịnh hót này của Tạ Lệ Nhi là nguyên chủ, chắc trong lòng sẽ rất sung sướng, thậm chí có thể sinh ra chút quý mến với nàng ta, đáng tiếc Ninh Hoàn bẩm sinh đã lạnh lùng, nghe Tạ Lệ Nhi nói xong y cũng chỉ hơi cười nhạt: “Người tiếp.”

Nụ cười Tạ Lệ Nhi cứng đờ.

Là người thì đều sẽ thích nghe lời ngon tiếng ngọt, nàng ta vốn cho rằng chỉ cần nói vài câu dễ nghe trước mặt Thái tử phi là có thể gây được ấn tượng tốt, kết quả biểu tình đối phương vẫn cứ hờ hững, ánh nhìn chỉ dừng lại trên người nàng ta trong chớp mắt đã chuyển sang nơi khác.

Vốn nàng ta còn muốn dựa hơi Thái tử phi để tiếp xúc với Thái tử điện hạ.

Chờ đến khi tất cả đều giới thiệu xong, Ninh Hoàn cũng đã nhớ kỹ dung mạo và tên gọi của từng người, vài gương mặt sau này được sủng ái, lọt vào hậu cung của Mộ Cẩm Ngọc cũng được y ghi nhớ trong lòng.

Thị thiếp trong phủ Thái tử đông đúc, theo quy củ thì mỗi ngày đều phải đến thỉnh an Thái tử phi, mấy chuyện lông gà vỏ tỏi cũng phải để Thái tử phi xử lý.

Song Ninh Hoàn lại không có hứng thú lục đục với một đám người, y khinh thường cái trò đấy, cũng lười nhúng tay vào mấy chuyện thị phi, trạch đấu linh tinh.

Con ngươi xinh đẹp hờ hững của y đảo qua đám người phía bên dưới, Ninh Hoàn lạnh lùng lên tiếng: “Nếu đã là thiếp, thân phận cũng không khác gì nô tì trong phủ, các ngươi mà phạm sai lầm, động tĩnh lớn đến tận nơi của ta —”

Ngay giây sau, chén trà trong tay Ninh Hoàn rơi xuống đất “choang” một tiếng vỡ tan nát, mọi người run sợ hãi hùng nhìn mảnh sứ chia năm xẻ bảy.

Trong lòng các nàng rùng mình, nếu lúc đầu còn có tâm tư mạo phạm thì đến giờ cũng đã thu hết lại.

Tuy rằng dung mạo Thái tử phi vô cùng xinh đẹp, lại chẳng phải người hiền lành gì. Mấy người ôm tâm tư gây chuyện lầm bầm vài câu trong lòng, bả vai cũng hơi rụt lại.

Ninh Hoàn nói cũng không sai, thân phận thị thiếp cũng chỉ nhỉnh hơn người làm trong phủ một chút, nhưng cái một chút đấy trong mắt đương gia chủ mẫu vẫn chẳng khác gì hạ nhân, dưới tình huống không có sự sủng ái của Thái tử che chở, dám làm trời làm đất to gan gây chuyện, Thái tử phi có muốn giết các nàng cũng không ai dám ý kiến.

Ninh Hoàn lười biếng dựa vào đệm mềm, thoạt nhìn đúng chuẩn một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, xinh đẹp động lòng người, lại cũng giống như có thể lập tức biến thành bộ dạng nhẫn tâm hạ độc thủ, bóp chết người khác trong chớp mắt.

Nhóm thị thiếp đều đã lui xuống, tốp năm tốp ba tụ vào một chỗ nhỏ giọng thảo luận.

“Thái tử phi quả thật danh bất hư truyền, không hổ là mỹ nhân đệ nhất kinh thành.

“Lớn lên xinh đẹp thật đấy, mà tâm địa lại như rắn rết.”
— QUẢNG CÁO —