Sau Khi Xem Mắt, Ngài Cận Đột Nhiên Quấn Lấy Tôi

Chương 8: Đây là chuyện mà "vịt" nên làm sao?



Ân Gia Mặc hoài nghi tai mình có vấn đề, nếu không phải tai hắn có vấn đề thì chính là đầu của Cận Thừa Diên có vấn đề.

Nhưng đầu Cận Thừa Diên có vấn đề cũng bình thường, trong đầu hắn suy nghĩ cái gì, người bình thường sao có thể hiểu.

Ân Gia Mặc tuy rằng không biết Cận Thừa Diên đang diễn cái quỷ gì, nhưng hắn cũng rất phối hợp.

Xem ra anh cùng cô gái nhỏ có chút quan hệ.

Ân Gia Mặc liền ngây người một lúc, liền khôi phục như cũ, nhướng mày thản nhiên: "Cậu sao lại ở đây? Tôi còn tưởng rằng đêm nay cậu không đến?"

Cận Thừa Diên cũng không quên thiết lập nhân vật của mình, tay che miệng, ho hai tiếng, chậm chạp mở miệng: "Vừa có chút việc."

Ân Gia Mặc chậc một tiếng: "Bị cảm? Thân thể của cậu..." tốt như vậy, không phải chứ?

Hắn vừa mới nói một nửa, Cận Thừa Diên giống như biết hắn muốn nói gì, kịp thời ngắt lời "Gần đây thân thể không khỏe, rất yếu."

Ân Gia Mặc:... Cậu yếu cái rắm, đã 25 mà một người phụ nữ cũng không có.

Chẳng lẽ là chính mình...

Ân Gia Mặc ánh mắt không có ý tốt dừng trên tay phải Cận Thừa Diên, đột nhiên cong cong khóe môi, ngữ khí mang theo ác ý: "Người trẻ tuổi, nên biết kiềm chế một chút, cậu như vậy về sau sẽ khó cưới vợ."

Cận Thừa Diên không để ý tới hắn.

Khóe môi giật giật, nhìn Tạ Tinh Tinh khách sáo "Tạ tiểu thư, lại gặp rồi."

Tạ Tinh Tinh suy tư nhìn người đàn ông trước mặt, trên người vẫn là bộ tây trang đen lúc chiều khi xem mắt.

Lúc này, ánh sáng hồng nhạt trong quán bar phủ trên bóng dáng cao thẳng, làm bật thêm ngũ quan thanh tú, tóc đen buông xõa rũ trên mắt, đường cong xương hàm hoàn mỹ, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên trên khuôn mặt lạnh nhạt.

Có lẽ bầu không khí trong quán bar kích thích, cô cảm thấy cả người hắn toát lên khí chất "trai đểu cặn bã" quá nồng.



Nhìn thế nào cũng không giống bồi rượu vui vẻ trong nhục dục, lại giống như tra nam thối nát vô trách nhiệm chơi xong liền kéo quần bỏ đi hơn.

Không giống Ân Gia Mặc bên cạnh cô, vừa mới thấy cô liền nhộn nhạo ý cười lả lơi tán tỉnh.

Cô có chút hoài nghi tên này rốt cuộc có phải là "vịt" không.

Một "con vịt" yếu như vậy có thể thực sự kiếm tiền ở đây?

Tạ Tinh Tinh lúc này trong đầu liền tính toán, người đàn ông trước mặt này chưa có thăm dò, hơn nữa còn có anh em vịt của hắn ở đây, không bằng nên diễn với hắn một chút?

Nếu trực tiếp vạch trần hắn giả mạo Cận Hàn, lỡ như hắn thẹn giá hóa giận, tìm thêm mấy anh em "vịt" tới, phỏng chừng hôm sau cô liền đứng đầu tin tức khắp các mặt báo xã hội.

Tiêu đề cô đã nghĩ kĩ rồi.

#Sốc! Một cô gái đang mùa hoa nở bị một "đàn vịt" đuổi theo, đây là chuyện mà "vịt" nên làm sao?

Cô như này không phải là túng quẫn, phải nói là biết xem xét thời thế.

'Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt'

Trên môi cười nhẹ, lẽ phép "Thật trùng hợp, Cận tiên sinh."

Ân Gia Mặc:?

Hai người thế nhưng thực sự quen biết nhau?

Ân Gia Mặc nhìn qua rồi nhìn lại, cảm giác sự tình không đơn giản.

Khó được nhìn trò vui của Cận Thừa Diên, có thể dễ dàng từ bỏ cơ hội này sao?

Không thể!

Mei: Xin lỗi đã cắt ngang các bạn, ghi ở đầu hoặc cuối chap sẽ bị các trang ăn cắp cắt mất, mình có vài lời muốn nói.

Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad meiancherry hiện tại mình thấy có rất nhiều trang ăn cắp lấy công sức của mình, không ghi nguồn editor, còn lấy hình nền truyện quê ẻ.

Vì vậy các chap tiếp theo mình sẽ đăng thứ tự random và không ghi tên tiêu đề, mình sẽ đổi lại sau mỗi tuần (hoặc tháng tuỳ vào các trang ăn cắp đó thui), lịch ra truyện cũng sẽ không cố định như trước nữa. Đây sẽ là chap thứ 3 mình đăng trong ngày và là chap cuối cùng được đăng đúng thứ tự.

Mong các bạn hãy ủng hộ editor chính chủ để đọc truyện sớm và đúng nhất để mình có thêm động lực làm hết truyện, thấy tình hình như vậy mình cũng hơi stress và muốn drop huhu

Nói dị chứ hông ấy quì lại các pạng đók

Ân Gia Mặc hơi nhướng mày, đáy mắt ẩn hiện ý cười xấu xa, kịch hay không chê quần chúng vây xem.

Hắn cũng chu đáo đứng dậy, nhường chỗ cho Cận Thừa Diên, đưa tay làm động tác "Xin mời", cố ý bắt chước ngữ điệu nói chuyện lạnh nhạt của Tạ Tinh Tinh "Thì ra đều là người quen, mời ngồi, Cận tiên sinh."

Cận tiên sinh cười, nhưng là ý cười có chút lạnh, liếm liếm răng hàm sau, cảnh cáo nhìn Ân Gia Mặc 'cậu cảm thấy thế giới quá chật không chưa nổi cậu sao, có muôn mình đưa cậu đến thế giới khác không?', ý tứ quá rõ ràng.



"Ân Gia Mặc, không phải cậu có chuyện tìm tôi sao?'"

Cận tiên sinh lời nói miệng cười lại khiến người ta có chút lạnh sống lưng.

Ân Gia Mặc cảm thấy lời nói của anh có sự kháng cự rất rõ ràng, một cô gái nhỏ thế nhưng có thể làm Cận Thừa Diên tránh còn không kịp, hắn hiện tại tâm tư ăn dưa đã vượt qua chấp niệm về cuộc đời.

Mạng có thể không cần, nhưng phim của Cận Thừa Diên hắn cần xem cho xong.

"Tôi đột nhiên cảm thấy chuyện của tôi cũng không quan trọng như vậy, đợi sau này nói đi, Tạ tiểu thư lần đầu tới quán bar, cậu nên cùng cô ấy tán gẫu tâm sự một chút."

Ân Gia Mặc dựa trên quầy bar, một bộ dáng 'tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, hai người có thể bắt đầu rồi' xem diễn, lười biếng tùy ý, chỉ thiếu nắm hạt dưa trong tay.

Cận Thừa Diên nhướng mày, bắt được trọng điểm "Tạ tiểu thư lần đầu tới quán bar sao?"

Tạ Tinh Tinh mặt đổi sắc, sao chủ đề lại quay trở về ban đầu rồi?

Cô cụp mắt "Đương nhiên không phải. Tôi đi các quán bar khác đã chán rồi, muốn đổi không khí một chút. Lần đầu tiên tôi đến đây."

Ân Gia Mặc, người đang xem kịch, xem kịch không giỏi, khăng khăng muôn thêm đất diễn cho mình "Tạ tiểu thư ngày thường thích đi đâu?"

Tạ Tinh Tinh:...

Bar này gọi là One Degree Bar, có lẽ... (quán bar một độ C)

"Hundred Thousand Degrees Bar" (quán bar trăm ngàn độ C)

Cô tự mình tùy tiện đặt tên cho quán bar thì sao?

Dù sao cũng không ai biết.

Ân Gia Mặc "Quán đó tôi cũng từng đến, rất thú vị, nhưng nơi đó đến nửa đêm mới náo nhiệt, cô làm gì ở đó?"

Tạ Tinh Tinh:!!!

Hải Thị vậy mà thực sự có quán này!

Làm gì? Quán bar còn không phải uống rượu sao?

Sau nửa đêm mới náo nhiệt, chẳng lẽ có gì mờ ám?

Việc này cô không thể tùy tiện nói bừa được.

Cô liếc "Cận tiên sinh", "Cận tiên sinh" nhìn cô như vậy làm sao có thể nói (bịa) được chứ.

Nếu bịa không được, vậy chỉ có thể nói sơ sơ úp mở.



"Tùy tiện chơi, không có gì thú vị."

Nói xong cô liền chuyển chủ đề nói với Ân Gia Mặc đang xem kịch "Không phải cậu và Cận tiên sinh còn có việc phải làm sao, không làm phiền các cậu, một lát tôi liền đi."

Một người cũng đủ khiến cô căng não suy nghĩ, cô không đối phó nổi với hai cái miệng.

Ân Gia Mặc gọi một ly rượu, ngón tay thon dài cầm ly, từ tốn nhấp một ngụm, nhếch môi "Không sao, Tạ tiểu thư, tôi không vội."

Tạ tiểu thư:...Nhưng tôi vội, nói tôi có thể đi rồi đi người anh em.

Đương sự hiện tại rất hối hận, vừa rồi tại sao lại lôi kéo Ân Gia Mặc tán gẫu, nếu không lôi kéo hắn, hắn đã không gặp Cận Thừa Diên, cũng không rơi vào tình huống xấu hổ này.

Cận Thừa Diên đứng một bên, hiển nhiên không kiên nhẫn, ánh mắt không có chút hứng thú, đút hai tay vào túi quần, như thể đã sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.

Ân Gia Mặc thấy thế, hiểu rằng tên gia hỏa này chuẩn bị chạy lấy người, buông ly rượu, cưỡng chế ép Cận Thừa Diên ngồi xuống.

Cận Thừa Diên ban đầu muốn kháng cự, nhưng cơ thể yếu ớt của Cận Hàn không cho phép.

Cuối cùng cũng để mặc cho Ân Gia Mặc muốn làm gì thì làm.

"Cận tiên sinh đến đây, đừng đứng đó nữa, ngồi xuống nói chuyện đi." Ân Gia Mạch sau khi bận rộn gọi thêm ly rượu cho Cận Thừa Diên, liền quay đầu nhìn Tạ Tinh Tinh "Tạ tiểu thư, nếu chúng ta là người quen, hôm nay mời cô uống rượu, đừng khách khí với tôi."

Tạ Tinh Tinh:...Tôi đột nhiên nhớ nhung cậu, người vừa rồi vừa lạnh nhạt, vừa ít nói.

Khi người đồng nghiệp này đến thì khác hẳn, hắn bỗng nhiên cảm thấy tự tin về công việc của mình.

Thảo nào Ngu Điềm nhất quyết muốn cô cùng đi đến buổi phỏng vấn hôm nay.